Ngoại truyện: Cuộc sống sau này [Ep 7]
Ráng chiều ở nhà trọ lưu học sinh của trường đại học Osaka bao trùm lên tất cả quang cảnh bằng một dải ánh sáng nối tiếp nhau, cho cảm giác như được quay về những ngày xa xưa càng mạnh mẽ, giống như một hiện vật lịch sử lâu đời.
Thế nhưng nhà trọ vẫn vô cùng sạch sẽ, tay vịn của cầu thang cũng không bám một chút bụi, trên dãy hành lang vẫn không có rác.
Trước văn phòng làm việc của nhà trọ vẫn có một hàng cây xương rồng được sắp xếp rất chỉnh tề, một màu xanh biếc, điều này nói lên thói quen của dì Yamaguchi vẫn không thay đổi.
Kim Taehyung dẫn theo Jangmi và mang vali vào phòng, dì Yamaguchi vừa thấy Kim Taehyung liền nở nụ cười như bông hoa tỏa nắng đang nở rộ rồi trò chuyện với anh, vui mừng giống như vừa nhìn thấy con trai của mình.
Trò chuyện rất lâu, dì Yamaguchi mới lấy chiếc chìa khóa bà đã chuẩn bị sẵn giao cho cô và anh.
“Chúng ta ở đây hả?” Tuy rằng đã thấy Kim Taehyung lấy được chiếc chìa khóa phòng trọ, nhưng Jangmi như khó có thể tin vào mắt mình.
Dù sao Nhật Bản không phải là nơi dễ dàng phá vỡ quy tắc vốn có của nó, mà nhà trọ lưu học sinh cũng không phải là nơi để người ngoại quốc có thể đến ở trọ.
“Ừm, còn là phòng của chúng ta.”
“Thật không?!”
Trong sự kinh ngạc vui mừng, anh và cô đã bất giác bước đến nơi cuối cùng trên hành lang, anh dùng chìa khóa mở cửa phòng cô.
Trong phòng trọ được trang trí rất tỉ mỉ, trước cửa sổ là một chậu hoa phù dung trắng, rèm cửa sổ và drap trải giường mới tinh, sạch sẽ đến mức hoàn toàn không có một hạt bụi.
Không có gì thay đổi, bao gồm cả chiếc hàng rào chắn giữa ngăn cách hai ban công cũng vẫn còn đó.
Jangmi ngạc nhiên vui mừng vuốt mặt đá trên kệ bếp, phía trên vẫn còn lưu lại dấu vết do cô cọ rửa trước đây: “Làm sao anh có thể chuẩn bị mọi thứ chu đáo đến vậy?”
“Thế giới này, chỉ cần em muốn, không có việc gì là không làm được.”
“Vậy cũng phải xem là người đó là ai…”
Nghe được người yêu bé nhỏ đang khen mình, tên háo sắc lại bắt đầu lộ nguyên hình, anh buông hành lý trong tay, bắt lấy vai cô, ôm vào vòng tay rắn chắc của anh.
“Vợ yêu, có phải em rất tôn sùng và ngưỡng mộ anh không? Có phải hận không thể lấy thân báo đáp đúngbkhông? Đừng ngại, nói đi, chỉ cần em mở miệng, anh lúc nào cũng có thể thỏa mãn em…”
Biểu hiện vô sỉ giống hệt như trong ký ức của cô, giọng điệu nói chuyện cũng giống như trong trí nhớ của cô, hình ảnh mặt hồ xanh biếc phía trước căn phòng cô đang lăn tăn gợn sóng trong hồi ức của cô như đang dập dờn trước mắt.
Jangmi phảng phất cảm thấy như được trở về trong ký ức của chính mình, sự đơn thuần ấy, ngây thơ ấy, một nha đầu vì yêu mà liều lĩnh tự mình chui đầu vào lưới…
Cô cười, gương mặt ửng hồng của cô so với lá phong còn xinh đẹp hơn: “Đúng vậy, Taehyung, em rất tôn sùng anh, rất ngưỡng mộ anh, vì để biểu đạt loại tình cảm ngưỡng mộ vô hạn của em dành cho anh… Buổi tối em mời anh ăn mì tương đen, gà xào cay, lát nữa chúng ta đi siêu thị Carrefour mua thức ăn đi.”
“Ăn xong rồi thì sao? … Hả?”
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt mơ màng đầy quyến rũ: “Đêm dài đằng đẵng, đương nhiên là… Ngủ rồi…”
“Ngủ” từ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa nha.
Kim Taehyung trong lòng ngưa ngứa, khó khăn lắm mới kiềm chế được sự ham muốn đi ngủ ngay lập tức: “Được rồi, trước hết em thu dọn phòng một chút đi, xem có thiếu gì không, lát nữa đến siêu thị mua luôn một thể.”
“Anh thì sao?”
“Anh lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: “Anh cũng trở về phòng, lát nữa đừng quên sang trải drap giường bị nhăn cho anh nhé…”
“…”
Trên bầu trời là mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, trong không khí là màn đêm vô cùng mát mẻ.
Ngôi nhà nghỉ mát nhỏ nằm bên cạnh hồ, trăng soi mình trên mặt hồ, gió mát thoảng qua làm mấy nhành cây liễu buông xõa, phất phơi trong gió.
Cô và anh gắn kết như keo sơn ngọt ngào cùng nhau vừa nấu cơm vừa trò chuyện tạo nên bầu không khí vô cùng ấm áp.
Bạn bè Kim Taehyung dường như biết anh hôm nay trở lại nhà trọ hưởng tuần trăng mật, tốp năm tốp ba liên tục kéo đến.
Trong số đó, có một vài người không biết bạn bác sĩ nào đó vừa nhận chức Kim phu nhân, cho nên họ cố ý đến để chiêm ngưỡng một chút “niềm vui mới” của Kim thiếu gia
Thỉnh thoảng cũng có vài người trước đó đã quen biết Jangmi, chỉ là bọn họ đã từng biết tình cảm của cô và anh trước đó không bệnh mà chết, bây giờ lại thấy cả hai đang trong phòng bếp thân mật đến mức chạm vành tai, lồng mái tóc, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc thốt lên một tiếng “Ồ”, muốn hỏi gì đó lại ngượng ngùng, trò chuyện vài câu lại viện cớ rời đi, nhưng mà sau đó lại chạy đi tìm người có thể giải đáp cho họ sự thật rốt cuộc là như thế nào.
Ăn xong cơm chiều, Kim Taehyung được ăn uống no say bắt đầu hâm nóng suy nghĩ ham muốn phóng đãng của mình, vừa thấy bạn bác sĩ nào đó đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp, dường như có chút không kiềm chế được, anh bước đến, cố ý giả vờ sờ soạng thắt lưng cô.
“Giờ không còn sớm nữa, anh cũng nên về phòng mình đi.”
“Về cũng không có việc gì làm, hay là, anh ở đây với em, mình trò chuyện thêm một lát nữa.”
“Nửa đêm, nam nam nữ nữ, trò chuyện cái gì?” Cô trừng mắt lườm anh, dùng tay đẩy anh ra, tạo cự ly an toàn: “Đi, anh đi đi, trở về phòng của mình đi.”
Trong mắt Kim Taehyung đâu đâu cũng thấy những đường cong duyên dáng của cô: “Vợ à, em nói thử xem… Tại sao em càng từ chối, anh lại càng muốn có được em?”
“Hừ, con người anh như thế, chỉ có thể dùng một từ hình dung là tương xứng nhất.”
“Sao? Từ gì?”
“Về phòng rồi tự anh suy nghĩ đi.”
Thu dọn xong căn phòng, ngâm mình trong nước ấm xong, Jangmi có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường, lưng tựa vào vách, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy những ánh sao lấp lánh như vậy, không được nhìn thấy trăng tròn sáng ngời như thế…
Cô bỗng nhiên rất muốn biết, anh ở sát vách bên kia đang làm gì.
Nhớ đến lúc trước khi ở nơi này, cô cũng thường xuyên như vậy, len lén nghĩ về phòng sát vách, nghĩ về anh – Kim Taehyung, giờ này anh đang làm gì nhỉ?
Xem tài liệu? Uống trà? Hay là ngắm phong cảnh?
“Jangmi?”
Bởi vì tai cô gần vách tường, kèm theo đó là tiếng gọi truyền đến vô cùng rõ ràng. Jangmi phấn khởi bật dậy, nói lớn tiếng vào vách tường: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì, anh muốn thử xem nhà trọ sau khi tu sửa, phương diện cách âm có được tăng cường không. Không tồi, không tăng cường gì cả.”
Khóe miệng Jangmi cong lên: “Anh đang làm gì vậy?”
“Vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngủ.” Anh hỏi: “Có phải đang nhớ anh, muốn sang đây ngủ cùng đúng không.”
Thật ra, cô rất nhớ anh, muốn gối đầu lên vai anh, ôm thắt lưng hoàn mỹ của anh để ngủ một giấc ngon lành. Mà ban đầu cô quyết liệt đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, giờ nhanh như vậy lại đi vào khuôn phép, dường như có chút rất mất mặt nha.
“Taehyung à…” Jangmi quyết định đổi đề tài.
“Hửm?”
Cô do dự một lát: “Em nghe nói, sau khi em đi không lâu, thì anh với Hyejin chuyển ra ngoài sống, rồi anh có trở lại không?”
“Mỗi lần tâm trạng không tốt, anh trở về ngồi lại một chút.”
“Anh và Hyejin…”
Bên kia vách không có âm thanh, cô không thể xác định anh có thể nghe thấy hay không, cô quay lại và nói tiếp: “Lúc anh và cô ấy cùng nhau, anh có hận cô ấy không? Cô ấy lừa em, khiến em và anh hiểu lầm. Lúc ở sân bay, anh xin em 3 phút, em cũng không chịu cho anh cơ hội giải thích…”
“…”
Phía bên kia vẫn không có âm thanh.
“Ngủ đi, khuya rồi.”
Cảm nhận được anh đang lẩn tránh, cô không hỏi nhiều nữa, Jangmi quay đầu nhìn vách tường dày lạnh lẽo, cô thở dài một hơi.
Năm đó, có một vách tường ngăn cách, đó cũng chính là khoảng cách của tâm hồn, giống như lúc trước, cô mãi mãi cũng không hiểu được suy nghĩ của anh, cô vĩnh viễn cũng không biết được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, anh luôn quyết đoán như vậy, đã nói là làm.
Nhưng dù sao mọi việc cũng không có gì, tất cả đều đã qua hết rồi.
Suy nghĩ một lát, những ý nghĩ vây hãm đầu óc cứ tràn ra, cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
**********
Khi thức giấc ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp mọi nơi.
Jangmi đứng lên, cô đi đến ban công, vừa hóng gió vừa vươn vai căng giãn thân thể cứng nhắc của mình.
Hồ nước xanh biếc, bầu trời xanh lam, thật là đẹp!
“Chào em, người đẹp!”
Là giọng nói của Kim Taehyung, Jangmi ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, cô cười đến mức chân mày cong lên: “Chào anh, tiền bối Kim!”
“Hôm nay em muốn đi đâu?”
“Hmm…” Cô suy nghĩ một lát: “Chúng ta đi dạo quanh Viện y học đi.”
“Được!”
***
Viện y học đã lâu rồi vẫn không thay đổi.
Mặt đá hoa văn vừa dày vừa cứng, đó chính là điển tích cho thấy nó đã trải qua bề dày lịch sử, mặt trên in chữ vàng bằng tiếng Nhật đã hơi bạc màu, nhưng vẫn uy nghiêm trang trọng.
Đi vào cổng lớn, mùi hỗn hợp thuốc nước ập đến, khiến cô lại nhớ đến hình dáng và vẻ mặt của Kim Taehyung mặc áo blouse trắng lúc làm phẫu thuật cho con chuột bạch.
“Anh biết không? Dáng vẻ lúc anh mặc áo blouse trắng làm phẫu thuật, .....chực......rất là mê người.” Jangmi khẽ nói với anh.
Kim Taehyung cười cười: “Anh cứ nghĩ là em chỉ thích nhìn anh mặc quân trang.”
“Thật ra thì em rất muốn thấy anh mặc quân trang bên trong, bên ngoài lại khoác áo blouse trắng…”
Vừa có sự trang nghiêm của quân nhân, vừa có sự tao nhã của bác sĩ, nghĩ đến mà cô nhốn nháo trong lòng.
" Lúc anh học quân y thường mặc như vậy, đáng tiếc là em biết anh hơi muộn.”
Không sao, có rừng xanh thì lo gì không có củi đốt!
******
Thời gian một tuần thoáng chốc đã trôi qua, cô và anh đi rất nhiều nơi, có một số chuyện cũ muốn ôn lại, có một số nơi muốn đến, nhưng lại chưa kịp đến.
Lê tấm thân mệt rã rời nhưng tràn ngập hạnh phúc về nhà trọ, quần áo Jangmi đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô cởi quần áo, nằm trong bồn tắm, vừa nghe giai điệu du dương của ca khúc [You are my everything], vừa nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày ngọt ngào vừa qua.
Ngày thứ hai, cô và anh đi Togetsukyo ở Arashiyama, cô và anh đứng trên cầu cùng chụp ảnh, cả hai lại cùng nhau nói đến câu hỏi của thủ tướng chính phủ năm nào “trong mưa Arashiyama”, sau đó cùng nhau thảo luận về bốn vị mỹ nam của Hàn Quốc.
Ngày thứ ba, cô và anh đi Disneyland ở Tokyo, buổi tối hai người còn đi xem cảnh núi lửa phun trào, xem Thủy Tinh Linh và Hỏa Tinh Linh trình diễn nước và lửa thể hiện sự gắn bó với nhau trong tình yêu.
Ngày thứ tư, cô và anh đi Kobe ngâm suối nước nóng, cô không thuyết phục được anh, nên đành phải xuống suối ngâm cùng với anh…
Nhớ đến cảnh tượng đó, cô không khỏi đỏ mặt, may mắn là ở suối nước nóng có nhiều người qua lại, anh không dám suồng sã, nhưng tay anh ở trong nước vẫn không chịu an phận, thường lướt qua những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô…
Jangmi lớn tiếng kháng nghị: “Nè Kim Taehyung, nếu anh không lấy bàn tay của anh ra, em sẽ tố cáo anh có ý định quấy rối đó nha.”
Kết quả là anh lại trả lời mà không biết xấu hổ: “Em tố cáo đi, dù sao anh cũng có mang giấy chứng nhận kết hôn theo.”
…
Điều này cũng chưa phải là điều đáng giận nhất, mà điều đáng giận nhất hôm nay là anh đưa cô đi xem phim, bên ngoài là phim tình cảm Nhật Bản, nhưng nhìn kỹ mới biết được, anh nói thiếu mất hai từ trong poster, đó là phim hành động tình yêu…
Trong rạp chiếu phim, ngọn đèn mờ ảo, khiến cô cảm thấy trong không khí như vậy có phần không chân thực, màn sân khấu màu đen, trong khi cả phòng là màu vàng…
Người xem không nhiều lắm, chỉ có vài người, nhưng không mang lại chút cảm giác nhạt nhẽo nào.
Kim Taehyung lại càng không nhạt nhẽo hơn nữa, bàn tay ma quái của anh lúc nào cũng đặt trên đùi cô, khiến cô không thể động đậy, mồ hôi toát ra ướt cả đẫm áo lót…
…
Càng ngâm càng nóng, Jangmi với tay lấy khăn tắm, cô đứng lên, đang muốn choàng khăn tắm lên người.
Phía cửa sổ bất chợt vang lên tiếng động khẽ, rồi chợt có một chiếc bóng vút qua như cơn gió, mở cửa phòng tắm ra.
Thấy rõ bóng người đó chính là Kim Taehyung, Jangmi không nhanh không chậm vây khăn tắm quanh người: “Tìm em có việc gì sao?”
“Biết rồi mà vẫn hỏi!”
Anh kéo cô vào lòng, ôm đến giường…
Thời khắc hạnh phúc như vậy, trước khi chìm vào giấc ngủ, người “đàn ông” nào đó đặt cô lên giường, mạnh mẽ nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Một bàn tay anh đặt cố định cả hai tay cô ra sau lưng, một bàn tay khác bắt lấy một chân của cô, vật đàn ông nóng như lửa của anh không cho cô lấy chút thời gian để chuẩn bị mà lập tức tiến quân thần tốc.
Quá trình này, anh không cho cô một chút cơ hội phản kháng. Vâng… Trên thực tế, cô cũng không có ý định phản kháng.
Cái gì là bạn bè, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng rồi tùy tiện nói thôi.
Sau đó, cô giả vờ cự tuyệt, cứ mỗi lần như thế thì cô nghe thấy anh vào tắm nước lạnh, chuyện như thế diễn ra vài lần anh mới đi ngủ. Jangmi lén cười trộm, cười đến mức khóe miệng cô như muốn rút gân…
Cô biết sớm muộn gì anh cũng đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ anh có thể kiên trì đến một tuần, như vậy cô đã rất sùng bái sự tự chủ của anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com