Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thần gió sylphira- KHỞI ĐẦU

Sau khi rời khỏi tàn tích cổ, Satoshi và Serena bước xuống những bậc thang đá nứt nẻ, ánh sáng từ viên pha lê Pyra vẫn le lói trong lòng bàn tay họ. Không khí tàn tích đặc quánh mùi rêu phong, hơi lạnh len vào từng kẽ áo, khiến họ không khỏi rùng mình. Hai người im lặng trong một khoảnh khắc, cảm nhận trọng lượng của những gì vừa trải qua: một trải nghiệm kỳ lạ, vừa nguy hiểm vừa huyền bí.

Họ quyết định quay trở về làng trước khi trời tối. Con đường dẫn ra khỏi tàn tích là những ngõ nhỏ, đá sỏi lổn nhổn, xen kẽ những bụi cây hoang dại. Trên đường về, Serena thỉnh thoảng dừng lại, chạm vào viên pha lê, ánh sáng nhỏ lóe lên như nhắc nhở họ về sứ mệnh chưa hoàn thành. Satoshi nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ, vừa trấn an vừa chia sẻ cảm giác bối rối của chính mình.

Khi về đến làng, cảnh vật đã ngả sang màu cam đỏ của buổi hoàng hôn. Những ngôi nhà mái tranh xếp san sát, khói từ lò bếp bay lên nhè nhẹ, tạo thành những đường mảnh như vẽ trên bầu trời. Người dân trong làng nhìn thấy hai người trở về, một số tỏ vẻ tò mò, một số khác gật đầu chào như mọi ngày. Không ai biết họ vừa trải qua điều gì kỳ lạ ở tàn tích.

Satoshi và Serena quyết định đi thăm già làng, người được xem như người hiểu biết nhất trong làng. Ngôi nhà của già làng nằm trên gò đất cao, ánh đèn lồng nhấp nháy trong gió, tạo thành những bóng dài nhảy múa trên mặt đất.

Khi họ bước vào, già làng ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm nhưng đầy tinh tường. Ông mời họ ngồi bên bếp lửa ấm, nơi ánh sáng nhảy múa trên những nếp nhăn, soi rõ nét mệt mỏi nhưng cũng quyết tâm trên khuôn mặt họ. Già làng nhìn viên pha lê trong tay Satoshi, giọng trầm ấm:
— "Viên pha lê này... không phải là vật bình thường. Nó chứa sức mạnh của Pyra, Thú Thần Lửa, và cũng là tín hiệu đầu tiên cho thấy các cháu đã được chọn. Thế giới đang gọi những người đủ dũng cảm để bảo vệ cân bằng tự nhiên."

Ông tiếp tục, giọng nghiêm nghị:
— "Nhưng sức mạnh này không đến dễ dàng. Trên con đường phía trước, các cháu sẽ gặp nhiều thử thách: thiên nhiên dữ dội, sinh vật kỳ bí, và cả những thế lực muốn chiếm đoạt quyền năng của các Thú Thần. Đặc biệt, để tiếp tục tìm hiểu sức mạnh của các Thú Thần, các cháu phải đến gặp Sylphira – Chim Thần Gió, hiện ẩn mình ở vùng rừng già phía bắc. Nó sẽ thử thách lòng can đảm, trí tuệ và khả năng phối hợp của các cháu. Chỉ khi Sylphira chấp nhận, các cháu mới có thể tiến gần hơn đến những Thú Thần khác."

Serena thở dài, ánh mắt vừa sợ hãi vừa quyết tâm:
— "Vậy chúng ta phải làm gì đầu tiên, già làng?"

Già làng mỉm cười, chỉ về phía chân trời:
— "Hãy quay về, chuẩn bị hành trang, nghỉ ngơi và rèn luyện tinh thần. Sáng mai, hãy bắt đầu chuyến hành trình dài ra khỏi làng, đi về phía bắc để tìm Sylphira. Mỗi bước đi sẽ dạy các cháu cách đối mặt với bản thân, vượt qua nỗi sợ, và khám phá sức mạnh tiềm ẩn."

Khi trở ra khỏi nhà già làng, ánh trăng bạc chiếu xuống, làm lấp lánh viên pha lê trong tay Satoshi. Họ im lặng, ánh mắt hướng về phía bắc – nơi Rừng Ulin và Chim Thần Gió Sylphira đang chờ, nhắc nhở họ rằng cuộc phiêu lưu thực sự mới chỉ bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, khi sương còn phủ mờ trên những mái tranh của làng, Satoshi và Serena rời khỏi ngôi làng yên bình. Không khí trong làng vẫn tràn đầy tiếng chim hót, khói bếp tỏa ra từ các mái nhà, nhưng hai người bước đi với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Họ mang theo hành trang nhẹ, viên pha lê Pyra nhấp nháy trong tay, nhắc nhở về sứ mệnh mà già làng vừa dặn dò.

Trước khi đi, họ dừng lại bên cổng làng, nơi những cây cổ thụ nghiêng mình che bóng xuống con đường đất. Serena quay lại nhìn ngôi làng lần cuối, hình ảnh những mái tranh và những nụ cười quen thuộc in sâu trong tâm trí cô. Satoshi đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm:
— "Chúng ta sẽ trở lại một ngày nào đó, nhưng bây giờ... cuộc phiêu lưu đang chờ phía trước."

Họ bắt đầu đi theo con đường mòn dẫn ra phía bắc, nơi già làng đã nói về vùng rừng già của Sylphira – Chim Thần Gió. Con đường dài, uốn lượn qua các cánh đồng hoang, đồi cỏ và rặng cây nhỏ, đất cát ẩm dưới chân khiến mỗi bước đi đều phải thận trọng. Ánh sáng bình minh xuyên qua lớp mây mỏng, hắt xuống mặt đất những mảng sáng vàng nhạt, làm nổi bật từng sợi cỏ, từng hòn đá nhỏ.

Không có sinh vật nào xuất hiện, chỉ có tiếng gió rì rào qua cành cây, tiếng lá xào xạc dưới chân, và đôi khi là tiếng chim xa vọng. Cảm giác tĩnh lặng này vừa tạo sự yên bình, vừa khiến họ nhận ra sự cô lập và hiểm nguy của vùng đất phía trước. Họ phải tự dựa vào bản thân, quan sát kỹ từng bước đi để tránh những ổ gạch trơn, rễ cây vươn ra bất ngờ, hay các hố nhỏ bị che phủ bởi cỏ dại.

Khi đi sâu hơn, con đường bắt đầu leo lên các đồi thấp, từ xa nhìn thấy chân trời mở rộng, rặng núi và rừng già hiện ra mờ ảo. Mỗi bước đi đều kéo dài, đôi chân mỏi nhừ nhưng tinh thần vẫn căng tràn quyết tâm. Họ trò chuyện nhỏ, thảo luận về những gì vừa trải qua ở tàn tích cổ và lời dặn dò của già làng, để giữ tinh thần vững vàng.

Satoshi và Serena bước vào Rừng Già, nơi những cây cổ thụ mọc san sát, tán lá dày che khuất ánh sáng mặt trời. Không gian xung quanh nhuốm màu xanh thẫm, mùi đất ẩm và lá mục tỏa ra nồng nàn trong không khí. Mỗi bước đi, tiếng lá khô và cành cây gãy dưới chân vang lên như nhịp trống, khiến họ phải cẩn trọng từng bước.

Con đường mòn không còn rõ ràng. Một vài tảng đá phủ rêu xanh trơn trượt, rễ cây nhô lên như bẫy chờ sẵn để thử thách sự khéo léo và tập trung. Serena nắm chặt tay Satoshi, cả hai phối hợp để tránh trượt chân hoặc bị mắc kẹt giữa các rễ cây quấn chặt. Ánh sáng từ viên pha lê Pyra nhấp nháy yếu ớt, soi đường qua lớp lá dày, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất.

Đi sâu hơn, rừng già dường như sống động. Những tán lá rung lên theo từng luồng gió bất chợt, tiếng xào xạc vang từ trên cao, khiến họ phải nhìn quanh, đoán xem gió hay có sinh vật nào đang ẩn nấp. Họ phát hiện các dấu hiệu thiên nhiên kỳ lạ: cành cây cong vênh theo hướng gió lạ, những bông hoa phát sáng lờ mờ vào lúc hoàng hôn, và những tảng đá tạo hình kỳ dị như những cột mốc của thời gian.

Một đoạn đường dốc lên đồi, mưa nhẹ rơi, làm mặt đất trơn và khó đi hơn. Họ phải bám vào rễ cây và đá tảng để leo lên, từng giọt mưa lăn xuống mặt, hòa cùng hơi thở gấp. Satoshi trượt chân một lần nhưng Serena kéo tay kịp thời, nhắc nhở rằng sự cảnh giác và phối hợp là yếu tố sống còn trong rừng già.

Buổi chiều, khi ánh sáng mặt trời dịu dần, họ tìm thấy một con suối nhỏ uốn lượn giữa rừng, nước trong veo phản chiếu tán lá phía trên. Họ dừng chân, uống nước, và quan sát xung quanh. Sự yên tĩnh ở đây vừa là nguồn nghỉ ngơi, vừa là lời nhắc nhở: rừng già không chỉ thử thách thể chất, mà còn kiểm tra tinh thần và sự quan sát.

Càng đi sâu, rừng già trở nên rậm rạp và huyền bí hơn. Những thân cây cao to chạm đến mây, các dây leo quấn quanh như mạng lưới, ánh sáng chỉ lọt xuống từng mảng nhỏ. Họ phải suy nghĩ cẩn trọng từng bước, quan sát mọi dấu hiệu: vệt đất sủi bọt, tiếng lá rơi, và cả những luồng gió nhẹ bất thường, như thể rừng đang dạy họ cách lắng nghe và cảm nhận thiên nhiên.

Đêm buông xuống rừng già, bóng tối dày đặc như một tấm màn nhung đen trùm kín vạn vật. Giữa khoảng trống nhỏ mà họ tìm thấy sau một ngày dài dò dẫm, Satoshi và Serena dựng trại tạm. Ánh sáng từ viên pha lê Pyra đặt giữa hai người tỏa ra quầng sáng dịu, hòa cùng ánh lửa bập bùng, khiến những gốc cây xung quanh hắt bóng dài như những bóng người khổng lồ đang lặng lẽ quan sát.

Tiếng lửa nổ tí tách xen lẫn âm vang xa xăm của rừng đêm: tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng lá rơi khe khẽ, đôi khi là một âm thanh lạ khiến cả hai giật mình ngoái lại. Serena kéo chiếc áo choàng sát hơn quanh vai, mắt không ngừng dõi theo những vệt bóng chập chờn trên nền đất. Cảm giác như rừng già không bao giờ ngủ, mà chỉ lặng lẽ theo dõi từng bước chân kẻ lạ mặt.

Satoshi ngồi im, chăm chú nhìn vào ngọn lửa, ánh mắt kiên nghị nhưng cũng phảng phất sự mệt mỏi. "Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi," cậu khẽ nói, giọng đều và chắc. "Nếu ngay cả rừng già cũng khiến ta chùn bước, thì con đường đến Thần Gió sẽ không bao giờ thành hiện thực."

Serena khẽ gật đầu, nhưng lòng vẫn còn run rẩy. Cô đặt tay lên viên pha lê Pyra, cảm nhận hơi ấm từ trong nó lan ra, như một nhịp tim âm thầm cổ vũ. Trong thoáng chốc, ánh sáng từ pha lê bừng lên, chiếu rọi cả khoảng trại nhỏ. Cả hai nhìn nhau, nụ cười mỏng manh xuất hiện giữa sự mệt nhọc, như một lời nhắc nhở rằng họ không hề đơn độc.

Bầu trời phía trên, qua những kẽ lá dày, lấp ló vài vì sao yếu ớt. Trong sự tĩnh lặng ấy, Satoshi và Serena dần nhận ra: rừng già không chỉ là một chặng đường, mà là thử thách đầu tiên thực sự – nơi buộc họ phải học cách lắng nghe thiên nhiên, kiểm soát nỗi sợ hãi, và rèn luyện sự kiên cường. Mọi bóng tối, mọi tiếng động, mọi cơn gió thổi qua cành lá đều như đang thử thách ý chí của họ.

Và trong sâu thẳm, cả hai đều hiểu, đây chỉ mới là bước khởi đầu. Con đường đến Thú Thần Gió Sylphira vẫn còn xa, nhưng từ chính đêm tối này, ngọn lửa quyết tâm đã được thắp sáng.

Ngày thứ hai trong rừng già mở ra bằng màn sương mù dày đặc phủ kín lối đi. Những tán cây cao vút lọc ánh mặt trời, khiến cả khu rừng chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo, vừa đẹp vừa đáng ngại. Satoshi đi trước, tay cầm cây gậy khắc dấu hiệu lên gốc cây để khỏi lạc đường, còn Serena cẩn thận lần theo sau. Tiếng sương rơi tí tách từ lá xuống đất nghe như tiếng thì thầm, khiến cả hai nhiều lần ngập ngừng, tưởng chừng như có ai đó đang đi cùng mình.

Giữa trưa, cơn mưa rừng bất ngờ trút xuống. Những hạt mưa lớn nện ầm ầm lên tán lá, hòa cùng tiếng gió rít tạo thành bản nhạc hoang dại. Họ vội tìm một hốc cây cổ thụ để trú ẩn. Serena run rẩy, mái tóc ướt sũng bết vào mặt, còn Satoshi thì im lặng, dùng dao găm chẻ cành khô khởi động lại ngọn lửa. Lửa nhỏ lập lòe, ánh sáng le lói trong mưa càng khiến cả hai nhận rõ rằng: nơi đây không hề chào đón họ.

Đêm thứ hai, mưa ngớt. Khi họ vừa nhóm lửa bên một gốc cây to, bất chợt có tiếng động lạ. Một bóng người lảo đảo từ trong bụi rậm xuất hiện. Satoshi lập tức rút kiếm, còn Serena giơ pha lê Pyra lên, ánh sáng hắt ra chiếu rõ hình dáng: đó là một chàng trai trẻ, quần áo rách nát, tay cầm cây cung gãy. Cậu ta ngã quỵ xuống trước mặt họ, thở dốc, toàn thân đầy vết xước.

Serena hoảng hốt quỳ xuống:
— "Cậu ấy còn sống!"

Sau khi Serena đỡ chàng trai tựa vào gốc cây, nàng mở túi lấy bình nước và một ít thảo dược mang theo. Nước mát thấm qua cổ họng khô khốc khiến Kael khẽ rùng mình, hơi thở dần ổn định lại. Satoshi thì dùng dao găm nhỏ cắt một dải vải sạch, giúp băng tạm vết thương ở vai cậu. Làn da xanh xao, đôi môi khô nứt, nhưng đôi mắt Kael ánh lên vẻ biết ơn.

Một lát sau, giọng nói khàn khàn mới cất lên, ngắt quãng và yếu ớt:
— "Tôi... Kael... là một lữ khách... bị lạc trong rừng này... nhiều ngày rồi."

Serena khẽ gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe. Satoshi khoanh tay, ánh mắt chăm chú, vừa đề phòng vừa tò mò.

Kael nuốt nước bọt, rồi tiếp tục, giọng dần rõ ràng hơn:
— "Nơi đây... không giống những khu rừng bình thường. Có những vùng đất mà gió thổi xoáy quanh như cơn lốc vô hình. Lúc đầu, ta chỉ nghĩ đó là hiện tượng tự nhiên... nhưng càng đi sâu, càng nhận ra gió ấy không hề theo quy luật. Nó đổi hướng bất chợt, cuốn theo âm thanh, khiến tai người bị rối loạn... rồi khi ngẩng lên, mọi dấu vết đường mòn đã biến mất."

Kael đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh những hàng cây cao vút, giọng như lạc vào ký ức:
— "Ta đã thấy nhiều kẻ đi săn, nhiều lữ khách như ta... biến mất sau khi bước vào vùng gió xoáy. Họ cứ loanh quanh, vòng đi vòng lại, rồi chẳng bao giờ tìm được lối ra. Có người gục ngã vì kiệt sức, có người biến mất hẳn, như thể rừng đã nuốt chửng họ."

Một cơn gió bất ngờ rít qua tán lá, âm thanh lạ lẫm như tiếng thì thầm, khiến Serena bất giác rùng mình. Nàng kéo chiếc áo choàng sát lại người, hỏi nhỏ:
— "Anh muốn nói... rừng này có thể tự giữ chân con người?"

Kael khẽ gật, đôi mắt tối lại:
— "Đúng vậy. Những luồng gió đó không phải ngẫu nhiên. Có người tin rằng chúng là dấu ấn còn sót lại của Thần Gió. Nếu không hiểu được, kẻ phàm tục chỉ có thể lạc lối... mãi mãi."

Satoshi im lặng, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm. Những lời Kael nói không chỉ là cảnh báo, mà còn như một lời gợi mở: hành trình tìm đến Sylphira sẽ không đơn giản chỉ là băng qua một khu rừng.

Kael dựa lưng vào gốc cây, tay còn run sau những bước đường dài. Giọng cậu khàn khàn nhưng đều đều:
— "Rừng này... không giống bất cứ nơi nào tôi từng đi. Có những vùng mà gió thổi theo vòng xoáy kỳ lạ, cuốn mọi âm thanh, che mất lối đi... Tôi đã đi nhiều ngày, cứ tưởng mình đang tiến về phía trước, nhưng cuối cùng lại quay về đúng chỗ cũ."

Serena khẽ nhíu mày, ánh mắt hướng theo từng nhánh cây rung rinh:
— "Vậy gió... có thể khiến người đi mất phương hướng?"

Kael gật. Cậu nhắm mắt, như cố nhớ lại mọi chi tiết:
— "Đúng vậy. Mỗi khi bước vào những vùng đó, tôi nghe tiếng gió xoáy vù vù quanh tai, âm thanh dội lại như tiếng cười hoặc tiếng thì thầm... rồi khi ngẩng lên, dấu vết đường mòn đã biến mất. Không còn cây cối quen thuộc, không còn tảng đá để định hướng. Tôi đã thấy nhiều kẻ lang thang như tôi... họ kiệt sức, rồi biến mất."

Satoshi im lặng, mắt nhìn sâu vào khoảng rừng dày đặc phía trước. Cậu cảm nhận được không khí nặng nề, như rừng già không chỉ là cây và đất, mà còn là một sinh thể vô hình đang quan sát từng bước đi của họ.

Serena hít một hơi thật sâu, cảm giác hơi lạnh len lỏi vào xương sống. Nàng nhìn Kael, rồi nói nhẹ:
— "Vậy là chúng ta phải luôn thận trọng, quan sát từng dấu hiệu, không được để gió dẫn lối sai."

Kael khẽ mỉm cười, nét mặt vừa mệt mỏi vừa quyết tâm:
— "Đúng vậy. Tôi may mắn gặp các người. Nếu không... có lẽ tôi đã lạc mất trong rừng này mãi mãi."

Ba người đứng im một lúc, lắng nghe tiếng gió lùa qua tán lá. Trong khoảnh khắc ấy, họ đều cảm nhận được một điều: hành trình phía trước không chỉ là đi tìm Thần Gió Sylphira, mà còn là một cuộc đấu trí với chính rừng già, với những vòng xoáy vô hình mà ngay cả mắt thường cũng khó nhận ra.

Sương buổi sáng phủ dày rừng già, ánh sáng yếu ớt từ viên pha lê Pyra soi lấp ló trên mặt đất. Kael kể về những vùng gió xoáy, nơi lữ khách đi vào rồi không bao giờ tìm thấy lối ra. Serena và Satoshi lắng nghe, cảm nhận nỗi nguy hiểm hiện hữu quanh họ.

Dừng chân bên một gốc cây cổ thụ, Serena nhìn Kael và Satoshi:
— "Chúng ta sẽ cùng đi, đúng không?"

Cả hai gật đầu. Ba bóng người bước tiếp, hòa nhịp với ánh sáng nhấp nháy của pha lê, từng bước chìm vào rừng già đầy bí ẩn, nơi thử thách và Thần Gió Sylphira đang chờ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com