Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Con nhỏ lại ngân nga bài đồng dao quái quỷ, nhấn nhá cường điệu hai câu cuối cùng:

"Cổ đỏ chết rồi biết làm sao, đám chim chóc đứng bên phần mộ. Se sẻ dang đôi cánh nhỏ, hát rằng kế tiếp sẽ là tôi."

Con nhỏ tươi cười hát xong bài hát, quay sang nhìn sắc mặt tái nhợt của hai người:

"Chỉ còn 29 phút, cậu không định đi tìm thuốc giải sao? Cậu cướp được thuốc thì Tử Du còn cơ hội sống sót, không cướp được thì tớ đành hát thêm một bài tiễn đưa vậy."

Dứt lời, Chaeyoung nghiêng đầu mỉm cười.

"Hát thì dẹp mẹ đi!"

Tử Du vịn Sana đứng dậy. Nhịp thở của cô khá dồn dập, nhưng hành động lại như không ảnh hưởng gì. Hai người không thể tiếp tục lùi, chỉ đành từng bước giẫm trên bãi đá, hướng tới vị trí cao hơn. Chaeyoung và Mina cũng từng bước áp sát. Sana nhìn quanh tìm hướng thoát thân. Phá vây từ bên cạnh là có lợi nhất, nhưng tình trạng của Tử Du thật sự rắc rối.

Hai người bước từng bước trên bãi đá, lưng hướng về biển rộng, như đã bị đẩy vào đường cùng.

Chaeyoung kinh ngạc ngước lên nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn bị mưa tạt ướt sũng:

"Tử Du đứng được à? Trúng độc rắn tốt nhất không nên hoạt động bừa bãi nha. Động tác càng nhanh thì độc phát tán càng nhanh mà. Ngoan ngoãn nằm đây ngủ đi, để bọn này chăm sóc cho. Mà nói đi nói lại thì cậu soi được phù thủy là ai chưa?"

Tử Du cười nhạt:

"Phù thủy chẳng phải con bạn mày sao?"

Con nhỏ ngờ vực quay sang nhìn chằm chặp Mina. Mina thoáng bối rối, không thể ngờ Tử Du nói như vậy, vội khoát tay giải thích:

"Không phải! Đừng nghe nói bừa!"

"Tao nói này Mina, nếu mày là phù thủy thì mau lấy thuốc giải ra đây." – Giọng Momo vang lên. Dưới ánh trăng mờ ảo trên bờ biển, mọi người thấy bóng Momo trèo lên bãi đá – "Lấy thuốc giải cứu Tiên tri thì chúng ta còn hi vọng thắng. Giờ phe dân chỉ còn vài người. Dahyun là một, Nayeon hoặc Jeongyeon là một, Sana là một, lạc quan nghĩ tiếp thì Chaeyoung hoặc Yeji có thể là một, không lạc quan thì Chaeryeong chết ngay hôm đầu tiên là một. Chức năng cũng chẳng còn mấy người. Tao không muốn chúng ta thua."

Mina lắc đầu:

"Tớ không phải phù thủy thật mà. Tớ là dân làng."

"Mày vẫn chưa chịu hiểu à?" – Momo cười nhạt – "Phe dân hết chỗ từ lâu rồi. Nếu mày không phải phù thủy thì chỉ có thể là sói. Không đưa thuốc giải ra thì sáng mai đành phải xin lỗi vậy."

Chẳng ngờ trong tình thế này mà Mina vẫn bình tĩnh không hoảng loạn:

"Đừng ra vẻ không vụ lợi thế. Nếu tớ lấy thuốc giải ra, cậu sẽ nhường cho Tử Du thật sao?"

Tất nhiên là không, Sana có ngây thơ nữa cũng sẽ không cho rằng Momo đến để đòi thuốc giải cho Tử Du. Ba bên đứng nguyên tại chỗ, không ai dám tùy tiện hành động.

Những kẻ đến cướp thuốc giải chỉ vì một câu của Tử Du mà biến thành nghi ngờ nhau. Sana không thể không thán phục. Nhưng thán phục vô ích, người trúng độc là Tử Du. Bọn họ đang ở thế bất lợi nhất. Bất kể người khác tin hay không, Sana mới là phù thủy thật sự. Trong lòng nàng biết rõ Mina không phải phù thủy, chẳng cần biết chị ta là sói hay dân, không đi lấy thuốc giải thì Tử Du sẽ phải chết thật.

Sana cuống cuồng tới vã mồ hôi. Nàng che chở cho Tử Du, từng bước lùi về phía sau, đứng trên tảng đá ngoài rìa, phía dưới là biển rộng mênh mông mãnh liệt.

Bờ biển đã tụt lại sau rất dài, chẳng biết do bão táp hay do thủy triều đêm đến, nước biển đen nhánh cuồn cuộn tung bọt, vỗ sóng ầm ầm vào bãi đá.

Tử Du khẽ quay đi, ho khan một tiếng. Người khác không thấy rõ, nhưng Sana rành rành cảm nhận một thứ gì đó nóng hổi rớt xuống vai mình, tương phản rõ rệt với những hạt mưa lạnh buốt như băng.

Là máu, bụng Sana thót lên.

"Cậu đừng nhúc nhích." – Sana kéo cổ tay Tử Du, hạ quyết tâm – "Cứ ngồi ở đây đợi tôi về, tôi đi lấy thuốc giải cho cậu."

Nghe nàng nói vậy, Mina và Momo đồng loạt quay sang nhìn nàng. Sana nói rất kiên quyết, trong lòng cũng biết mình sắp phải đối mặt với điều gì. Nàng ngẫm nghĩ, bổ sung một câu với Tử Du:

"Dù trúng độc trên đường thì tôi cũng sẽ mang thuốc giải về cho cậu. Đây là tôi hứa với cậu, tôi nói được làm được."

Tử Du thoáng lộ vẻ xúc động. Cô dựa vào vai nàng, trầm trầm bật ra một tiếng cười. Trán đặt trên vai Sana, khẽ lắc đầu. Ở nơi những người khác không nhìn thấy, cô ghé vào xương sống Sana, nhờ xương dẫn âm nhẹ nhàng nói: "Thôi..."

Sana không hiểu lời cô. Thôi là thôi cái gì. Nhờ bóng tối bao phủ, ngón tay Tử Du trượt lên trên, cầm lấy tay Sana. Sana tức khắc thẳng người bất động, không nói được lời nào.

Ngón tay Tử Du rất lạnh, nhưng giữa đêm mưa và lòng người còn lạnh lẽo hơn, ngón tay cô lại trở nên ấm áp. Đầu óc Sana tức khắc trống rỗng.

Đúng lúc đó, hai vật còn lạnh hơn những ngón tay của Tử Du thoăn thoắt trượt vào giữa lòng bàn tay Sana. Hai ống thủy tinh to bằng ngón cái, nắp ống bằng đồng chạm trổ điêu khắc, xúc cảm quen thuộc, còn vương lại hơi ấm của Tử Du.

"Đừng đi, thuốc ở chỗ tôi." – Tử Du thì thầm bằng hơi thở.

Sana cứng đờ đứng đó, cũng may giờ phút này vẫn có thể kiểm soát biểu hiện trên khuôn mặt. Dưới mắt người ngoài, trông Sana chỉ kinh hoàng vã mồ hôi lạnh, chính xác là trạng thái của một dân làng choáng váng. Tất cả cùng nhìn Mina cách đó không xa, ánh mắt cũng không đổ dồn vào nàng.

"Tức là sao, rốt cuộc là sao?" – Sana hít một hơi thật sâu, nuốt phải không ít nước mưa lạnh buốt. Mọi người cho rằng nàng chất vấn Mina nên không để ý.

Mái tóc ướt sũng của Tử Du ghé vào tai nàng, nước mưa từ ngọn tóc nhỏ giọt xuống vai nàng. Cô hổn hển gượng cười bên tai Sana:

"Thân phận của Yeji có vấn đề. Tôi sợ buổi tối cô ta vào rừng tìm thuốc nên lấy ra giấu trước trong người. Yuna đúng là tôi sơ ý, không ngờ nó có độc sói. Sana, nghe tôi này, nếu cậu không xuất hiện, hoặc nếu cậu không nói câu đó, chắc chắn tôi sẽ im lặng giấu kín thuốc giải của cậu. Nhưng cậu đã nói vậy thì tôi xin nhận tấm lòng. Thuốc giải giữ cẩn thận, phải sống đến cuối cùng."

Mẹ kiếp giờ này mày còn định diễn melodrama ở đây sao?! Sana sốt ruột cay xè cả mắt mũi, nhưng nàng không dám lên tiếng trước bao ánh mắt kẻ khác. Nàng chỉ có thể hơi ngẩng đầu, nhét lại thuốc giải vào tay Tử Du. Đôi mắt nhòe nhoẹt của nàng được màn mưa tạt xuống ngụy trang kín kẽ.

Bên kia, Yeji cũng leo lên bãi đá: "Ở đây đông vui quá ta? Nghe nói mọi người đang tìm thuốc giải ạ?"

Tình thế tức khắc hỗn loạn, bốn phe cảnh giác quan sát lẫn nhau.

"Sana, cậu nghe tôi nói hết." – Tử Du hổn hển, tiếp tục thì thầm – "Phải nhớ kỹ, Yuna không phải người sói. Chắc chắn sáng mai người sói sẽ tìm cách loại Yuna, cậu phải ngăn lại. Momo nói câu này rất đúng, phe dân đã hết chỗ rồi. Dahyun là dân, Nayeon và Jeongyeon có một người là dân. Giờ ngẫm lại, Ryujin là người tốt bị chúng ta loại nhầm. Người dân cuối cùng là Chaeyoung hoặc Mina. Xét theo phản ứng vừa rồi, tôi đoán Mina là người tốt. Tôi không biết thẻ nhân vật của Yeji từ đâu ra, nhưng phe dân đã không còn chỗ để thêm nó vào, cậu nhất định phải cẩn thận. Đừng để thiệt cả đôi đường, Sana, cậu phải, cậu nhất định phải, sống sót."

Vài chữ ngắn ngủi, Tử Du nói thật vất vả. Cô nói rất chậm, hiển nhiên còn vừa nói vừa suy nghĩ. Niêm mạc vòm họng cô đã bắt đầu rướm máu, Tử Du cũng tự nếm được mùi rỉ sắt nóng hổi trong cổ họng mình. Cô dứt khoát nhét thuốc giải vào tay Sana. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

"Tao khuyên chúng mày, có thuốc thì lấy ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, liên thủ lại được không?" – Momo cười, móc đồng hồ bỏ túi ra nhìn – "Giờ cũng không còn sớm, chỉ còn 2yeon, Dahyun và Yuna. Bên này chúng ta có cả thuốc cả độc, phần thắng vẫn lớn hơn một tẹo."

Sana lắc đầu quầy quậy, nhân lúc tình thế rối ren, nàng quay sang nói với Tử Du:

"Không được đâu, một mình tôi không sống đến cuối được đâu. Tay cậu nhanh nhẹn, tranh thủ mọi người không chú ý, tự tiêm thuốc đi. Cậu chết là tôi cũng ra bã thôi. Không tiếc mạng mình thì cũng tiếc mạng tôi với. Làm ơn đi! Xin cậu đấy!"

Tử Du nở nụ cười thật trầm, lùi lại mấy bước, biển sâu phẫn nộ gầm lên phía sau:

"Ý tốt của cậu tôi nhận, cảm ơn Sana. Nhưng tôi có chính kiến của tôi, tôn trọng quy tắc trò chơi, thua là thua, không có ngoại lệ. Sống sót nhé."

Dứt lời, cô mỉm cười lần cuối với Sana, sau đó quay lưng lại, kiên quyết nhảy xuống.

"Tử Du!!!!"

Sana sợ vỡ cả gan, vô thức khom lưng vươn tay thật xa, nhưng nàng bắt hụt. Thân thể Tử Du lộn vài vòng giữa không trung rồi nặng nề rớt xuống biển sâu đen ngòm.

Bọt nước văng lên mờ mịt trong bóng đêm, tiếng đàn gió vù vù u u nghe như quỷ khóc.

Nước mắt Sana hòa cùng mưa lạnh trút ào ào xuống. Trước khi hoàn toàn chìm sâu xuống biển, Tử Du còn nhìn lên bãi đá, khe khẽ thở dài.

Nàng cứng đờ tại chỗ, lòng bàn tay còn nắm chặt hai ống thuốc. Nơi nàng đứng chính là nơi hai người đêm đầu trốn ra hóng mát, tiếc rằng người đã không còn.

Sana sững sờ nhìn mặt biển. Làm sao bây giờ? Nàng muốn nhảy xuống vớt Tử Du. Nhưng sự thật là, trong khoảnh khắc đó, nàng sợ. Đôi chân nặng như đeo chì, nàng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Câu cuối cùng cô vẫn nói rằng, Sana nhất định phải sống sót.

"Không phải phù thủy thật mà!" - Mina mệt mỏi giải thích.

Chaeyoung ngờ vực nhìn Mina, không nói lời nào, ánh mắt hung ác nham hiểm.

"Rốt cuộc mày muốn thấy cái gì?" – Sana ngửa mặt lên nhìn ánh trăng, thấp thoáng như thấy đôi mắt phía sau camera trừng trừng nhìn họ, giống nhà thực nghiệm quan sát lũ kiến đánh giết lẫn nhau – "Đây là mục đích của chúng mày hả? Nhìn loài người tự giết lẫn nhau, để chúng tao biết chúng tao hèn hạ?"

Xé rách ánh sáng kia là sẽ trông thấy thế giới chân thật phía sau tấm màn hay sao? Sana nhắm mắt, để làn mưa cuốn trôi nước mắt.

Âm thanh của Tử Du không ngừng vang vọng bên tai nàng "Sống sót, Sana, nhất định phải sống sót."

Tất cả cùng sửng sốt trước biến cố này. Momo chỉ vào Mina, tức giận quát to:

"Ống thuốc giải quan trọng với mày thế hả?! Một người chết ngay trước mắt còn không muốn cứu!"

Từng câu từng chữ như đâm vào tim gan. Sana nhắm mắt lại. Nàng gục đầu đứng dậy, nước nhỏ tí tách từ gò má và ngọn tóc, hạ quyết tâm.

Giữa bầu trời ầm ầm giáng sấm, Sana bình tĩnh đứng đó. Nàng giơ tay lên, hai ống thuốc lấp lóe trong tay, nói:

"Đừng ồn ào nữa, tao mới là phù thủy."

Momo quay phắt lại nhìn nàng. Tất cả cùng sững sờ trước lời nàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com