2
Đám mặc đồ đen lùi lại, rời khỏi cổng biệt thự, rút lui theo hình chữ Z cực kỳ chuyên nghiệp. Người cuối cùng phụ trách bọc hậu, trước khi đi còn huênh hoang làm động tác cứa ngang cổ đầy chết chóc.
Những người còn lại trong sảnh lớn quay sang nhìn nhau, ai cũng ngỡ ngàng, chẳng ai biết tiếp theo nên làm gì. Hai xác chết vẫn còn trong sảnh. Các cô gái cùng tự giác lùi vào góc, tránh xa hai cái xác.
Jihyo liếc mắt nhìn quanh, thấy không ai lên tiếng, đành phải kiên trì an ủi:
"Mọi người đừng sợ, dù sao cũng còn bảy ngày, chúng ta cùng nghĩ cách, rồi sẽ có cách thôi."
"Còn cách gì chứ? Không nghe hắn nói sẽ chỉ cứu người thắng cuộc sao?" – Momo cười khẩy, thái độ bất hợp tác.
Yeji đứng bên cạnh ả, không tán thành nói
"Cậu nói gì vậy? Cậu định giết người thật sao?"
Momo chăm chú nhìn bạn mình như nhìn thiểu năng, giơ tay chỉ hai xác chết:
"Mày thấy những người phản kháng nhận kết cục thế nào rồi đó! Mày cũng muốn thế phải không?"
"Nhưng đám người cầm súng đi rồi mà!" – Yeji không dám tin, quay ngoắt sang nhìn Momo.
Momo lạnh lùng nhếch mép:
"Nhưng bảy ngày sau họ sẽ quay lại, chỉ người thắng cuộc mới được lên trực thăng. Mà vốn cái quy tắc của mấy trò sinh tồn này chúng mày còn lạ gì? Tính phá luật à? Tính kéo cả đám chết chung à?"
Nó nói rất đúng, không ai dám nói tiếp, tất cả lại nhìn nhau, cùng theo đuổi tâm tư của mình.
"Nếu mọi người đều muốn sống sót..." – Cô gái người lai đứng phía xa bất chợt xen vào – "E hơi khó..."
Tất cả cùng nhìn Tử Du.
"Đừng nhìn tôi thế." – Cô nàng người lai ngồi lên đầu bàn, đang mải tranh đấu với bộ vest đen, đầu không thèm ngẩng – "Tôi đúng là xui xẻo mới bị kéo vào cục diện này."
Cô thoăn thoắt cởi áo vest, ném sang chiếc ghế bên cạnh, sau đó giơ tay cởi nút áo gile bó sát người, lúc này trời đã hơi nóng, không khí bí bức. Sana thấy lưng áo gile của cô ướt đẫm.
Yuna vẫn ngồi bên bàn. Từ lúc viên đạn xuyên vào đầu người chết, em không hề nhúc nhích mảy may, tác phong như đã làm công tác tư tưởng tinh thần rất kĩ nên chẳng còn gì bất ngờ. Em quay sang nhìn cô nàng người lai vắt chéo chân ngồi ở đầu bàn
"Chẳng lẽ chị vô tình bị lựa chọn?"
"Chứ sao?" – Tử Du nhếch miệng, nửa đùa nửa thật – "Ưu tiên hàng đầu của quốc gia luôn là lựa ra cá thể ưu tú nhất. Nếu tôi sinh tồn thành công lần hai, chắc cuộc sống mai sau sẽ xán lạn lắm."
"Ồ, chúng ta có một đương kim vô địch ở đây." – Dahyun lè lưỡi.
Jihyo là một trưởng nhóm vô cùng mẫn cán, càng những lúc thế này lại càng muốn tỏ rõ vai trò quan trọng:
"Tại sao chúng ta không cùng nhau tiêu hủy hộp nhân vật của mình, đừng ai mở ra. Chỉ cần không quẹt vân tay và thẻ nhân vật lên thẻ từ, không quẹt thẻ từ lên chiếc máy trong góc phòng kia thì hệ thống không thể nhận dạng ai là thân phận gì. Giữa chúng ta cũng không tồn tại bất kỳ khoảng cách và hiềm nghi nào."
Thoắt cái lạnh ngắt.
Điều này là không thể, Ryujin chán nản trong lòng. Làm theo cách đó chỉ cần hai chữ: tín nhiệm. Mọi người tín nhiệm lẫn nhau, giao hẹn không đâm sau lưng nhau, là có thể đồng tâm hiệp lực sống sót. Nhưng hai cái xác kia còn chưa đủ minh họa hay sao? Nghĩ gì chính phủ để cả 13 người chúng ta toàn mạng chứ?
"Được đó! Chúng ta cùng hủy đi!"
Yeji phấn chấn phụ họa, nhưng không ai để ý tới cô bé. Cô bé ngoái lại nhìn bên này, lại ngó bên kia
"Sao không ai nói gì?"
Tất nhiên không ai lên tiếng. Liên minh lớp A2 thực chất đã tan ra sau trò chơi "Bắt quỷ" rồi.
2yeon liếc nhìn nhau, hình như thống nhất tư tưởng gì đó. Jeongyeon nói: "Chúng tớ nghĩ cách đó không ổn lắm."
Yuna cười cười, thăm dò nói: "Hay là chúng ta cứ mở hộp ra xem thử? Ít nhất cũng nên xem quy tắc ra sao chứ."
"Thôi hủy đi!" – Mina vốn tính ôn hòa, một lòng muốn cầu sinh – "Cùng sống được càng lâu càng tốt, để ý quy tắc làm gì nữa."
Momo nhếch mép làm bộ làm tịch nhoẻn cười, thẳng tay vặn mở chiếc hộp.
Sana nhìn nội bộ lục đục, thở dài một tiếng. Nàng quay lại nhìn cô nàng người lai, thấy cô cười khẩy.
Nếu đã có người mở hộp đầu tiên, tất cả cũng không cần ái ngại, lần lượt mở hộp ra xem nhân vật của mình. Mọi người cảnh giác nhìn quanh, mạnh ai nấy chiếm một góc, không nhìn nhau nữa.
Sana hết nhịn nổi, cũng gạt nút ra. Trên cùng là một tờ hướng dẫn, chắc của ai cũng giống nhau. Sana khép hộp lại, đọc thật kỹ bản hướng dẫn này.
"Quy tắc trò chơi: Hãy nhớ kỹ nhân vật của mình, sau đó quẹt thẻ nhân vật và vân tay vào thẻ ID, hoàn thành xong các bước trên, tốt nhất hãy tiêu hủy thẻ nhân vật, tránh tiết lộ tin tức nhân vật.
+ Bắt đầu từ tối nay, màn đêm buông xuống sẽ là thời gian người sói tỉnh giấc. Mỗi người sói có thể dùng độc sói đầu độc một người chơi. Các người sói không quen biết lẫn nhau, độc sói vẫn có tác dụng với người sói. Thời gian chờ độc sói phát tác là ba mươi phút, trong lúc đó, phù thủy vẫn dạo chơi trong rừng cây, nếu tìm được lọ thuốc giải duy nhất của phù thủy trong vòng ba mươi phút thì có thể giải độc sói. Ngoài thuốc giải, phù thủy còn một lọ thuốc độc, có thể hạ độc bất kỳ người chơi nào, thuốc độc có tác dụng tức thì, không cần thời gian kích hoạt.
+ Độc sói và độc phù thủy đều phải dùng ống tiêm tiêm vào cơ thể người chơi, chỉ số vũ lực cũng là nhân tố khá quan trọng, dân làng dùng ưu thế vũ lực cũng có cơ hội giết ngược người sói.
+ Rải rác khắp đảo là hơn ba mươi căn nhà gỗ nhỏ, trong nhà có máy nhận dạng thân phận, tiên tri có thể dùng vân tay và thẻ ID của mình để truy cập thiết bị đọc ID trên bảng điều khiển, nghiệm chứng thân phận người chơi từ máy. Nhưng mỗi đêm chỉ có một cơ hội.
+ Khi bình minh lên là thời gian dân làng tỉnh giấc. Tám giờ mỗi sáng, mời tất cả người chơi sống sót tập hợp tại sảnh tầng một của biệt thự, bỏ phiếu chọn ra một người sói, đưa lên đoạn đầu đài. Sau đó tất cả quẹt thẻ theo thứ tự, phân biệt nhân vật trước mặt, chờ Thượng Đế ra phán quyết. Nếu giữa các người chơi vẫn tồn tại phe đối lập, tuyên án sẽ là 'Trò chơi tiếp tục', nếu không còn phe đối lập, tuyên án sẽ là 'Trò chơi kết thúc'.
+ Mỗi sáng tám giờ, người chơi không đến tập hợp sẽ bị xử tội chết, mất tư cách tiếp tục chơi. Rất mong các vị đừng ngủ quên.
+ Kẻ ưu tú là kẻ sống cuối cùng. Hi vọng mọi người ghi nhớ. Chúc chơi vui vẻ."
Cuối cùng còn thêm một cái mặt cười, cười mẹ nó ấy mà cười. Sana nhìn mặt cười nọ mà nổi giận.
Nàng lén lút lật thẻ từ lên, bên dưới là thẻ nhân vật. Sana lật xem, hệt như những gì suy đoán. Thẻ bài người khác bỏ thừa lại cho nàng là phù thủy. Nếu tự bốc, chắc chắn chỉ chọn được dân làng.
Dưới thẻ là hai ống thuốc bọc trong giấy bóng khí, một ống có hình đầu lâu trên nắp, một ống hình đồng hồ cát. Vẫn bằng đồng thau, nhưng chạm trổ cầu kỳ hơn nhiều. Đúng là suy nghĩ của bọn thần kinh rảnh hơi rỗi việc, Sana thầm nhủ.
Hai ống thuốc này ít nhiều cũng cho nàng chút an ủi. Không phải làm sói giết người khác, ngộ nhỡ bị giết thì vẫn còn cơ hội bảo toàn tính mạng. Thẻ nhân vật vô bổ nhất trong mắt người khác, ngược lại thì lý tưởng nhất với Sana.
Nàng ngước lên nhìn cô nàng người lai, muốn xem cô là nhân vật nào, nhưng phát hiện tấm lòng người ta thật YOLO, cả hộp cũng chẳng thèm mở. Đừng nói bị đẩy vào cảnh sinh tồn lần hai trong cuộc đời nên chết tâm rồi nhá?
Cô nàng người lai bắt gặp ánh mắt nàng, nháy mắt rồi hất hàm về phía bên ngoài.
Hai người một trước một sau rời khỏi biệt thự. Sana đi theo cô đến bờ biển, nhìn cô đặt mông ngồi xuống một tảng đá ngầm.
"Chị định làm gì?" – Sana cảnh giác - "Trời chưa tối mà."
Cô nàng nọ đảo mắt nhìn trời:
"Cậu nói câu này với tôi thì được, còn nói với bên trong kia, chó sói sẽ biết ngay cậu là người tốt."
Sana á khẩu, lắp bắp chữa cháy:
"Tôi, tôi có thể tung hỏa mù mà! Tôi cố tình ngụy trang thân phận đó!"
Nhưng nhìn nụ cười khinh bỉ của đối phương, Sana không dám nói tiếp. Nàng cảnh cáo chính mình, phải thận trọng từ lời nói đến hành động. Giờ đám bạn chắc cũng vì sinh tồn mà biến đổi không biết đằng nào mà lần. Ai mà chả muốn sống chứ!
Cô nàng người lai không đào sâu vào thân phận của nàng nữa, chỉ giơ tay phải ra nói: "Chu Tử Du."
Sana cũng đưa tay ra, nắm chặt những ngón tay khô lạnh như băng của cô
"Minatozaki Sana."
Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá, cùng không nói gì.
"Cơ mà... Sao chị gọi tôi ra đây?" – Sana quay sang hỏi.
Chu Tử Du lười biếng nhếch miệng:
"Chỉ số xui xẻo của cậu rất cao phải không?"
"Sao chị biết?"
"Vì Ma sói là trò cần dùng não nhất, trong khi cậu quá ngớ ngẩn. Mà đừng gọi là chị, tôi cũng chỉ bằng tuổi mấy người thôi. Đi học sớm nên phải tham gia trò chơi sinh tử sớm một năm."
Sana hơi bất ngờ, có vẻ cô gái này không phải là một mối đe dọa nguy hiểm. Tử Du nhìn vào chiếc hộp trong tay, thở dài:
"Cách của Jihyo lúc nãy thật sự rất sáng suốt. Chúng ta hoàn toàn có thể sống sót cả 13 người. Luôn có ngoại lệ mà."
Sana nghe vậy gần như kích động nhảy hẳn lên:
"Tại sao lúc đó cậu không thuyết phục mọi người nghe theo?"
"Cậu nghĩ mấy người đó ai cũng ngớ ngẩn tin người như cậu à? Bản chất con người vốn ích kỷ, nhất là khi liên quan tới sống chết của mình. Ích kỷ, lạnh lùng, lười biếng, công kích lẫn nhau, không ngừng ham muốn. Đó đều là nguồn gốc tội lỗi, thứ sinh vật như loài người, thật sự rất đáng ghê tởm. Chính các bạn cậu đã tự hủy hoại cơ hội cuối cùng khi tranh nhau mở hộp rồi."
Tử Du đưa mắt nhìn mặt biển phía xa, màn đêm dần buông xuống, sóng biển cuồn cuộn đen kịt bầu trời, vuốt ve bờ biển, phảng phất như thứ ma quỷ không rõ mặt trong bóng đêm. Cô cười, đứng dậy bỏ đi.
Bóng lưng cô dường như trĩu nặng, không còn thẳng băng như trước. Đi tới nửa đường, cô ngoái lại, nở nụ cười với Sana:
"Buổi tối nhớ đề phòng, đừng chết ngay đêm đầu tiên đấy."
Sana ngồi trên tảng đá đần độn nhe răng cười:
"Không đời nào, chúng tôi là bạn, đều đã học chung với nhau suốt một năm qua. Kỉ niệm không thiếu. Dù bây giờ tôi không rõ bọn họ đang nghĩ gì, nhưng cũng không thể vô tình đến mức giết nhau ngay đêm đầu tiên được."
Khuôn mặt Tử Du ngược sáng, không nhìn rõ lắm, nhưng hình như đang nở nụ cười. Cô giơ chiếc hộp trong tay lên lắc lắc, cũng đùa theo:
"Có khi tôi lại là sói đấy, ai biết được đâu."
"Hai ta... Cứ phải so kè cắm cờ như thế à?" – Sana ngửa cổ cười phá lên – "Không quan tâm cậu là gì. Tôi từ ánh nhìn đầu tiên đã rất thích cậu. Chúc cậu may mắn, cùng tôi sống sót trở về."
Tử Du nghe mấy lời có chút thật quá đó, cười khoát tay, không nói lại được, cũng không biết nói gì, xoay người bỏ đi. Xui xẻo, ngốc vậy tại sao lại bị nhắm đúng trò Ma sói cơ chứ?
Sana hô lớn:
"Này! Thái độ cậu thế là sao?"
Giọng Tử Du từ xa truyền lại, mang theo chút lười biếng uể oải:
"Giờ là lúc nào rồi mà còn lo thả thính. Stupid!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com