Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

Sana vội vàng đứng lên. Vì ngồi xổm lâu quá, hai chân tê rần, nàng lại bật dậy quá nhanh, thế là khẽ lảo đảo, bả vai đập vào vách tường. Nóng thế!!! Nhiệt độ này chắc phải hơn bốn mươi.

Tử Du vỗ vai nàng, ý bảo nàng theo sau. Hai người đi men theo tường, phòng của Tử Du nằm ngay đầu khúc quanh, là nơi gần nhất với bên ngoài. Sana không biết cô định làm gì, dáo dác đi theo.

Mùi sáp nến càng lúc càng nồng, thậm chí còn lẫn chút mùi khét.

Tử Du cảm nhận hơi nóng càng lúc càng gay gắt trên đầu ngón tay, lạnh lùng nói:

"Nhanh gọi tất cả dậy! Không ổn rồi, tôi phải đi lấy nước."

Sana vội gật đầu, quay bước đang định chạy, cầu thang phía sau chợt vọng lên một chặp tiếng bước chân.

Dưới nhà vang lên một tiếng thét chói tai, như con thú gào lên khi hấp hối, phẫn nộ mà tuyệt vọng. Tử Du cùng Sana đồng thời quay lại, cảnh giác nhìn xuống cầu thang, đề phòng có gì thình lình xông ra.

"Cháy! Cháy!... Cứu mạng!" – Mina chạy từ dưới lên, hổn hển thở, vừa chạy vừa la hét. Nàng ta xách váy ngủ, đôi chân trần bẩn thỉu đầy bùn, bắp chân cũng bị mưa và bùn tạt nhớp nháp, vẻ mặt kinh hoàng bất lực, cả người như đứng trên bờ vực tan vỡ.

Sana và Tử Du đưa mắt nhìn nhau, ngoài cửa sổ rền vang tiếng sấm. Chính vào lúc đó, Tử Du sáng suốt nhận ra chuyện gì vừa phát sinh, thân thể tức khắc phản ứng, chạy như bay tới căn phòng cuối hành lang.

Mina chạy tới bậc thang cuối cùng thì trượt chân một cái, cả người đổ nhào về phía trước. Chân trái Mina bị trật khớp, mềm nhũn không trụ vững. Nàng ta khoát tay, cuống quýt không nói nên lời, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, chỉ có đôi mắt ầng ậng nước, đen kịt tới đáng sợ.

Nàng ta kéo tay Sana. Tuy một chân không làm được gì, nhưng vẫn sải bước thật dài chạy tới căn phòng cuối hành lang, khập khiễng lảo đảo như giẫm trên bông gòn.

Tử Du đã chạy đến trước cửa, vươn tay sờ soạng ván cửa, cánh cửa bị lửa thiêu nóng rẫy.

Không ổn, Tử Du khẽ lắc đầu, quay lại ra hiệu cho Sana.

Biết rõ cánh cửa cách âm rất tốt, chắc chắn người bên trong không nghe thấy gì, Tử Du vẫn không thể không giơ tay đập cửa:

"Có ai trong đó không? Mở cửa!"

Mina quỳ sát cánh cửa, khóc ròng nói:

"Chaeyoung ở bên trong, Chaeyoung ở bên trong! Lửa cháy từ bên trong, tớ thấy ánh lửa từ lưng chừng núi. Chaeyoung của tớ ở bên trong!"

"Thẻ phòng đâu?!" – Sana nhìn phản ứng của Mina, vừa bực vừa cuống mà chẳng biết làm thế nào. Nàng nóng nảy đạp cửa, quát to - "Khóc chó gì mà khóc! Lấy thẻ phòng ra!"

Nàng không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại càng khiến Mina tuyệt vọng. Nàng ta quỳ rạp ngoài cửa, khóc rống lên. Cổ họng nghẹn ngào vì tiếng khóc, thút tha thút thít, hổn hển mãi mới đáp:

"Thẻ phòng... Thẻ phòng rớt rồi! Tớ để trong túi áo khoác, giờ không thấy nữa! Không thấy!"

Nàng ta vừa nói vừa móc túi, dù biết trong túi chẳng còn gì, nhưng vẫn mong chờ kỳ tích xảy ra, hi vọng khi nãy mình vội vàng quá, nên mới bỏ sót tấm thẻ vẫn sờ sờ ở đó mà thôi.

Nhưng không.

Trong túi trống rỗng, chiếc áo khoác mỏng chỉ có một lớp đã lật tung hết lên rồi.

Sana và Tử Du đồng loạt lùi về phía sau, thầm đếm một hai ba, hai người cùng giơ chân, khẽ hô một tiếng, đạp cửa!

Căn phòng gần như đã không thành hình, cánh cửa ầm ầm đổ xuống.

Tiếng vang này lọt qua vách tường cách âm, cửa phòng Momo lập tức mở tung. Momo dò xét thò đầu ra, lắp bắp hỏi:

"Sao thế? Chuyện gì thế?"

Nó kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa bị đá sập, cùng khói đặc cuồn cuộn trào ra từ bên trong.

Sana chạy vào đầu tiên, theo sau là Mina.

Tử Du lùi ra ngoài, đi báo cho những người khác. Momo đứng bên cửa, hướng mắt nhìn vào trong. Lúc đi ngang, hai người khẽ chạm vai, Tử Du thoáng khựng lại, liếc mắt nhìn Momo.

Momo bị ánh mắt cô nhìn dò xét, trong lòng không khỏi căng thẳng.

"Chaeyoung! Chaeyoung, xin cậu, xin cậu nhìn tớ đi!" – Giọng Mina từ trong phòng vọng ra.

Momo sốt ruột chạy vào, bỏ ánh mắt của Tử Du lại phía sau.

Xa xa, mặt trời bắt đầu ló dạng, dù sắc trời ban ngày vẫn rất ảm đạm vì mưa dầm, nhưng nỗi sợ bóng tối của loài người vẫn dần tiêu tan theo tiếng vang của đồng hồ và tiếng kêu của chim biển.

Ban ngày, ma quỷ đánh mất sức mạnh. Momo nghĩ vậy, bèn cố nén nỗi bất an trong lòng, bước vào phòng Mina.

"Mina..." – Chaeyoung nằm trên giường, yếu ớt mê sảng.

Lửa bắt nguồn từ mành giường và chăn, mành giường màu nâu tím lộng lẫy bị thiêu cháy. Tấm chăn lụa bao bọc Chaeyoung cũng đã cháy đen.

Đám cháy rất lớn, nhưng kỳ lạ là Chaeyoung nằm giữa trung tâm ngọn lửa lại không nhúc nhích, mặc cho lưỡi lửa liếm qua người, chỉ tuyệt vọng khóc than.

Khói đặc mù mịt trong phòng, Sana kinh ngạc giật mình, lập tức cởi áo dập lửa. Chaeyoung tuyệt vọng nằm khóc, vẫn không động đậy, càng không chạy trốn. Sana nổi giận, bất chấp ngọn lửa phừng phừng, một tay thò vào trong, túm chặt bả vai Chaeyoung, chỉ dùng sức từ một bàn tay kéo con nhỏ ra ngoài.

Chaeyoung vừa được kéo ra khỏi vòng lửa, Mina đã lao tới ôm lấy.

Sana liếc nhìn hiện trường, phát hiện một chiếc giá nến bằng đồng đổ bên mành giường.

Momo chạy vào toilet hứng nước. Trong toilet không có chậu, nó dùng tạm áo của mình, kéo lê bọc nước ra dội vào lửa. Tiếc rằng lửa cháy quá lớn, chút nước này không có tác dụng gì.

Sana nhìn quanh bốn phía, mép sàn gỗ bị sức nóng ép vênh, nhanh chóng chìm trong ngọn lửa, phạm vi cháy càng lúc càng lớn. Ngọn lửa đã tìm được nguyên liệu nuôi sống, không cần chất dẫn cháy, cũng không cần chất đốt, sàn gỗ, nhựa, vải bông, tơ nhân tạo, tất cả đều là vật tế. Sana hơi bỏng, bị ngọn lửa ép lùi mấy bước. Nàng nhanh chóng nhận ra, nếu để lửa cháy lan sang các phòng bên cạnh thì coi như xong hẳn, phải dập lửa ngay trong phòng này. Nếu không, may mắn thì chỉ cháy rụi tòa biệt thự, còn nhỡ mưa thấm nhanh, gỗ củi bên ngoài khô hết, cả hòn đảo um tùm rừng cây này có lẽ cũng tiêu tùng.

Sana đau tới váng đầu, cắn răng rút ngăn kéo. Nàng ném cho Momo một cái, tự mình bưng cái khác, bắt đầu thay phiên hứng nước dập lửa.

Mina ngã ngồi trong góc, ôm chặt bạn thân.

Tiếng khóc của Chaeyoung càng lúc càng yếu ớt. Mina tuyệt vọng gọi tên, tình cảnh vừa bi thương vừa bất lực. Sana quay đi, không đành lòng nhìn tiếp.

Tuy Chaeyoung vừa đáng sợ vừa tà ma, mấy lần Sana cũng muốn bóp chết con nhỏ. Nhưng tới thời điểm tận mắt chứng kiến một sinh mệnh tươi sáng dần héo rũ theo cách thức tàn nhẫn này, nàng thật sự xót xa thương cảm. Sana tự nhận mình không phải thánh, nhưng lúc Chaeyoung thật sự phải chết đi, nàng vẫn động lòng trắc ẩn.

Mina ôm chặt lấy Chaeyoung, ấn đầu con nhỏ vào ngực mình, nước mắt lã chã rơi xuống làn da bỏng rộp.

Cuối cùng lửa cũng được dập tắt.

Căn phòng đã cháy nát, giấy dán tường loang lổ bong tróc, sàn gỗ biến dạng, trên giường cũng tan hoang.

"Giờ làm gì?"

Sana vứt ngăn kéo, liếc Chaeyoung, thở dài, chủ động đề nghị: "Cắt vải trên người nó ra xem có xử lý vết thương ngoài da được không."

Bây giờ không có điều kiện đưa đi bệnh viện, nhưng ít nhất cũng phải thử sơ cứu trước. Sana nghĩ vậy, bèn thử tìm một cái kéo đưa cho Mina.

Lớp vải bị lột ra, phơi bày làn da cháy nát và những vết thương lở loét. Chaeyoung đã biến dạng, tóc và da đều bị phá hủy, vải dệt nám đen dính chặt vào miệng vết thương mục rữa. Bỏng nặng thế này chắc là không qua khỏi, Sana xót xa thở dài, nói với Mina:

"Hay là..."

Chaeyoung chỉ còn thoi thóp thở. Sana đoán là hít phải quá nhiều khói, cất lời cũng khó khăn, nặng nhọc nuốt không khí, miệng vẫn thì thào gọi "Mina."

Tử Du đứng trước cửa phòng đôi tình nhân, ấn chuông liên tục. Thực ra trong lòng cô rất cuống, nhưng động tác không nhanh không chậm. Đợi tiếng chuông trước ngừng hẳn mới bấm tiếp lần sau, quả quyết không buông tha, kiểm soát tiết tấu rất đều đặn.

Lúc Jeongyeon mở cửa, ngón giữa mảnh mai của Tử Du vẫn đang ấn chuông, hai người mặt đối mặt qua khe cửa. Sắc mặt Jeongyeon rất kém, trông thấy Tử Du thì ánh mắt lộ vẻ đề phòng.

"Đến đây làm gì?" – Jeongyeon quan sát Tử Du.

Tử Du chưa kịp đáp, cuối hành lang đã vọng ra từng trận ồn ào gào thét, khói tỏa ra mù mịt. Jeongyeon sặc khói ngã nhào. Cậu ta kinh ngạc bịt mũi, vừa ho khan vừa liếng thoắng hỏi:

"Sao thế? Chuyện gì thế?"

Ánh mắt Tử Du vẫn bình tĩnh, nhưng sắc mặt lạnh lùng: "Mặc quần áo tử tế rồi đi lấy nước."

Trời dần sáng, Tử Du thấy bóng dáng Sana. Nàng đứng ngay bên giường, thẳng ra cửa, bả vai chảy máu đầm đìa, là vết thương bị tấm thép cứa qua lúc phá cửa, tay phải bỏng rộp sưng vù, bọng nước chi chít.

Trên thực tế, trong cả căn phòng này, tình trạng của Sana là đỡ thê thảm nhất.

Chaeyoung thì khỏi nói. Sắc mặt Momo trắng bệch như tờ giấy, phải dựa vào tường mới đứng được. Còn Mina đã suy sụp hoàn toàn.

Bên ngoài, trời dần sáng, tuy vẫn âm u, nhưng xuyên qua mây đen chồng chất, ánh sáng dần le lói chiếu rọi biển cạn và bờ cát.

"Mina ơi, ôm tớ một cái, được không..." – Chaeyoung hai mắt sưng đỏ, cố gắng ngẩng đầu nhìn bạn mình.

Khói xám chưa tắt trong phòng bốc lên từng sợi, từng sợi li ti, gió biển tràn vào qua song cửa, mang theo mùi lưu huỳnh tanh hôi. Cánh cửa sập đối diện với cửa sổ, hương vị đổ nát bao trùm cả không gian, rót đầy hành lang và cả căn biệt thự.

Tử Du đứng cạnh cửa chính, nhìn Mina vươn tay ra, một lần nữa ôm lấy Chaeyoung. Tấm rèm cháy xém lay động trong gió. Mành giường theo gió cuốn tro tàn bay đi.

Cuối cùng Jeongyeon và Nayeon cũng sửa soạn xong, lề mề chạy tới nơi. Hiển nhiên hai người cũng hoảng sợ vì tiếng động và khói đặc trong hành lang.

"Đây là... Sao thế?" – Nayeon bám trước cửa, nhìn vào trong, giật mình kinh hãi – "Sao tự nhiên lại cháy vậy?"

Jeongyeon từ tâm khảm đã không còn chút thiện cảm với Tử Du, cậu ta quay sang dùng ánh mắt ý hỏi Sana. Sana cúi đầu quan sát khuôn mặt xám xịt của Chaeyoung, khẽ lắc đầu với cậu ta.

Chuyện đã thành thế này, cũng chỉ còn biết thở dài.

Mina vỗ về sau lưng Chaeyoung, hai mắt nhìn chằm chằm khoảng không phía trước, trống rỗng vô hồn. Cơ thể nàng ta lắc lắc lư lư, trầm trầm hát một bài đồng dao bằng tiếng địa phương, Sana nghe không hiểu. Lúc nàng ta hát, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt cũng không gợn sóng, như cái xác đã chết từ lâu.

Nayeon dù ngáo ngơ thế nào cũng nhận ra bất ổn. Chị nép sau Momo, không dám nhìn thân thể nằm đó.

Jeongyeon nhìn quanh, nhận ra điểm bất thường "Yeji đâu?"

Nayeon quay lại lườm cậu ta, hung hăng nghiến chân cậu ta một cái.

Jeongyeon hít hà: "Làm gì dữ vậy? Chỉ hỏi thôi mà. Phải hỏi mới biết ai phóng hỏa chứ!"

Còn chưa dứt lời đã thấy tất cả cùng ngoái lại, chăm chú nhìn thẳng vào mình.

Jeongyeon ngớ ra, nhìn quanh một vòng, kiên trì nói: "Sao? Tôi nói không đúng à? Chỉ có một cây nến, không có chất dẫn cháy mà cháy to thế này? Tóm lại cũng chẳng có khả năng nào khác, chỉ loanh quanh trong mấy người ở đây thôi..."

Sana và Tử Du nhìn nhau.

Tử Du khom lưng nhặt giá cắm nến lăn dưới đất lên. Vỏ ngoài bằng đồng thau đã cháy đen, lấy tay sờ thử, không ngờ phần tro bụi nám đen đã hóa lỏng, dính chặt vào tay.

Sana quay lại nhìn sắc mặt của mọi người, trái tim quặn thắt. Nàng không muốn ác ý nghi ngờ những người bạn này. Momo tính tình có chút bỗ bã nhưng ngay thẳng, không thích hận thù. Nayeon vừa ngây thơ vừa đáng yêu, sống chết chưa rõ vẫn mải lo người yêu có liếc ngang liếc dọc ai không. Yeji vừa dịu dàng vừa cẩn trọng, nàng vẫn nhớ mãi cái hôm tâm trạng nàng suy sụp, chính Yeji ngồi bên cạnh nàng trên bãi đá, dịu dàng an ủi nàng.

Nhưng đây là trò chơi sinh tồn thật sự. Đây là chiến trường thật sự. Lừa gạt, giả dối, thậm chí còn... Giết người.

Sana không muốn tin rằng có người nhẫn tâm phóng hỏa thiêu cháy Chaeyoung đang ngủ say và không hề phòng bị. Nhưng mùi khói dầu nhàn nhạt trong không khí cùng với thế lửa vừa nhanh vừa mãnh liệt, lại khiến nàng không thể nào tin rằng đây chỉ là một tai nạn thông thường.

Giả như có kẻ phóng hỏa, thì kẻ này chắc chắn nằm trong những người ở đây. Mina không thể nào. Jeongyeon và Nayeon đã bàn luận về mùi khói, chắc chắn không thể là thủ phạm. Loại trừ nàng và Tử Du thì còn lại ai?

Chỉ còn Momo tự nhận vẫn luôn ở trong phòng và Yeji đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

Ngoài cửa sổ, bầu trời hửng sáng, chuông đồng chưa bị thiêu hủy vẫn phát ra một tiếng trầm vang theo đúng lệ thường.

Sắp tám giờ.

Mọi người như đồng loạt hoàn hồn, vùng thoát khỏi một thời không khác, tất cả cùng nhìn phía chiếc đồng hồ trong góc, sau đó lặng lẽ từng bước lui ra ngoài. Cầu thang vọng ra một loạt tiếng bước chân đi xuống, Sana và Tử Du ở lại cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com