27
Tử Du đọc hết bức thư chứa lượng tin tức khổng lồ, sắc mặt lạnh lùng.
Sana nhìn gương mặt băng giá của Tử Du, khảng khái khoát tay:
"Yên tâm. Tôi không bao giờ bị mấy lời đó lay chuyển đâu."
Tử Du gượng cười:
"Thật không nghĩ Mina trông như vậy mà..."
Sana bỗng nhiên có chút hối hận khi đưa Tử Du đọc lá thư. Ai mà chả thấy tự ái với tủi thân chứ. Nàng liến thoắng lái chủ đề:
"Yeji là sói, chuyện này cả hai bên đã chứng thực. Nếu Mina nói thật, rằng thẻ dân làng của Yeji chính là của Mina, thì thẻ dân làng trong túi Chaeryeong là ai nhét vào? Tôi không thể nghĩ ra được nhét thẻ dân làng vào xác chết thì có ích lợi gì. Trừ phi có người muốn đánh lạc hướng chúng ta, Chaeryeong thật ra không phải dân làng, mà là nhân vật khác."
Sana suy đoán từng bước. Thời khắc này, nàng cảm giác mình đã ở rất gần sự thật, nhưng cứ loay hoay mãi không thể bước tiếp, cảm giác này cực kỳ khó chịu. Rốt cuộc là ai đang chiếm vị trí của Ryeong chứ? Nghĩ đã thấy run cả người rồi.
"Đừng nghĩ nhiều nữa." – Tử Du mệt mỏi thở dài –"Giờ đã chẳng còn mấy mạng, nghĩ đến người chết làm gì, lo mà sống sót mới quan trọng nhất."
Cũng đúng, bất kể ai đang chiếm vị trí Chaeryeong thì kẻ đó cũng chẳng tốt lành gì. Giờ chỉ còn lại mấy người, cứ đề phòng là được.
"Cậu nói xem, Momo có đuổi theo giết Yeji thật không nhỉ?" – Hai người tiếp tục đi lên núi, Sana liến thoắng hỏi, rõ ràng đang rất căng thẳng.
Tử Du lại như thất thần, ngẩn ra một lúc mới trả lời: "Dễ lắm. Giờ chỉ còn ít ngày, số người sống vẫn còn nhiều. Người như Momo, bị vài câu của Mina kích động đến mức lùng giết sói thì có khó gì."
Một tiếng sấm rung chuyển bầu trời. Hai người cùng giật mình.
Trên mỏm đá phía trước, Jeongyeon ngửa đầu ngồi, chẳng biết là địch hay bạn.
"Cậu ở đây làm gì?" – Sana cảnh giác hỏi.
Jeongyeon vẫn cầm nửa chai rượu. Cậu ta không che dù, cũng không tìm tán cây tránh mưa, mà cứ tùy tiện, lười biếng ngồi trong mưa gió.
"Tớ biết các cậu định làm gì rồi." – Jeongyeon nhếch mép cười – "Nhưng không cản được Momo đâu, cố làm gì. Mà Mina có dặn tớ rằng cần giết gián điệp của chính phủ trà trộn vào."
"Bậy bạ!" – Sana quay lại quát – "Có mỗi chuyện đấy mà nói mãi không thôi! Gián điệp đâu, ra đây thử xem? Mẹ nó thế mà còn phải nghĩ. Sao Mina biết có gián điệp? Nếu có gián điệp thật thì mẹ nhà nó không tìm ai đỡ lộ liễu hơn được à? Tao dạo này bớt ngu rồi nha mậy!!!"
Jeongyeon ngửa cổ bật cười, bị mưa tạt đầy mặt. Như thể vừa được nghe chuyện gì khôi hài lắm, cậu ta cười đến không kịp thở, Sana bị tràng cười của cậu ta chọc giận, ánh mắt sắc như dao gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta. Qua một lát, Jeongyeon mới ngớt cười, ôm bụng hạ giọng nói:
"Cậu tin hay không đâu quan trọng? Quan trọng là tớ tin, Nayeon tin, Momo tin. Chừng đó đủ loạn rồi nhỉ?"
Trái tim Sana tức khắc chìm sâu xuống biến.
Thủ đoạn quá độc. Tử Du thầm cảm khái. Chết đi rồi mà vẫn có thể lợi dụng một câu nói chưa biết thật giả để kéo cô vào hoàn cảnh này. Giờ thì Tử Du chính thức bái phục bản lĩnh của Myoui Mina.
Sana lại không hề ngưỡng mộ. Nàng nghiến răng, cằm bạnh chặt, chỉ muốn trở về bãi đá kéo xác Mina ra sút xuống biển làm mồi cho cá. Một câu nửa giả nửa thật xen lẫn trong rất nhiều thật giả, cuốn trôi mọi nỗ lực duy trì ngày bình an của Tử Du bấy lâu nay, phá hủy bao tâm huyết đấu tranh bảo trì kết quả viên mãn của cô.
Nàng còn định nói tiếp, nhưng Tử Du kéo lấy nàng, tiếp tục đi lên núi. Bước chân Sana lại ngập ngừng.
"Nếu tôi chết... Cậu nhớ lấy bút và sổ của tôi, sau bìa da có vài thứ, nhớ xem."
Sana nghe vậy giật nảy cả mình. Tử Du nhận ra ngón tay nàng chợt mất hết hơi ấm. Cô tiện đà đẩy nàng vào một thân cây, khóa chặt ánh mắt, nhẹ dỗ dành:
"Đừng sợ. Dù có chuyện gì, nhất định tôi cũng sẽ giúp cậu sống sót. Hãy tin tôi."
Linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng Sana. Nàng nhào tới ôm lấy cổ Tử Du, trán gác trên vai cô:
"Không! Phải cùng nhau sống sót! Hai người chúng ta, cùng nhau."
Tử Du giật mình. Cô khẽ quay sang, bờ môi lướt qua thái dương nàng, một nụ hôn rất khẽ. Sana nghèn nghẹt hít ngửi mùi xà phòng trên da cô.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mưa rơi phủ kín rất nhiều điều, vì vậy người chạy trốn và người đuổi giết cũng không bận tâm xóa dấu vết để lại trên đất. Dấu chân bùn, cỏ nát, cành lá gãy... Tất cả đều là manh mối dẫn đường. Nhưng lúc Sana và Tử Du lần theo dấu vết đến một hẻm núi, Yeji và Momo đã chẳng thấy đâu.
Sana thử nhìn xuống khe núi. Khe này sâu không thấy đáy, cây cối từ dưới đâm lên, lúc nhúc che đậy ánh mặt trời.
"Không có dấu vết rơi xuống." – Tử Du nói – "Tôi đi tìm xung quanh. Cậu cẩn thận đề phòng. Hình như Yeji có công cụ gì đó như cái nỏ, bắn được ống tiêm ra."
Sana nhớ lại những ngày tháng bình yên khi xưa. Hồi mới vào nhận lớp, Yeji là người đầu tiên cười với nàng. Khi mới lên đảo, Yeji lúc nào cũng theo sau như muốn nàng che chở. Vậy mà chỉ bốn năm ngày ngắn ngủi, cô bé mềm yếu nọ đã biến thành thế này. Đây chính là thứ chính phủ muốn nhìn thấy hay sao? Triệt tiêu mọi cảm xúc ngọt ngào, mềm mại, yếu đuối dù có lương thiện đến đâu đi chăng nữa. Chỉ còn sự lạnh lùng đến rợn gai ốc. Sana âm thầm phẫn nộ, thấp thoáng còn cả chút đau thương.
"Ở đây!" – Tử Du hô lên từ xa. Sana giật mình, chạy lại chỗ cô. Nhưng nàng đột ngột dừng lại. Yeji đã chết rồi sao? Cô bé gọi nàng là chị đã chết rồi sao?
Nàng thấy Tử Du đứng trong bụi cỏ, khom lưng kiểm tra hơi thở của người nằm dưới đất.
"Còn sống!" – Tử Du kêu lên.
Tảng đá đè nặng trước ngực Sana đột nhiên biến mất. Da đầu nàng căng lên, như người chết chìm thình lình bắt được chút không khí mỏng manh.
"Cậu ấy thế nào?" – Nàng vội bước đến.
Không phải Yeji. Mà là Momo. Chút không khí vừa trở về với Sana tức khắc tiêu tán. Mưa lạnh từ tóc nàng nhỏ xuống, trượt từ cổ áo tới hông nàng, xúc cảm vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo khiến nàng rùng mình.
Mặt Momo trắng bệch, ướt sũng, chẳng biết nước mưa hay mồ hôi. Một tay nó nắm vài ống thuốc rỗng, tay còn lại bưng lấy vai, hai mắt thẫn thờ nhìn lên trời. Tử Du kéo tay nó ra, vai trái có một chấm tròn, máu chưa kịp khô, hòa lẫn cùng chất lỏng ngà vàng, tí tách nhỏ xuống.
Bên cạnh là ống tiêm. Tử Du nhặt lên nhìn, giống hệt ống tiêm phục kích mình.
"Chuyện gì... thế này?"
Sana sững người. Chính mắt nàng trông thấy Momo hiên ngang lẫm liệt cầm ba ống thuốc độc của Mina đuổi theo giết Yeji. Trong bụng nàng đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy Yeji phơi thây tại chỗ, không ngờ cuối cùng người nằm đây lại là Momo.
Momo hổn hển thở, hai má ướt nhẹp, nước nhỏ tong tỏng xuống đất. Lúc này Sana mới nhận ra, trên mặt cô là nước mắt.
"Mày có thuốc giải không... Cứu tao với..."- Momo tuyệt vọng túm lấy vạt áo Sana. Nó đã bắt đầu cảm thấy đau đớn, hô hấp cũng khó khăn. Sana ngồi xuống theo lực kéo, quay sang nhìn Tử Du như cầu cứu. Tử Du thở dài, chuyển mắt đi.
"Cứu với... Xin hai..." – Momo nức nở - "Tao không muốn chết. Tao thật sự không muốn chết. Ưu tú cái mẹ gì cũng không cần. Đừng giết tao mà..."
Ham muốn cầu sinh khiến sức lực nó trở nên mãnh liệt, siết chặt vạt áo Sana. Nhưng nàng chỉ có thể yếu ớt vỗ về bả vai nó:
"Tớ đã... dùng cho Tử Du rồi..."
"Xin mày đấy! Nhanh lên đi!!!"
Momo ngắt lời nàng, lắc đầu cự tuyệt lời giải thích. Đôi mắt cứ ngày càng mở to. Sana không đành lòng nhìn bèn quay mặt đi. Chính vì vậy, nàng không phát hiện ra đôi mắt trong trẻo ban đầu của Momo dần biến thành đục ngầu ác độc. Nó trừng trừng nhìn nàng, tay phải lần mò tìm kiếm trên mặt đất, vớ được ống tiêm từng đâm vào da thịt mình.
"Thế thì... Cùng chết đi... Cùng chết đi!"
Nó lắc đầu, gào thét vung tay lên, đâm mạnh vào cánh tay Sana còn đang đỡ mình!
"Cẩn thận!"
Trái tim Tử Du như ngừng đập, rồi tức khắc bùng nổ. Cô nhún người nhảy lên, lao về phía Momo như mãnh hổ tấn công. Momo quay lại, khóe miệng nhếch lên theo độ cong kỳ dị, chẳng rõ khóc hay cười.
"Rắc" một tiếng. Ống tiêm được cải tiến cứng như đinh đóng giày. Mũi kim lạnh lẽo dài bằng một ngón tay cắm ngập vào khe hở giữa xương vai Tử Du.
"A a..."
Tử Du rên một tiếng, nhắm mắt cắn răng chống chọi cơn đau. Toàn bộ vai trái giống như nát bấy, vừa đau buốt vừa rát bỏng, tay trái buông thõng, mất hết sức lực.
Đầu óc Sana trống rỗng, nàng thét lớn, mãnh liệt nhào sang, vung tay hất Momo ra. Momo đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, bị hất văng năm sáu mét, đầu đập vào một thân cây to rồi từ từ nghẹo sang bên. Nó thở hổn hển, ngửa lên cười hềnh hệch, cười không kịp thở, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng quỷ quyệt. Bàn tay vẫn nắm ống tiêm đồng, nhưng kim tiêm gãy đã nằm trong cơ thể Tử Du.
Sana nhào đến bên cạnh Tử Du. Trước mắt nàng nhòe nhoẹt, vành mắt đỏ hoe, nước mắt trào lên che khuất tầm nhìn, làm cách nào cũng không thấy rõ. Tay phải Tử Du siết chặt, đau tới co giật cả người, gân xanh trên trán nảy lên, không ngừng run lẩy bẩy.
Momo ngoẹo đầu cười, cười rung cả cành lá phía sau. Nó cười, miệng không ngừng trào ra máu tươi và bọt mép.
Tay phải Tử Du lật lại, chậm chạp tách mở bàn tay Sana, mười ngón đan cài với nàng. Cô đau không thốt nên lời, chỉ biết thở hổn hển, cố gắng chống chọi cơn đau mài mòn từ trong xương cốt.
"Đừng hoảng... Không... Không chết được..." – Tử Du chật vật ngước lên, lo lắng nhìn Sana.
Sana khóc, thực sự khiến người khác đau lòng. Cả khuôn mặt nàng nhăn nhúm lại, chóp mũi đỏ hoe.
"Tao phải giết nó! Tao phải giết nó!!!"
Mắt thấy Tử Du bị cơn đau hành hạ, mồ hôi lạnh tuôn trào. Sana siết chặt nắm đấm, khớp xương răng rắc kêu vang, nghiến răng bật ra mấy chữ. Nàng đứng dậy, bước về phía Momo.
Đầu Momo vẫn ngoẹo sang bên theo góc độ kỳ dị, cười khanh khách nói:
"Từ hồi làm bạn tới giờ, lần đầu tiên tao thấy bộ dạng này của mày."
Sana đau lòng tột đỉnh. Lồng ngực nàng như tràn nước biển, lạnh tới máu cũng phải đóng băng. Nàng bước từng bước lại gần Momo, vớ một hòn đá gần đó rồi phang tới tấp. Sọ người tiếp xúc với đá nhọn vang tiếng côm cốp rợn người.
"Tao phải giết chết con khốn nhà mày!!!" – Sana giờ đã quen với mùi vị máu tanh. Giờ chúng có bắn văng lên mặt cũng không màng, chỉ kiên trì dồn từng cú đập thật mạnh.
"Ống tiêm rỗng! Không chết được! Mẹ kiếp cậu về đây cho tôi!"
Xa xa, chớp lóe sáng, trùng với khoảnh khắc Sana quay mặt lại. Tử Du nuốt nước bọt nhìn thấy biểu cảm chết chóc trên gương mặt vấy máu của nàng.
"Độc rắn phải ngấm một lượng nhất định mới chết được, dù là độc rắn hổ mang thì cũng phải cần 4 đến 8 gam mới đủ giết người trưởng thành. Sana à, về đây, tin tôi đi, không chết được."
Chỉ là đau thấy bà nội thôi. Tuy liều lượng không đủ gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiêm vào cơ thể vẫn có phản ứng như nhau. Máu đông, thận xuất huyết, sốt cao, vã mồ hôi, không thiếu cái nào. Nếu cơ thể khỏe mạnh, khả năng miễn dịch cao, có lẽ cũng dễ dàng chống chọi. Nhưng vài ngày trước Tử Du vừa trúng độc một lần, thiếu bác sĩ và thuốc men, sốt cao liên tục hai mươi bốn giờ, nên thực ra cửa ải này rất khó vượt qua.
Có chăng với Tử Du, điều ấy không đáng sợ bằng một Sana nóng giận nhất thời, hai tay nhuốm máu.
"Lại đây nào. Ngoan."
Sana nghe cô nói vậy thì mới hoàn hồn. Nàng đứng tại chỗ khóc thút thít một lát, khí thế tàn bạo độc ác ban đầu bay mất sạch. Nàng bước đến, cúi xuống, nửa kéo nửa ôm Tử Du đứng dậy. Tử Du mặt mũi tái xanh, cả cánh tay trái buông thõng bên người, không thể cử động.
"Chúng ta về thôi, kệ xác chúng nó thích chết cứ chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com