28
Sana khịt mũi, dìu Tử Du về đến phòng. Nàng cẩn thận đỡ cô lên giường, tay cầm con dao ăn lấy trong bếp, mở nắp chai rượu nhỏ trên kệ, vẩy rượu lên lưỡi dao, lưỡi dao óng ánh sắc vàng.
Tử Du nhìn theo nàng bận rộn tới lui, khẽ nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cóc gì! Đần!" – Sana vừa sát trùng lưỡi dao vừa khóc. Nàng giơ tay chùi nước mắt, đến lời mắng chửi cũng sụt sùi – "Đá nó ra là được, việc gì phải lao lên? Cậu tưởng cậu là Iron Man à? Da thịt cứng hơn kim thép à? Đâm vào tôi có sao đâu!! Cậu biết thừa là không chết mà, đâm ai chẳng giống nhau?! Sao phải lao lên chặn?"
Tử Du run rẩy nở nụ cười: "Tình thế cấp bách... Tự nhiên quên mất... Đâm vào mới nhớ, là không chết được."
Động tác của Sana khựng lại. Nàng hiểu, dù Tử Du chu toàn cách nào thì trong khoảnh khắc đó cũng không thể đoán được lượng thuốc còn trong ống có đủ chết hay không. Nàng ném dao, quay mặt lại khóc.
Tử Du vươn cánh tay phải còn cử động được ra xoa đầu nàng. Tóc nàng mướt mồ hôi lạnh, thấm ướt bàn tay cô:
"Đừng khóc... Khóc xấu lắm."
Sana trợn đôi mắt đỏ hoe, chỉ muốn lao đến cắn cô. Đôi mắt đỏ hoe của nàng giống hệt sói con, vừa hung ác, vừa tội nghiệp.
Bàn tay Sana cầm dao rất vững vàng, nhưng trán nổi đầy gân xanh, miệng mím thành đường thẳng tắp. Nước mắt ầng ậng dâng lên, chờ chúng tràn qua khóe mắt, nàng lắc đầu vẩy đi, không cho phép chúng che khuất tầm nhìn. Tử Du ngửa mặt tựa vào cột giường, ngây ngẩn nhìn vẻ mặt nàng, ánh mắt phức tạp, nhất thời quên cả cơn đau.
Mũi dao nhọn xẻ thịt trên đầu vai, máu tuôn ra ngoài, xương quai xanh nhợt nhạt hõm sâu, máu trượt vào chỗ lõm, đọng thành vũng nho nhỏ. Mũi kim thô dài đủ cắt đứt da thịt gãy sâu bên trong, không xẻ thịt thì không rút ra được. Bả vai lại không giống những nơi khác, vốn đã chẳng có mấy thịt. Tử Du duỗi tay ra mới thấy vai rất mảnh. Sana xẻ một vết sâu bằng đốt ngón tay, rộng khoảng một tấc, tìm thấy mũi kim gãy. Nàng thử nhón một cái, mũi kim rất trơn, lại nằm sâu trong khe hở giữa hai khớp xương, không rút ra được.
Nàng buồn bực nhìn qua nhìn lại, chỉ một lát mà máu đã trào thêm. Ngón tay Tử Du lạnh cóng. Sana quay lại. Mấy ngày nay nàng gầy xọp đi, chút thịt hiếm hoi trên mặt đã tiêu biến, giờ chỉ còn hốc hác, đôi mắt rũ xuống hình như cũng to hơn ngày trước. Nàng luống cuống ngước lên nhìn Tử Du:
"Sao... Sao không rút ra được?"
Tử Du co tay phải, nắm lấy tay Sana, bàn tay cầm dao ướt sũng nước mắt của nàng và máu của cô. Tử Du thoáng nhìn, rồi đặt tay nàng lên vai mình:
"Vẫn chưa tới, cắt sâu thêm chút nữa. Nếu có kìm thì tốt..."
Sana nín thở, ấn mũi dao xuống thêm nửa tấc. Xương trắng nhuộm máu, óng ánh âm u dưới bàn tay nàng.
"Rút đi..." – Tử Du nhét một đồng xu vào miệng, lúng búng nói – "Vững tay chút..."
Sana nghiến răng, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy mũi kim gãy, cổ tay lấy sức rút nhanh! Tử Du rên một tiếng, đồng xu răng rắc kêu vang giữa hai hàm răng. Đoạn kim gãy vẫn không nhúc nhích.
Tay trái Sana đặt trên lưng Tử Du, cảm nhận thân thể cô không ngừng run rẩy. Mồ hôi lạnh ướt đẫm chiếc gối mềm dựa phía sau khiến cả lòng bàn tay nàng vừa ướt vừa lạnh. Mạch máu xanh nhạt trong suốt dưới da cũng nảy lên điên cuồng, dường như không chịu nổi đau đớn từ thể xác, quẫy đạp muốn thoát ra ngoài.
Sana nuốt khan. Kì lạ là lúc này mắt nàng khô khốc, một giọt nước mắt cũng không thấy. Nàng bình tĩnh vô cùng, cả người nặng trĩu:
"Thế này không được, không rút ra được."
Tử Du yếu ớt gật đầu, miệng vẫn ngậm đồng xu: "Không rút được... thì thôi, băng lại đi..."
Sana nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cô, kề sát lại gần mũi kim. Nàng cách Tử Du rất gần, hơi thở ấm áp phả vào thái dương đẫm mồ hôi của Tử Du. Nàng quan sát một lát, chợt cúi xuống ngậm lấy mũi kim nọ!
Tiếng xương va chạm với hàm răng khe khẽ, ken két ken két, như móng tay cào mặt bảng đen, nghe mà nổi da gà.
Cuống họng Tử Du phát ra một âm thanh như tiếng gào thét bị đè nén. Đồng xu trong miệng bị văng ra ngoài, dính máu.
Miệng lưỡi Sana cũng bị mũi kim chọc thủng, đâm vào đầu lưỡi mềm mại, tức thì máu tuôn ra. Nàng cúi xuống, nuốt không được, không nuốt cũng không được. Máu trào ra từ khóe miệng, nhỏ xuống vết thương của Tử Du, hòa tan cùng máu.
"Phì..." – Sana quay đi, phun mũi kim ra.
Mũi kim dài hơn một tấc rơi xuống ga trải giường, được máu hai người phủ kín, lấp lóe đỏ tươi.
Sana giơ tay chùi miệng. Miệng nàng ngậm máu, ánh mắt hung ác như chó sói ăn thịt người. Tử Du vươn bàn tay phải còn cử động được lên lau máu trên khóe miệng nàng, vừa lau vừa nhoẻn cười.
"Vui đéo gì mà cười!"
Sana thô bạo kéo tay phải của Tử Du, giơ lên khóa chặt vào bức tường phía sau, cúi xuống hôn. Nàng hôn rất nồng nhiệt, cũng rất thô bạo. Hàm răng ngậm chặt đôi môi cô hung hãn cắn. Sana chưa hôn sâu bao giờ, nàng không có kinh nghiệm gì, chỉ làm theo bản năng, cắn xé và phát tiết như thú dữ.
Từ đôi môi rạn nứt, nàng hôn tới chóp mũi, hôn mồ hôi của cô, hôn nước mắt, hôn máu của cả hai, hôn hết dịch thể bẩn thỉu dính dớp. Sau đó hôn từ chóp mũi mướt mồ hôi, tới đôi môi ẩm ướt.
Liếm một lát, nàng tiến quân thần tốc, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng cô. Hai đầu lưỡi bị thương, hai phần da thịt mềm mại không có sức chống cự, mang vết thương, liếm láp lẫn nhau, khát khao uống trọn nước miếng và máu tươi của nhau, đau đớn khắc sâu.
Cùng nuốt xuống, vị máu của người kia lướt qua cuống họng, ngọt chát, khiến người ta nhớ tới vị rỉ sét, vị sữa tươi, rượu mạnh, nhớ về hết thảy cay đắng cuộc đời, cuối cùng biến thành mật ngọt nồng nàn.
Sana thoáng ngượng ngùng. Nàng từ từ buông lỏng bàn tay kìm kẹp Tử Du. Tử Du lập tức dùng tay phải ghì lấy cổ nàng, khóa chặt gáy nàng, không cho nàng trốn. Sana đỡ lấy khuôn mặt Tử Du, ngón trỏ lướt qua hàng mi của cô rung rung nhè nhẹ, từ đầu ngón tay nhột tới trong lòng.
"Em yêu." – Giọng Tử Du yếu ớt, nồng đượm ý cười.
Sana ưỡn người, lớn tiếng đáp: "Có em yêu nào chủ động thế không hả? Phải gọi là chị yêu!"
Tử Du ngước lên, bật cười. Lồng ngực run run làm vết thương đau quặn thắt, nhưng cô không ngừng được. Cô hít hà, mềm nhũn gác đầu trên hõm vai Sana, ngoan ngoãn gọi: "Chị yêu."
Tử Du ghé sát vành tai nóng rực của Sana, nói tiếp: "Chị yêu, hôn em nữa đi."
Hai má Sana đỏ lựng.
Tử Du khẽ cười, vòng tay kẹp chặt ót nàng, thẳng lưng, ngước mặt hôn lên. Hai người một trên một dưới áp sát vào nhau, trên tấm ga giường đỏ đẫm máu. Sana bị liếm tới vòm họng, kích động giật nảy mình, đầu gối hung ác luồn vào giữa hai chân Tử Du, hông kề hông, nhẹ nhàng cọ xát. Cách hai lớp áo quần mỏng manh, hai thân thể dán chặt vào nhau, tỏa ra hơi nóng hầm hập như thiêu như đốt.
Sana sợ đụng phải vết thương của cô, một tay chống xuống giường làm trụ, không dám áp sát nữa.
Căn phòng văng vẳng tiếng hổn hển của hai người.
Sana khẽ rướn người lên, nhờ ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, ngắm nhìn Tử Du nằm bên dưới. Cơ thể săn chắc, nửa thân mình nhuốm máu, đường nét sắc sảo thâm thúy. Mồ hôi đã để lại hương vị thuần túy của Tử Du.
Cứng cỏi, không mềm mại, cũng không thơm ngọt.
Sana ngắm nhìn cô, dùng ngón tay miêu tả đường nét khuôn mặt Tử Du đang lười biếng ngước mắt, quai hàm căng lên vì đau đớn.
Đẹp vô cùng!
Tử Du nhéo nhéo sau gáy Sana, ngửa cổ nhìn chị yêu của mình. Khóe mắt khẽ rủ, đôi môi hình trái tim hồng hồng, là đôi môi nhìn rất muốn hôn. Điểm nào cũng đẹp.
Hai người cùng đổ máu và mồ hôi đầm đìa, đầu lưỡi sưng mở không nổi miệng. Vai Tử Du vẫn còn chảy máu. Họ ôm lấy nhau, dựa vào nhau nghỉ ngơi, chốc chốc lại nhìn nhau, ngây ngô cười.
Lớp vải quấn chặt quanh vai, máu dần ngừng chảy, cả người dịu đi, nét mặt Tử Du cũng thả lỏng hơn nhiều. Sana nằm bên phải cô. Hai người co cụm trong góc chiếc giường lớn. Nhưng không thể trách họ, hơn nửa giường đã thấm máu và mồ hôi, nhớp nháp ướt át, không nằm được.
Hai người không ai lên tiếng, điều chỉnh nhịp thở, giả bộ ngủ. Sana không dám nhìn Tử Du. Bị nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập bên cạnh thiêu đốt tới sượng sùng, nàng bèn dứt khoát quay sang nhìn vầng trăng mờ ảo dưới cơn mưa ngoài cửa sổ. Tử Du thì lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc kêu.
Nhịp tim vừa nặng vừa hối hả, biết rõ người kia không ngủ, nhưng mở miệng vài lần lại chẳng biết nói gì. Không khí như có chút ngượng ngập, nhưng so với ngượng ngập, cảm giác thấu hiểu không nói ra lời phảng phất rõ rệt hơn.
Tử Du nằm một lát, thật sự hết nhịn nổi, chống tay ngồi dậy: "Không được, em phải đi tắm đây."
"Tắm cái đầu mày mà tắm! Nước nóng còn chẳng có, cậu đang sốt đấy nhé!" – Sana cũng bật dậy.
Hai người giả bộ ngủ bốn mắt nhìn nhau, trông thấy khóe miệng rướm máu của nhau, lại đồng thời nhìn đi chỗ khác.
"Chị không ngủ à..." – Tử Du biết rõ còn hỏi.
Sana gãi đầu đáp: "Tôi... Tôi hơi lạ giường."
Lạ giường quái gì, Tử Du đảo mắt nhìn trời, mấy đêm qua ngủ say lắm mà.
"Hay là chật quá... Hay là em đi..." – Tử Du nhếch miệng cười.
"Không cần không cần! Cứ... Cứ ngủ thế này được rồi... Thế này được rồi..." – Nàng nói được nửa câu, trông thấy nụ cười của Tử Du thì hơi xấu hổ, vội vàng đánh trống lảng – "Tôi, tôi sợ nửa đêm cậu phát sốt, tôi phải chăm sóc cậu..."
"Em muốn đi tắm, chị có thể giúp em chút không?" – Tử Du giả vờ lơ đễnh hỏi.
"Ơ... Thế, thế giúp như nào? Tôi..."
"Tay em bất tiện." – Tử Du quay sang nhìn vai trái – "Tay trái không nhấc lên được, cũng không được dính nước, chị cầm vòi sen giúp em."
Sana lắp bắp: "À...được thôi..."
Sana giơ cao vòi sen, nước lạnh phun xuống lưng Tử Du, rửa sạch vết máu. Tử Du dùng một tay gội đầu, mái tóc ướt sũng nhỏ nước lõng bõng.
Sau hông Tử Du có vết sẹo. Vết sẹo rất dài, trông rất dữ tợn, trắng phau bóng loáng. Sana không cầm nổi lòng, thò tay ra thử sờ khiến Tử Du giật nảy.
"Chỗ này, bị sao thế?" – Sana chọc chọc sau hông cô.
"Của trận sinh tồn trước. Bị một thằng dùng lưỡi hái chém, suýt lòi hết cả nội tạng."
Chẳng biết sao, nghe cô trả lời thản nhiên như vậy, đáy lòng Sana vừa sợ hãi vừa nặng trĩu.
Nàng thẫn thờ nghĩ, một cô gái mới 16 tuổi mà đã phải trải qua nhiều việc kinh khủng như vậy. Nàng giơ tay áp lên vết sẹo. Đường cong sau hông cô rất mượt mà, lõm vào trong, cả bàn tay áp vào cũng vừa.
Tử Du giật thót. Cô quay lại nắm lấy cổ tay Sana, híp mắt như chú mèo bự, phảng phất chút bất mãn và nguy hiểm: "Chị yêu định làm gì thế?"
"Không, làm gì đâu?" – Sana nuốt nước miếng, quả quyết kháng cự ham muốn, lắc đầu – "Cậu đang bị thương mà, tôi đâu thể lợi dụng lúc cậu không có sức kháng cự!"
"Chắc chị yêu hơi hiểu lầm vì cách xưng hô này rồi đấy. Chị nghĩ mình đủ trình đè em?"
Giọng cô rất nhẹ, thong thả từng tiếng bên tai Sana. Sana nhướn mày nhìn, một ngón tay chọc chọc băng vải trên vai cô:
"Cậu đừng có được chiều sinh hư. Tôi là thấy cậu bị đau nên mới thương tình cho cậu ngồi lên đầu thôi."
"Vậy chị thương em nữa đi." – Tử Du nhích lại, cúi xuống hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com