30
Sana quát về phía camera ở góc phòng: "Sao tự nhiên sửa quy tắc?!"
Chiếc máy vẫn không suy chuyển, cứng nhắc đọc theo lập trình sẵn có:
"Jeongyeon, Tử Du hòa phiếu."
"Mời tất cả người chơi bỏ phiếu lại."
"Nếu không, tất cả người chơi cùng bị loại."
"Sao lại thế được?" – Nayeon thất thanh kêu lên – "Hôm qua rõ ràng giữ được ngày bình an mà!"
Tử Du lắc đầu: "Không phải, ngày bình an hôm qua là vì tất cả cùng bỏ quyền, hôm qua chúng ta không bỏ phiếu."
Sana nhớ lại, tổng cộng họ đã thử hai lần ngày bình an. Hôm qua là tất cả bỏ quyền, giữ được một ngày bình an. Hôm trước là bỏ phiếu cho nhau, Yuna giở mánh khóe, làm loạn kết quả để tự loại mình. Nếu hôm đó em không tự bỏ cho mình thì kết quả cũng giống thế này, chiếc máy sẽ ép buộc người chơi bỏ phiếu lại. Nếu nhận ra điều này sớm hơn, hôm nay họ đã chẳng liều lĩnh bỏ phiếu rồi.
Chiếc máy lại thúc giục lần nữa.
Jeongyeon quay sang nhìn Nayeon, cố nén cảm giác bất an trong lòng, cười nhạt với Tử Du:
"Cậu đừng khích bác ly gián. Chúng tôi tiến thì cùng sống, lùi thì cùng chết thôi."
"Trùng hợp thật, bọn tôi cũng thế."- Sana bước lên một bước, sánh vai cùng Tử Du.
Nàng biết Tử Du và Jeongyeon đang đấu trí gì đó. Ở thời khắc này, ai để ý sống chết là người ấy thua. Dù Tử Du không nỡ để nàng chết thì vẫn phải ra vẻ kiên định, vờ như chẳng bận tâm. Jeongyeon làm bộ dửng dưng cũng là vì thế.
Đây là một ván cờ tâm lý.
Sana tuy ngốc, nhưng nàng hiểu điều này, không chỉ hiểu, mà nàng còn muốn cho Tử Du biết rằng, nàng thật sự chẳng thèm để ý. Với bản lĩnh và IQ của nàng, nhảy lên đảo này chẳng chút chuẩn bị, sống được tới ngày cuối đã là may lắm rồi. Tất cả là bởi có Tử Du che chở. Nàng có thể thoải mái mà sống, là bởi vì có người luôn bảo vệ nàng.
Nàng muốn nói với Tử Du rằng, không sao, sống đến giờ đã là quá may cho nàng, kết cục như thế nào, nàng thật lòng chẳng sợ. Nhìn sóng gió bên ngoài cửa sổ, thậm chí nàng còn nghĩ, cứ chết thế này thực ra cũng không tệ lắm. Nghe nói bị súng bắn, bom nổ vỡ đầu là chết ngay lập tức, không đau đớn gì hết.
Chiếc máy nhắc lại lần cuối, sau đó bắt đầu đếm ngược.
"30, 29, 28..."
Bốn ánh mắt vấn vít giữa không trung, vừa chạm đã tách ra. Ánh mắt Tử Du rất kiên định, nhìn như rất bình tĩnh. Chỉ Sana mới thấy, ngón tay cô đang nhè nhẹ run.
Sana hít sâu một hơi, nắm lấy tay Tử Du, quay sang toét miệng cười với cô. Ánh mắt Tử Du tức khắc trầm xuống.
"Chị sẵn sàng chết cùng em." – Sana bình tĩnh nói. Nàng thẳng tính, có sao nói vậy, vô tri vô giác không nhận ra sức ảnh hưởng trong lời nói của mình – "Cho nên chẳng cần biết kết quả như thế nào, không cần phải sợ."
Nàng thốt ra lời này, lòng Jeongyeon nặng trĩu. Cậu ta quay sang nhìn bạn gái. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Nayeon đã gầy đi nhiều, hai má hóp lại khiến đôi mắt càng có vẻ to tròn. Đôi mắt chị tràn ngập sợ hãi và bịn rịn, ngân ngấn nước, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Jeongyeon. Chắc là chị không muốn cậu ta trông thấy mình khóc. Trong lòng Jeongyeon xoay chuyển bao nhiêu suy tưởng, kéo bạn gái lại, cúi xuống hôn lên trán: "Đừng sợ."
Lời an ủi giữa hoàn cảnh này nghe sao hời hợt.
Bốn người tiến lên bỏ phiếu theo thứ tự.
Sana không chút do dự ấn tên Jeongyeon, thầm xin lỗi cậu ta. Không phải nàng muốn giết cậu ta, mà chỉ là không muốn Tử Du mất mạng. Nàng biết Jeongyeon và Nayeon chắc chắn sẽ lại bỏ hai phiếu cho Tử Du, kết quả cuối cùng tất nhiên là hòa phiếu, tất cả cùng chết hết. Nếu có thể chọn chính mình, nàng sẽ không ngần ngại tặng cho mình một phiếu. Nhưng đây là thế hai chọi hai, nàng không có quyền thay Tử Du lựa chọn hi sinh.
Tử Du là người bỏ phiếu cuối cùng. Có lẽ vì biết rằng tại khoảnh khắc tay mình ấn xuống, tất cả sẽ phải cùng chết nên bàn tay cô đặt tại chỗ, lưu luyến ngoái lại nhìn Sana.
Thời gian đếm ngược chỉ còn ba số cuối cùng, trong lòng Sana bình tĩnh đến lạ, có lẽ bởi nụ hôn đêm qua, cũng có thể bởi ánh mắt mỉm cười của Tử Du.
Tử Du giơ tay, siết thành nắm đấm nện xuống nút bấm trên màn hình, động tác mang theo chút không cam lòng và buồn bã, hoặc là chút nhẹ nhõm vì tất cả đã kết thúc. Chiếc máy phát ra một tiếng kêu sau lựa chọn của cô.
Cô quay về bên cạnh Sana, ghé vào tai nàng, cười nói: "Em yêu chị nhiều lắm."
Sana nghe lời, nhắm mắt lại, khóe miệng nhoẻn cười rồi chu môi lên. Dường như đối với nàng mà nói, nhắm mắt hôn người yêu, cùng đón nhận cái chết là một chuyện cực kỳ vui vẻ. Tử Du thở dài, cũng nhắm mắt lại, nhẹ hôn nàng.
Bên kia, Jeongyeon quay sang cười với Nayeon: "Tớ cũng muốn hôn cục cưng của tớ lần cuối."
Nayeon run lẩy bẩy, căng thẳng đỏ cả mắt. Hai mắt khô khốc, sưng tấy, nhưng không khóc được. Chị run lên bần bật như bệnh sốt rét, sợ hãi vô cùng.
"Đừng sợ." – Jeongyeon cúi đầu liếm vành tai bạn gái, âm thanh mang theo ý cười – "Tớ đã nói với cậu còn gì, tớ có thể chết vì cậu, cậu tin không?"
Nayeon sững sờ ngay tại trận.
Đêm hôm đó, chị tận mắt chứng kiến người yêu mập mờ cùng những cô gái khác. Nayeon bối rối, xót xa, đau khổ, trong lòng cực kỳ ghê tởm. Chị cắn cổ người yêu, hôn môi cậu ta, kiên quyết muốn cam đoan. Jeongyeon nhẹ cười, bế ngang chị lên, đạp cửa đi vào phòng, ném cả hai lên giường. Cậu ta rành mạch nói từng chữ:"Nayeon, tớ có thể chết vì cậu, cậu tin không?"
Nayeon nhớ lại, càng thêm run rẩy. Jeongyeon nhoẻn miệng cười, đặt môi hôn nốt ruồi son bên tai bạn gái:
"Trong phòng có độc sói tớ để lại cho cậu, còn cả một bức thư. Có mấy câu không dám nói trước mặt cậu nên nhớ phải đọc nhé."
Điệu bộ cậu ta khi nói khá ngượng ngùng, nhoẻn cười bẽn lẽn, khuôn mặt rạng rỡ hệt như đứa trẻ, như thuở ban đầu hai người gặp nhau. Nayeon lại thấy mình rơi vào hầm băng.
"Nayeonie, tớ chỉ bảo vệ cậu được tới đây thôi. Sau này sống sót trở về, hãy vui vẻ yêu đương người khác, chỉ cần đừng quên tớ. Cuộc sống của kẻ ưu tú rất đáng trân trọng."
"Bỏ phiếu kết thúc." – Chiếc máy đọc kết quả - "Tổng cộng 4 phiếu. Giữa Tử Du và Jeongyeon, người được ba phiếu là..."
Sana mở bừng mắt, đẩy Tử Du ra, há miệng nhìn cô. Tử Du nhìn nàng, thoải mái cười: "Thôi mà."
"Nhưng em đã hứa..." – Sana run rẩy – "Em đã hứa với chị..."
"Nhắm mắt lại đi chị yêu." – Tử Du vẫn cười.
"Tớ vui lắm vì chỉ có ba phiếu." – Jeongyeon cười nói bên tai bạn gái – "Cậu tin tớ, tớ vui lắm."
Cậu ta lùi lại một bước, giọt nước mắt lăn trên má Nayeon.
"Người được ba phiếu là Jeongyeon."
Theo kết quả tuyên bố, súng bắn tỉa bốn góc đồng loạt nhả đạn. Máu Jeongyeon bắn tung tóe lên người Nayeon, bỏng rẫy làn da.
Máu bắn lên cửa sổ. Máu tươi sền sệt, đỏ rực, nóng rẫy bắn tung tóe lên thủy tinh lạnh lẽo. Từ trên xuống dưới, tất cả những gì Sana nhìn thấy là màu máu đỏ tươi. Nàng ngơ ngác bất động, nhìn chằm chằm vết máu bắn xuống chân, nghi hoặc ngước lên nhìn Tử Du. Vẻ mặt Tử Du cũng rất bàng hoàng, như thế chưa kịp phản ứng.
"Số người còn sống hiện tại: 3 người, trò chơi tiếp tục." – Chiếc máy tận tụy thông báo.
Trò chơi chưa kết thúc. Hóa ra Jeongyeon không phải người sói cuối cùng mà là Nayeon. Sana thấy quá mệt mỏi.
Thoát chết trong gang tấc, cảm giác như thế nào?
Không phải mừng rỡ hoan hỉ, không phải bi thương tột cùng, mà là một kiểu ngột ngạt nặng nề. Mỏi mệt, phiền muộn, không muốn nói chuyện. Tất cả cảm xúc hỗn loạn chìm sâu dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh ngỡ ngàng, không muốn lên tiếng, không muốn thốt ra dù chỉ một từ.
Sana bỏ ra ngoài. Nàng ra ngồi trên bãi đá phía sau biệt thự, bó gối, cúi đầu xem chỉ tay của mình. Một lát sau, có lẽ chỉ năm phút sau, hoặc có lẽ đã nửa tiếng sau, Sana không rõ lắm, nàng cảm giác Tử Du ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thật lâu sau, Sana mới ngước mặt lên, nàng nặng nề tựa vào Tử Du, dường như đã mất hết sức lực.
"Về đi." – Tử Du hôn lên thái dương nàng – "Qua hết rồi."
Qua hết rồi sao? Sana ngước lên nhìn bầu trời phía xa. Nàng ngả đầu trên vai Tử Du, cọ cọ cổ áo cô. Tử Du dứt khoát nhấc bổng nàng lên. Sana khiếp sợ rúc vào lòng cô. Tay trái Tử Du không nhúc nhích được. Cô một tay bế nàng, lắc la lắc lư nguy hiểm cực kỳ. Nàng nhìn bãi đá lởm chởm phía dưới, lạc cả giọng: "Chị ơi chị ơi đừng tuột tay. Chị ơi em lạy chị, em cắn rơm cắn cỏ lạy chị!"
Lúc này Sana chẳng cần biết sĩ diện là gì hết, dùng cả tay cả chân bám vào người ta, tư thế xấu hổ thấy bà nội.
Lúc hai người mở cửa bước vào, trong sảnh đã trống trơn. Không thấy xác Jeongyeon, chỉ còn vết máu kéo dài, từ sảnh đến cầu thang, lan can cầu thang cũng dính đầy máu, giống như cái xác đã bị quái vật kéo đi.
Tử Du thoáng kinh ngạc trước cảnh tượng này. Cô đặt Sana xuống, tránh vết máu, bước lên hai bậc thang, từ dưới nhìn lên. Nayeon cúi đầu nhìn xuống. Từ khe hở cầu thang chỉ có thể trông thấy đôi mắt chị u ám nhìn, ác ý lùa xuống ập vào mặt. Thấy Tử Du không lảng tránh, Nayeon rũ mắt, vẫn tiếp tục kéo xác Jeongyeon lên tầng hai.
Hai người dọn dẹp lại sảnh lớn, bây giờ chỉ còn ba người sống. Vẫn là câu nói cũ, chết sớm còn có người nhặt xác, chết muộn thì xui xẻo thôi. Xác của Momo và Yeji bọc trong rèm cửa được kéo ra ngoài, chôn cạnh những người khác. Sana nhìn cát che lấp gương mặt Yeji, trong lòng nặng nề, mếu máo rơi nước mắt. Dù sao đây cũng đã từng là người bạn gái thân thiết nhất của nàng. Sana thật sự buồn lắm.
Tử Du cảm giác thân thể càng lúc càng nặng, đầu óc choáng váng. Sana thấy sắc mặt cô không ổn thì vẩy vẩy tay, áp lên trán kiểm tra thấy nóng rực như lửa. Hai người bèn dìu nhau lên lầu. Sana khuyên nhủ:
"Chung quy vẫn còn sống, một mình Nayeon chẳng làm được gì."
Tử Du gật đầu: "Hi vọng thế."
Nhưng họ đâu biết ở tầng hai biệt thự, trong phòng Jeongyeon và Nayeon, Nayeon cả người trần trụi, nằm nghiêng trên giường, ôm lấy thi thể cũng đang lõa lồ của người yêu, tựa đầu vào cổ cậu ta.
Jeongyeon đã mất nửa cái đầu, xương sọ lộ ra trong không khí, khuôn mặt chỉ còn một nửa. Mảnh xương vụn đâm vào cổ Nayeon, máu đỏ tươi và đỏ sậm hòa lẫn vào nhau. Nayeon không cảm thấy gì, thò tay lau sạch nửa khuôn mặt còn lại của người yêu, lau cả vết máu trên cằm và khóe miệng. Đôi mắt cười của Jeongyeon đã vỡ nát theo nửa trên xương sọ. Nayeon ngắm nhìn một lát, cúi xuống hôn lên khóe miệng cậu ta.
"Sao cậu cứ phải đi ngủ với bọn nó?" – Nayeon tủi thân liếm tai cậu ta. Mùi vị thịt sống và dịch nhờn xác chết bám trên lưỡi chị, mãi không tiêu tán - "Rõ ràng tớ yêu cậu như thế, mà cậu cũng yêu tớ như vậy. Nếu cậu không ngủ với chúng nó, tớ đã không đi tìm giết Yeji. Giá như tớ không giết nó... thì hôm nay chúng ta vẫn còn ở bên nhau..."
Nayeon đã bắt đầu xuất huyết, nhắm chặt mắt lại. Trên tủ đầu giường bên cạnh chị là ba ống thuốc rỗng, kim tiêm trên một ống còn rướm máu. Gió lùa vào khung cửa sổ rộng mở, thổi tung tấm rèm, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, không còn chuyển động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com