Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

"Gì mà ồn ào thế?"

Một gian phòng trên tầng hai im lặng mở ra, có bóng người đứng sau cửa. Mina mặc váy ngủ thắt eo màu trắng, chiếc váy tơ lụa không co giãn, duyên dáng ôm chặt thân thể. Chaeyoung đứng ngay phía sau, ló đầu ra dụi mắt, có vẻ đang ngủ ngon nhưng bị đánh thức.

Tử Du đứng dậy, giải thích:

"Nếu dậy rồi thì xuống họp mặt đi, xem chừng đêm nay mọi người không ngủ được đâu, đã có người bị tấn công."

Jeongyeon tiến lên gõ cửa, đánh thức tất cả dậy. Ryujin và Jihyo đỡ Yeji xuống nhà. Những người còn lại ồn ào đòi về phòng cất lương khô và quần áo. Momo chăm chú nhìn từng người một bước vào phòng, sắc mặt hơi tái, thái độ khác thường, không nói một tiếng.

"Cậu có ý kiến gì không?" – Tử Du theo Sana vào phòng, mở chai nước đưa cho nàng.

Sana ngẩn ngơ nhìn bóng giường đổ xuống đất, sau đó khẽ lắc đầu.

"Chịu. Não tôi lag rồi."- Tử Du gượng cười, khẽ lắc đầu.

"Thôi đi, ai chả biết cậu là kẻ ưu tú thông minh có thừa chứ!" - Sana trợn mắt nhìn.

"Thực ra đơn giản chỉ có ba khả năng." – Tử Du tự uống một ngụm nước – "Khả năng thứ nhất, Yeji thật sự bị tấn công. Lúc bị tấn công, tôi và cậu, Momo, Jeongyeon, Nayeon, Dahyun và Chaeryeong đều ở dưới sảnh tầng một. Nói cách khác, trong năm người ở tầng hai có ít nhất một người sói, hơn nữa đã chủ định giết người."

Sana chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, vội vàng gật đầu:

"Tôi cảm giác cậu nói rất đúng."

Sao trên đời có người đáng yêu như vậy luôn ó họ? Tử Du không khỏi buồn cười:

"Do cậu stupid thôi."

"Thế hai khả năng khác thì sao?" – Sana hỏi, không đếm xỉa việc bị mỉa mai.

"Khả năng thứ hai, vở kịch này là Yeji tự biên tự diễn. Hoàn toàn không có người sói nào khác, chính Yeji là sói, nhằm tung hỏa mù ngụy trang hoàn hảo."

Tử Du nói, sống mũi thẳng tắp của cô đổ bóng dưới ánh đèn, khiến đôi môi đặc biệt nhợt nhạt, trông khá u ám. Sana lắc đầu:

"Không đâu. Cậu đừng quên lúc cậu ấy đi lên còn gọi tôi lên cùng. Nếu tôi lên cùng thì sao? Màn kịch này sẽ không thể thực hiện. Với cả Yeji dễ thương như vậy, sao nỡ nghi ngờ chứ!!!!"

Tử Du có chút cạn lời, nhưng cũng đành gật đầu:

"Ờ ok, thế thì pass khả năng này."

"Vãi! Nói gà nói vịt thế mà cũng nghe theo à?"

Tử Du hơi xấu hổ, nắm tay che miệng ho khan một tiếng, cười nói:

"Thực ra nhân lúc kiểm tra vết thương, tôi đã thử sờ hông và đùi cậu ta. Những nơi có thể giấu đồ đều bằng phẳng, không có bất kỳ chỗ nào nhô lên. Ống tiêm và chất độc cũng không có. Lúc tôi xem xong thì đúng là vết thương đang chảy máu, nếu tự rạch tay rồi cất giấu kim tiêm thì vết thương nhỏ như vậy đã khô lâu rồi."

Sana biến sắc:

"Eo. Đồ dê già!"

"Tôi cảm giác từ stupid cũng không đủ diễn tả độ ngu của cậu nữa rồi."

Quá hào hứng với các giả thiết cùng trò chơi suy luận lần đầu được thử sức này, nàng chẳng buồn cãi lại đối phương nữa:

"Còn khả năng cuối thì sao?"

Tử Du lại thoáng im lặng, đứng bên cửa sổ đón gió một lát. Tiếng gió hòa cùng tiếng sóng, còn có mùi tanh đặc trưng của biển, là thứ mùi chết chóc mục rữa nặng nề và vi sinh vật sinh sôi. Thật lâu sau cô mới ngồi xuống cạnh Sana, khẽ nói:

"Còn một khả năng nữa, tôi không muốn nói, cũng không muốn nghĩ đến, nhưng nếu tôi đoán đúng thì e rằng... không ổn lắm."

Cô quay sang nhìn về hướng cửa phòng. Bên ngoài phòng của Sana chính là nơi Yeji bị tấn công. Tử Du quan sát cửa phòng, dùng ngữ điệu thong thả nói:

"Cậu đoán xem, liệu lúc đó trên hành lang có thế còn một người khác hay không?"

"Tử Du à, có gì nói mẹ ra được không? Đùa đéo vui bạn ơi huhuhu"

Sana vốn có trí tưởng tượng liên tưởng bay cao bay xa hiếm ai sánh bằng. Nay bị đặt vào cảnh y chang mấy phim kinh dị liền bị dọa tới nổi da gà. Nàng quyết đoán nhảy lên giường, dứt khoát kéo chăn tự bọc thành bộ dạng cực kỳ mắc cười, tựa lưng thật sát vào tường, xong xuôi mới gật đầu ý bảo nói tiếp đi.

Tử Du đang suy luận nghiêm túc, nhìn cảnh đó thật muốn đập đầu vào tường tự vẫn luôn cho rồi. Cô thở dài, thu lại ánh mắt, ngồi xuống giường Sana, tựa vào đầu giường song song với nàng, giản dị tường thuật:

"Ý tôi là, liệu có khả năng Yeji đã trao đổi với người sói khác hay không? Cậu ta cố tình gọi cậu lên có thể vì muốn có bình vôi, hoặc quá đáng hơn thì... ra tay giết người?"

Cô vừa dứt lời, một trận gió lùa vào từ cửa sổ khiến Sana ngồi trên giường giật bắn mình. Tử Du sợ IQ kẻ nào đó quá thấp, qua loa:

"Tôi không nói rõ được, chỉ là cảm giác chưa cái nào đủ thuyết phục. Bây giờ vừa không có chứng cứ chứng minh Yeji là sói, vừa không có chứng cứ phủ nhận suy đoán này. Yeji có thể là sói, cũng có thể không phải là sói, điều này không quan trọng. Quan trọng là những kẻ sốt ruột nhất bây giờ chính là người sói. Liệu các người sói có cách gì đó qua mặt chúng ta để lén lút nhận ra nhau, xác định thân phận đồng lõa của nhau hay không? Đó là điều tôi sợ nhất."

Sana rùng mình. Đêm đầu mọi người còn bình tĩnh được, nhưng càng về sau, số người chết càng nhiều, mọi người sẽ rơi xuống vực sâu tín nhiệm. Không ai muốn chết cả. Đây mới thật sự là khốn cảnh tù tội.

Khoảng hai mươi phút sau, mọi người đã thay quần áo, xuống nhà tập hợp.

Gặp chuyện như vậy, ít nhiều không khí cũng thay đổi, ánh mắt đánh giá người khác càng thêm cẩn trọng, mười ba đôi mắt không nhìn tới nhìn lui qua chiếc bàn, thỉnh thoảng có chạm nhau, nhưng lảng tránh rất nhanh.

"Chuyện gì thế này? Tóm lại là có chuyện gì?" - Ryujin vừa bước xuống hỏi.

Sana thuật lại sơ bộ tình hình, Yeji ngẩn ngơ bưng cánh tay ngồi một bên, hoàn toàn không có tâm trạng lắng nghe.

"Lúc xảy ra chuyện, mấy cậu có ngồi im trong phòng không đấy?" – Sana tiện đà hỏi.

"Ý gì đấy?" – Jihyo lập tức cau mày bất mãn.

Sana không ngán:

"Là nghi ngờ mấy cậu chứ sao nữa. Yeji bị tấn công ở tầng trên, không phải do mấy cậu thì do ai?"

Ryujin thấy điệu bộ tức tối của Jihyo, bèn cười nhạt:

"Sana vốn ngốc nghếch, sao hôm nay suy luận có vẻ sắc bén vậy? Tuy nhiên chỉ dựa vào điều đó mà khoanh vùng đối tượng là dại dột lắm à nha."

Câu này nói rất đúng, Sana không phản bác được.

Ryujin mở lời đề nghị:

"Lục soát đi, hoặc chúng ta khám người và khám phòng một lượt, tìm thấy thuốc độc thì ném đi, tất cả cùng hi sinh vậy."

Sana đang định phụ họa thì bị Tử Du giẫm vào chân, đau giật cả mình. Nàng quay sang nhìn thì Tử Du chỉ khẽ khàng lắc lư ánh mắt. Sana lại nhìn quanh bàn, quả nhiên không ai lên tiếng, không ai phụ họa, cũng không ai phản đối, tất cả mọi người giống như không nghe thấy, chăm chú nhìn mặt bàn trước mắt mình.

Mình đúng là ngây thơ quá rồi. Lúc này Sana mới vã mồ hôi đầm đìa. Sai một ly đi một dặm, không thể không đề phòng. Giờ nàng đã hiểu đại khái. Tất nhiên người sói không muốn lên tiếng, dân làng cũng không biết ai là người sói thật, nên không dám lên tiếng làm lộ chính mình.

Mẹ kiếp giờ là lúc nào rồi! Sana thật sự bắt đầu tuyệt vọng. Dân làng không đứng ra thì hết cách xác nhận người sói, nhưng đứng ra lại sợ người sói nhắm vào mình... Vòng tuần hoàn chết. Đều là bạn bè của nhau, vậy mà bây giờ chẳng dám tin ai là thế nào hả!

Dahyun cất tiếng đầu tiên:

"Tớ thấy cách của Ryujin hay đấy. Thà bây giờ dừng lại, cùng nhau yên ổn 7 ngày rồi tính tiếp. Chứ chẳng lẽ nhất định phải giết nhau sao?"

Sana bất chấp Tử Du ngăn cản, quyết tâm thắp đuốc ủng hộ. Vừa há miệng, khóe mắt đã trông thấy một bóng người nghiêng ngả, "thịch —" một tiếng.

Những lời muốn nói kẹt trong cổ họng Sana, mọi người cùng quay sang nhìn về phía âm thanh phát ra. Là Chaeryeong. Cô bạn thình lình ngã lăn xuống đất, phát ra một tiếng thịch.

Momo đứng phắt dậy, chân ghế trượt trên mặt sàn ken két. Nó xốc ghế bỏ chạy vào một góc phía xa. Chỉ có Tử Du chậm rãi tiến tới, lật người cô bạn lại, thấy tròng mắt Chaeryeong nở rộng, tròng trắng chằng chịt tơ máu, miệng trào bọt mép.

Sana nuốt nước bọt, lúc lên tiếng, nàng cảm giác mình dùng sức rất nhiều, nhưng âm thanh phát ra nhẹ bẫng như không:

"... Chết rồi sao?"

Tử Du ngước mắt lên, khẽ gật đầu.

Sau một tiếng "Ồ", tất cả nhốn nháo đứng dậy như vừa được ấn chốt mở khóa. Yeji ôm đầu thầm khóc, cô bé đáng thương này liên tục chịu đả kích, đã sợ hãi quá rồi.

"Sao lại thế?"

"Sao tự nhiên chết?"

"Thế này không được nói là người tầng hai bọn tôi làm đâu nhé!"

"Có đụng gì vào đâu mà chết?"

"Hay là đột tử nhỉ, chứ chẳng ai biết chết vì độc sói thì như thế nào..."

Sana đau đầu vô cùng, hoàn toàn không nghe được ai đang nói, nhao nhao ầm ĩ rối loạn cực kỳ.

Tử Du cẩn thận kiểm tra thi thể, lật lại, sau cổ người chết có một lỗ kim tròn tròn.

Tất cả cùng im bặt.

Trước mắt Sana tối sầm, phải chống lên mép bàn mới ép mình không ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com