Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đường tắc quá, hạnh phúc chưa tới kịp

Gấp xong trái tim thứ 729, Tzuyu cẩn thận cất vào trong balo. Nốt ngày hôm nay, chiếc lọ thủy tinh ở nhà sẽ lại đầy thêm một chút, và có lẽ cần phải thay mới nữa.

Em thầm nghĩ rồi lặng lẽ đứng dậy rời khỏi băng ghế gỗ ọp ẹp tới đáng thương.

Vì là cuối thu, toàn bộ tán cây đều đã chuyển màu. Lá khô thi nhau rơi lả tả tạo nên tấm thảm vàng úa phủ kín khắp công viên, xộc cả lên mùi cũ kỹ.

Mùi của kí ức.

Mùi của hoài niệm.

Đối với vài người, nó hẳn còn là mùi của chia ly.

Tzuyu không biết tại sao, nhưng dù vô cùng chán ghét điều này thì em vẫn muốn đến đây, và thực tế là em luôn đến đây, mỗi chiều thứ bảy. Chỉ trừ những hôm mưa gió phủ bụi trắng xóa mặt đường.

Bởi lẽ Sana không thích em làm vậy, nên em sẽ chẳng bao giờ làm vậy.

Em chẳng bao giờ làm trái ý nàng.

.

.

.

- Sana-chan, em đã về rồi.

Tzuyu uể oải cởi bỏ lớp áo khoác nặng trịch treo lên giá. Đạp gót giày, em tiến thẳng vào trong bếp mà choàng tay ôm lấy cổ ai kia.

- Bài thi ổn chứ?

Đối phương vừa hỏi vừa tiếp tục loay hoay với việc chuẩn bị bữa tối như mọi ngày.

- Mm... khá ổn, em nghĩ.

- Em nghĩ?

Dọn ra đĩa thức ăn cuối cùng và cởi tạp dề, Sana đứng chống nạnh, một tay gõ gõ xuống cái bàn vuông bập bênh.

- Chính xác thì em đã làm nó như thế nào?

Né tránh ánh mắt dò xét, Tzuyu nhanh chóng kéo ghế cho nàng, bật cười giả lả:

- Để lát chúng ta thảo luận sau được không, em đói quá...

- Không.

- Đi mà...

- Không là không.

Tzuyu bất lực đặt mông vào chỗ ngồi quen thuộc, cẩn trọng nói:

- Chắc sẽ hơi tệ hơn so với lần thi thử...

Bỗng tiếng chân ghế đập sầm khiến em giật mình nhẹ, lén dòm qua Sana đang ngồi xuống phía đối diện, em lầm bầm:

- Nốt tháng này em sẽ nghỉ học.

- Tzuyu?!

- Em vẫn nghe...

Em cúi gằm, cố giấu nét lúng túng.

- Gần đây chị liên tục tăng ca và luôn làm trong trạng thái vắt chân lên cổ mà chạy. - Sana tức giận - Không phải để nhận lại câu em sẽ nghỉ học ban nãy.

- Nhưng em không thể khiến chị phiền thêm.

- Phiền?

- Đúng thế, như hiện tại đã đủ phiền lắm rồi.

Biết mình vừa lỡ lời, ngặt nỗi phóng lao thì đành theo lao, Tzuyu lấy một hơi thật sâu, nặng nề nhả từng chữ:

- Em cảm thấy bản thân... như gánh nặng...

Bất giác sững sờ, Sana mau chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh thường trực.

- Đó không phải điều chị muốn nghe.

Nàng tỏ ra bình thản gắp một ít salad để vào dĩa, thề có Chúa, lòng nàng đang dậy sóng dữ dội.

- Ăn đi, ngày mai em còn môn Lịch sử quốc tế.

Chấp nhận bỏ cuộc, Tzuyu thở dài, chẳng buồn đấu tranh cho nguyện vọng "nghỉ học". Vì em hiểu dù có tiếp tục nói gì chăng nữa thì câu trả lời của nàng sẽ không đời nào thay đổi.

- Nhân tiện, cây treo đồ sắp gãy đôi đấy.

- Chị biết. - Sana ngán ngẩm đảo mắt - Nhưng tháng này chúng ta vẫn chưa trả tiền nhà, em nhớ chứ?

Phức tạp nhìn chiếc giá sắt ghỉ sét cùng những thứ không thể tồi tàn hơn lấp đầy chật ních căn hộ bé bằng lỗ mũi, Tzuyu thoáng nghĩ:

Đúng là tiền không mua nổi hạnh phúc, song có ai hạnh phúc mà không có tiền không?

Có?

Không?

Em và nàng chả khấm khá gì, thậm chí còn phải mua nợ một vài món hàng, nhưng thôi thì như cái tính cách lạc quan chẳng để đâu cho hết của mình vẫn hay tự an ủi:

Có chỗ chui ra chui vào là may mắn lắm rồi.

Dù người em yêu chẳng chịu nghĩ vậy...

- Chị nhớ mai là ngày gì không?

Đột nhiên Tzuyu hỏi, tay ngừng xoắn mỳ trên dĩa.

- Mai?

- Uhm.

- Ngày gì nhỉ?

Sana chau mày, cố gắng lục lọi từ trí nhớ kém cỏi không biết do bẩm sinh hay là bởi làm việc quá nhiều của mình.

- Không phải... sinh nhật em chứ?

- Không.

Nàng thở phào.

- Thế quốc khánh ư?

- Không.

- Hội sách?

Tzuyu chỉ im lặng.

- Vậy thì là gì?

Cơ mặt cứng lại, suy nghĩ hồi lâu, em lắc đầu.

- Không gì cả.

.

Là tròn hai năm chúng ta ở bên nhau...

.

Tzuyu không trách nàng, câu chuyện cơm áo gạo tiền đã lấy đi quá nhiều của Sana.

Nàng còn chăm sóc em, dù rõ ràng ngoài kia luôn lắm những gã đàn ông bận bộ vest đắt đỏ, chân đeo giày bóng láng, cầm gậy batoong tinh xảo sẵn sàng bỏ ra một mớ tờ đô la xanh thẫm cùng hàng tá lời hứa sẽ thương chiều nàng cả đời.

Vậy mà nàng vẫn chẳng chút bận tâm.

Nàng không ham của cải vật chất hư vinh, càng không tin rằng bọn họ sẽ cho mình được thứ tình cảm như em mang đến. Hơn hết, với một cô gái từng dành phần lớn tuổi thơ trong trại trẻ mồ côi như Sana, em chính là gia đình, là điều đáng đánh đổi duy nhất.

Nên sau cuối, đấy mới là những gì nàng mong mỏi.

Là chốn bình yên nàng muốn dành nốt quãng đời còn lại để vun vén và bảo vệ.

.

.

.

Tzuyu nằm vật vờ trên mái tầng gác xép, bàn tay đưa lên quờ quạng giữa không trung.

- Đêm nay nhiều sao nhỉ?

- Ừ.

Không ai nói gì thêm.

Lúc sau, em cất tiếng gọi nàng, phá vỡ đi khoảng lặng tưởng chừng vô tận đó.

- Sana-chan này.

- Chị đây.

- Chị biết tại sao... chúng ta vẫn chưa thể đâu tới đâu không?

Chẳng thấy âm thanh trả lời nữa.

Dịu dàng nhìn nàng, em nửa đùa nửa thật:

- Chỉ là bởi đường tắc quá, hạnh phúc chưa đến kịp thôi.

.

Tức là nó rồi sẽ đến...

Đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com