Em Ở Đây
Giữa tháng mười hai, bầu trời không hẹn bỗng dưng òa khóc.
Sana về đến kí túc xá, trận mưa ngoài kia càng xối xả, toàn thân cô đẫm nước, đôi vai gầy chốc chốc lại run lên vì lạnh. Cô vội tháo đôi giày ngập nước đặt cắm mũi lên kệ, chạy vào phòng tắm trút ra bộ quần áo ướt sũng.
Kí túc xá hoàn toàn yên ắng, gian nhà rộng lớn chỉ có một mình cô, cảm tưởng tiếng nước xả vào bồn tắm và âm thanh của mỗi cử động nhỏ trong làn nước đều căng rõ mồn một.
Bên ngoài chuông di động reo lên, Sana kéo khăn tắm quấn ngang người bước ra phòng ngủ, một tay giữ khăn, một tay ấn nút nhận cuộc gọi.
"A lô?"
Người giữ máy bên kia dùng giọng trầm khàn, chậm rì rì hỏi.
"Phu nhân đã về đến nhà chưa?"
"Ai là phu nhân của em?"
Chỉ cần hình dung đến gương mặt của Chou Tzuyu, cô bất giác mỉm cười, tay di di cái khăn tắm.
"Vừa về đến thôi, tiên sinh đang ở Đài Bắc à?"
Người bên kia hừm một tiếng.
"Họ bảo em còn một buổi quay quảng cáo nữa."
"Tối nay, cũng không về hả?"
Ý cười trên gương mặt Sana bỗng đi đâu mất, nhường chỗ cho một chút buồn pha giận dỗi, Chou Tzuyu ngập ngừng mấy giây, mới trả lời.
"Hai ngày nữa em sẽ về thôi, phu nhân có muốn mua gì ở đây không?"
Sana bĩu môi một cái, ngồi xuống cạnh giường, đôi chân thon trắng nõn khẽ đung đưa qua lại dưới sàn.
"Chou tiên sinh không cần mua gì cả, người ta chỉ thiếu em."
Bầu không khí lặng lẽ chùng xuống.
Chou Tzuyu thường nói nhớ nhung là một phần của yêu đương, nhưng Sana kì thực sắp không chịu được nữa.
Cô lấy tay dụi dụi mắt.
"Phu nhân, em nhớ chị nhiều quá đấy."
Đôi chân nhỏ chậm lại những cử động, đôi môi mím chặt vô thức hở ra một chút. Chou Tzuyu không phải lúc nào cũng chủ động, nhưng cô vẫn rất thích cách vị tiên sinh cao kều đó đón nhận những cái ôm hôn từ cô.
Chou Tzuyu là người tỏ tình, dù để nghe được, cô đã phải chờ một khoảng thời gian rất lâu.
Chou Tzuyu không thường là người nói nhớ Sana đầu tiên, nhưng cũng chưa bao giờ để cô cảm nhận mình không được nhớ nhung mong mỏi.
"Người ta cũng vậy, rất nhớ em."
Cô chưa từng nghĩ sẽ được nếm trải loại cảm giác ngọt ngào này, cho đến khi gặp được Chou Tzuyu, cũng chưa bao giờ lường trước, có một ngày cảm giác nhớ nhung, muốn được dỗ dành lại bức cô thành ra khó chịu nhường này.
Thế nhưng, vừa thay quần áo vừa nghĩ đến Chou Tzuyu, hình như không mấy đứng đắn...
"Hắt xì!"
Sana chậm tay, không kịp chắn loa điện thoại lại.
"Chị bị ốm à?"
Cô đưa tay kéo kín áo, ra khỏi phòng tắm, sụt sùi giải thích.
"Không có, chỉ là trời hơi lạnh."
Nói đến đây, cơn gió ngoài cửa thốc vào khiến cơ thể Sana run lên bần bật, cô rúc người chui vào trong chăn.
"Phu nhân, em gọi Chaeyoung về kí túc với chị nhé? Cậu ấy ở ngay phố bên cạnh thôi." - Ngữ khí nặng trĩu.
Sana ở đầu dây bên kia ý thức được có người đang lo lắng, lại nghe loáng thoáng tiếng một nhân viên người Đài đốc thúc.
"Không cần đâu, người ta ngủ một giấc sẽ khoẻ lại thôi, em đừng bận tâm."
"Thật sự không cần sao?"
"Tiên sinh, người ta muốn ngủ một chút." - Tức khắc ngáp một cái phụ hoạ.
Chou Tzuyu không thể đưa tay trì hoãn lời thúc giục của nhân viên lâu thêm được nữa.
"Sau khi xong việc em sẽ gọi lại ngay, giờ thì ngắt máy và ngủ ngon nhé."
"Vâng, đừng quá sức đấy."
Theo lời Tzuyu, cô ngắt máy.
Thanh âm dài chường của di động vang bên tai Tzuyu, ánh mắt bần thần dán vào tầng không, đột nhiên cảm giác bất an tràn ngập tâm trí.
Trên mái trần kí túc, mưa vẫn trút xuống như tuôn.
Sana nằm trên giường, cả người lúc thì nóng rang, lúc lại lạnh buốt. Cô kéo chăn phủ hết cơ thể, hơi thở toả ra bên trong nóng hổi như đang xông.
Ti vi ngoài phòng khách vẫn đang phát kênh thời sự, Sana mở chúng vào những ngày tiên sinh của cô vắng nhà, song làm vậy cũng không thể kéo cô ra khỏi nỗi nhớ như vũng lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu.
"Bệnh cảm cúm hiện đang như một trận dịch bệnh lan truyền khắp khu vực phía đông Seoul, các chuyên gia cảnh báo người dân cẩn thận trong việc ăn uống, lựa chọn thực phẩm, khi ra đường cần trang bị ô và áo chắn mưa..."
Dòng suy tưởng của Sana vô thức trôi dạt về phía Chou Tzuyu.
Nghĩ đến gương mặt tiên sinh của cô sầu não, lông mày Sana khẽ nhíu lại, cơn gió lạnh lẻn tràn vào từ cửa sổ sập chưa cài then, khiến người cô lại run lên.
Một sức nặng vô hình đè lên mi mắt, ý nghĩ Chou Tzuyu đó sẽ về sau ngày mai nữa thôi, để lại trên gương mặt của cô một nụ cười và vệt hồng ửng trên đôi má.
Sana kiệt sức rơi vào giấc ngủ.
. . .
Không giống như dự đoán, cô đã nghĩ mình sẽ khá hơn sau giờ nghỉ ngơi dài đến miên man, nhưng khi bị đánh thức bởi tiếng chuông di động, Sana cảm giác cơ thể mình như thể đang nằm trên lửa, thiêu đốt đến rã toàn bộ mồ hôi. Thậm chí sức nặng trấn áp đôi mắt lúc này cũng tựa đến nghìn cân.
Sana không biết cô đã ấn nút nhận cuộc gọi hay chưa, đến khi nghe thoáng giọng Tzuyu ngắt quãng trong loa di động, cũng chẳng rõ là mơ hay thực.
"Phu nhân, thấy thế nào rồi?"
"..."
"Sana, có nghe em nói không?"
Tay cô đột nhiên không còn chút sức lực, ý thức tạm rời đi, Sana chỉ kịp buông lại vài từ trước khi mệt mỏi kéo cô vào một giấc ngủ khác.
"Đừng quá vất vả..."
. . .
Mơ màng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ ngoài hành lang cửa chính, Sana đưa tay lần tìm di động lẫn trong chăn, hiện tại đã quá nửa đêm.
Người vừa mở khóa cửa, có thể là ai và tìm ai vào nửa đêm khuya khoắt?
Các thành viên đều đã về quê nhà với gia đình từ hôm qua, sớm nhất cũng tuần sau mới trở lại kí túc, ngoài ra nhân viên và quản lý cũng đang nghỉ phép.
Vậy kẻ vừa phá cửa, cô đoán chắn là trộm.
Sana bỗng rùng mình khi nhận ra suy luận của bản thân hoàn toàn có thể là sự thật.
Cô chậm rì lăn đến sát mép giường, hạ thẳng cẳng đạp chăn sang một bên, lê bàn chân đáp xuống sàn, da thịt vừa thấm chạm xuống sàn gỗ đã cảm nhận một luồng lạnh lẽo, như lửa động vào băng, di chuyển cũng đặc biệt khó khăn.
Sana lảo đảo bước đi, tầm mắt mỏi, khung cảnh nhòe nhạt, bàn tay may mắn bám được bức tường dẫn ra hành lang, bước chân dù trên địa hình thuận lợi, cũng không thể tính là thăng bằng.
Cuối cùng cũng ngang qua đoạn hành lang dài như đường đến Tây Thiên, nhịp thở của cô gấp gáp, hậm hực, mồ hôi lạnh tản đầy trên trán. Sana chăm chú nhìn cánh cửa đối diện, ánh mắt lắng lo sợ hãi, nắm tay nhỏ xíu đã siết chặt gậy bóng chày.
Sana nghe rõ tiếng chốt cửa vừa bật mở, tim bất giác nảy lên một nhịp, tay càng nắm chặt cái gậy gỗ.
Cánh cửa toang mở ra, ý định giáng một gậy sát thương chính xác vào đỉnh đầu tên trộm: Bất! thành!
Kẻ đó nhanh chóng nhận ra, vội bắt lấy tay cô, cây gậy thoát khỏi lực nắm yếu ớt rơi xuống sàn nhà, lăn một chốc rồi cũng nằm yên vị.
Cả người Sana không còn chút sức lực, tức khắc ngất đi, ngã trong vòng tay đỡ lấy của người đứng cạnh.
Nhưng sao lại dịu dàng đến vậy?
. . .
Nếu như Sana nhớ không lầm, câu chuyện li kì đến không thực đó đã diễn ra như sau:
Buổi chiều hôm qua cô ra khỏi nhà, đến cửa hàng tiện lợi mua mì gói, trên đường về kí túc gặp phải mưa bất ngờ.
Cô nhận được điện thoại của Tzuyu không lâu thì ngủ quên, từ khoảng ba giờ chiều ngủ một giấc đến nửa đêm, và tỉnh dậy do tiếng động bất thường ngoài cửa.
Cơ thể kiệt sức và nóng như lửa, Sana cầm gậy bóng chày định đánh ngất tên trộm đang đột nhập, không ngờ kẻ ngất là bản thân, lại còn ngất vào lòng hắn... Quá sức nghiệt ngã!
Đến lúc này mới tỉnh dậy còn có thể làm gì nữa? Kẻ xấu xa kia chắc hẳn đã thuận lợi vét hết mọi thứ trong nhà, giờ cô chỉ thầm khẩn cầu, khi mở mắt ra nơi mình đang ở không phải là Trung Quốc.
"Tzuyu, nếu thật là vậy, lúc em trở về nhà không thấy người ta nữa, phải đi tìm ở đâu đây..."
Sana từ từ mở mắt, vệt nước nhỏ chạy xuống mặt gối, ánh sáng trên trần nhà làm đầu óc choáng váng. Vầng trán cô trở nên nặng trĩu, nhưng ấm mát, cũng không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.
Ánh mắt chạm mái trần trong phòng ngủ quen thuộc, cô khó hiểu, đưa tay sờ trán lúc này đang đắp lấy một chiếc khăn ấm.
Chẳng lẽ tên trộm này cắn rứt lương tâm, còn quay lại giúp cô chườm khăn nữa?
Hoặc là, vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
"Có lẽ vậy, đây là giả thiết hợp lý nhất rồi."
"Chị dậy rồi à?"
Cửa mở, truyền vào giọng nói trầm ổn, đọng chút mệt mỏi.
Sana nhìn thấy Chou Tzuyu đang bước đến đặt cốc sữa xuống bàn, ngồi cạnh giường nhìn cô bằng ánh mắt vừa lo vừa trách.
Xem ra cô không chỉ là nửa mơ nửa tỉnh, mà còn ốm nặng đến mê sảng rồi.
"Tzuyu?"
Sana nhìn chăm chăm, đánh liều đưa tay lên sờ gương mặt cau có đó, càng nghĩ càng không thông, sao ảo giác lại chân thật thế này?
"Em ở đây, nhưng phu nhân à, sắp bị chị nhìn đến xuyên thấu rồi."
Tzuyu thu lại khăn ấm đã nguội lạnh trên trán Sana, bất ngờ cúi người, áp gò má lên trán cô. Trong nháy mắt mặt người nằm đó biến đỏ hơn cả lúc bị sốt.
"Nhưng mà, sao em lại ở đây? Không phải đang ở Đài Bắc sao?"
"Ba tiếng trước thì đúng là như vậy."
Điều này có nghĩa: Chou tiên sinh đây đã bay về Hàn Quốc trong đêm nay, ngay sau khi kết thúc buổi quay quảng cáo suốt mấy giờ liền?
"Em bị loạn trí rồi hả?"
Sana chống tay ngồi dậy, không bằng lòng nhìn tiên sinh của cô, quả thực không thể hiểu, Chou Tzuyu rốt cuộc là vì cái gì mà phải ngược đãi bản thân như vậy?
"Chou Tzuyu em có bị ngốc không? Nửa đêm khuya khoắt, em bay về đây làm gì chứ?"
Cô gắt lên, giận dữ và lo lắng đan xen trong tia nhìn lộ rõ trên gương mặt.
Chou Tzuyu không hiểu vì sao lại mỉm cười, hạnh phúc dâng trong đáy mắt như sắp tràn ra ngoài, thật dịu dàng ôm lấy cô.
"Xin lỗi Sana, nhưng bên đấy không có chị, thật nhàm chán."
Sana lẳng lặng vòng tay choàng siết ngang lưng người kia, giọng như đứa trẻ vừa bị giật mất kẹo.
"Người ta không trách em."
Tzuyu cảm nhận giọt nước mắt ấm nóng rơi trong lồng ngực, thẩm thấu mặt áo sơ mi, môi cong lên thành nụ cười hạnh phúc nhất, khẽ vuốt ve lưng cô.
"Phu nhân của em có mệnh hệ gì, em sẽ không tha cho mình đâu."
Mẹ của Sana từng nói với cô, "Lúc nào đó sau này sẽ xuất hiện một người yêu con hơn chính bản thân họ, con chắc chắn sẽ gặp một người như vậy."
"Có lẽ con đã gặp được rồi."
"Gặp cái gì cơ?"
"Không có gì."
Chou Tzuyu ậm ừ, vùi mũi vào lưng cô, giở giọng mè nheo.
"Phu nhân à, lúc nãy trên máy bay ồn ào, em chưa ngủ được chút nào cả."
Sana cũng nhận ra tiên sinh của cô đang dần cạn sức, khi cả người sắp dựa hẳn vào cô. Sana nói giọng dỗi, ngón trỏ nhẹ đẩy tiên sinh của cô ra.
"Ngủ luôn ở khách sạn Đài Bắc, không phải tốt hơn sao?"
Tzuyu cười khổ.
"Phu nhân, lẽ nào nỡ đuổi em về bên ấy?"
. . .
Chạng vạng yên tĩnh, vạn vật vẫn ẩn mình trong làn sương đêm mù mịch.
Bầu trời ngoài kia sau cơn mưa rực rỡ những vì sao, trong lành và dễ chịu đến vô cùng.
"Phu nhân."
"Hửm?"
"Hôn một cái."
"Không được, người ta đang ốm."
"Hừm."
Cánh tay mảnh khảnh choàng qua hông tiên sinh của cô, giữ chặt người bên cạnh, Sana bất giác cảm thấy yên bình đến lạ, chỉ mong những lúc bên người như thế thời gian có thể trôi lâu thêm một chút, yêu thương có thể trọn vẹn thêm một chút.
"Tzuyu."
"Em ở đây."
Nàng mèo nhỏ thỏa mãn dụi đầu vào hõm cổ ấm áp của chủ nhân, yên tâm khép lại đôi mắt mỏi.
"Em ở đây rồi, thật tốt quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com