Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sau ánh hào quang

“Cảm ơn mọi người vì đã ở bên cạnh mình, đã trở thành thanh xuân tuyệt vời nhất của mình. Mình biết mọi người cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy mình, và mình cũng muốn mọi người biết mình cũng rất hạnh phúc khi nhìn thấy mọi người…”

Daou nghẹn ứ nơi cuống họng, lời từ biệt nói ra thật khó khăn bởi vì anh đã sống với đam mê nhiệt huyết bằng tất cả những gì mình có. Anh yêu sân khấu, anh yêu âm nhạc, anh yêu khán giả và anh cũng yêu người ấy nữa.

“Tạm biệt các bạn! Mong rằng tất cả các bạn một đời bình an.”

Daou lặng nhìn ánh đèn sân khấu dần vụt tắt, anh nghe những tiếng nấc khe khẽ phát ra và rồi anh nhận ra giờ đây mặt anh cũng ướt đẫm nước mắt.

Đã năm năm rồi, năm năm anh đứng trên sân khấu một mình, đơn độc dưới ánh đèn lung linh để tiếp tục theo đuổi đam mê nhưng giờ anh không muốn nữa, không muốn nghe khán giả chỉ gọi tên mình, không muốn chỉ một mình anh cất giọng hát và không muốn nơi anh đứng rực rỡ ánh đèn nhưng nơi người ấy thì lại tối tăm mù mịt.

Năm năm trước Offroad gặp tai nạn, cậu rơi từ trên sân khấu với độ cao hơn ba mét. Bục nâng sân khấu nơi Offroad đứng đã bị trục trặc và rồi đổ sập xuống. Offroad đã rơi xuống. Rơi xuống trước mắt Daou.

Khoảnh khắc đó Daou dường như chết đứng, anh nghe tiếng hét thất thanh của nhân viên hậu trường, anh nghe trái tim anh vỡ tan và tâm trí gào lên đau đớn.

Không! Không! Road ơi, Road của anh ơi!

Anh lao đến nhưng bị cản lại bởi những nhân viên xung quanh, Daou như phát điên lên, làm sao anh bình tĩnh đứng nhìn được khi Offroad của anh nằm đó, im lìm và nhuốm đầy máu.

“Daou bình tĩnh, Offroad còn thở. Mau gọi xe cấp cứu đi, và đừng động vào em ấy cho đến khi nhân viên cấp cứu đến.”

Đúng là Offroad còn thở, nhưng Daou lại chết nửa linh hồn. Anh nấc nghẹn bất chấp giằng co với mọi người để leo lên xe cấp cứu cùng Offroad, Daou chẳng thể nghe được gì nữa cả, tai anh ù đi và anh không thể thở nổi.

“Xin em. Xin em đừng rời bỏ anh. Anh xin em…”

Daou hôn lên bàn tay dính đầy máu, anh run rẩy chạm nhẹ vào mặt cậu, cầu xin cậu mở mắt ra nhìn mình.

Anh nhớ Offroad quá, nhớ Offroad lạc quan hạnh phúc của anh, nhớ Offroad ngoan hiền luôn cười tươi mỗi khi nghe anh gọi tên.

Daou khóc nức nở, dù không muốn nhưng trong đầu anh lại hiện lên suy nghĩ về tình huống xấu nhất có thể xảy ra, anh phải sống như thế nào đây, phải sống như thế nào nếu như Offroad chẳng còn bên anh nữa.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên như từng cú đánh nhắm thẳng vào trái tim anh, mỗi một giây trôi qua là mỗi một giây Daou sợ hãi anh sẽ vụt mất Offroad, làm ơn nhanh lên, làm ơn cứu Offroad của anh với.

Offroad được đưa vào phòng cấp cứu, lúc này những người hay tin Offroad gặp tai nạn cũng đã chạy đến bệnh viện và thứ duy nhất họ nhìn thấy là một Daou đang mất trí khi các y tá chặn anh ở bên ngoài và một lần nữa Daou ngã khuỵu, anh run bần bật chắp tay trước ngực, nấc nghẹn từng tiếng.

“Ba ơi, ba ơi…ba đừng để ai đưa Road đi. Con chết mất…con chịu không nổi đâu ba. Ba bỏ con rồi, giờ…hức…giờ nếu em ấy cũng bỏ con đi…con chịu không nổi. Con chịu không nổi.”

Anh không biết phải làm gì nữa, Daou chỉ có thể vừa khóc vừa cầu nguyện cho không ai mang Offroad của anh đi. Nếu Offroad đi mất, Daou nhất định sẽ chết dần mòn từng ngày.

Cả hành lang khoa cấp cứu đã bị lấp đầy bởi tiếng khóc nghẹn của Daou…

Ca cấp cứu thành công sau hơn mười giờ liền thực hiện phẫu thuật và Daou cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có thể thở trở lại. Anh gục đầu xuống, tự lẩm bẩm với bản thân.

“Không sao rồi, không sao rồi. Em ấy không đi đâu cả…Road không đi đâu cả.”

Và rồi trước mắt anh mịt mờ tối đen…

Offroad vẫn ở đấy, vẫn ở với anh nhưng có một điều đã chẳng còn như xưa nữa.

Offroad giải nghệ.

Cậu giải nghệ ở tuổi ba mươi ba vì chấn thương nặng ở cổ và vai, Offroad không thể đóng phim hay nhảy múa trước máy quay nữa, cậu cũng không muốn hát, cổ họng cậu khản đặc và việc ngồi yên một chỗ để hát cũng quá đỗi khó khăn. Ngày cậu nói quyết định của mình cho Daou nghe, anh đã khóc như một đứa trẻ, vùi đầu mình trong lòng Offroad chỉ để nói hàng vạn lời xin lỗi. Xin lỗi vì không thể chịu đau thay em. Xin lỗi vì chỉ có thể bất lực nhìn em từ bỏ đam mê. Xin lỗi em, xin lỗi em vì tất cả.

“P’Ou đừng khóc nữa nhé. Anh không làm gì sai cả mà.”

“Không…anh…anh chẳng thể làm gì cho em cả.”

Từng tiếng nức nở của Daou như xé cả tim gan Offroad, không phải lỗi của ai cả. Đối với cậu Daou là đam mê, là nhiệt huyết, là động lức lớn nhất để cậu cố gắng ngụp lặn trong giới giải trí nhưng giờ cậu không thể tiếp tục đứng trên sân khấu nữa, cậu sợ một lần nữa mình sẽ rơi xuống, sợ rằng mình không thể may mắn như lần này, cậu sợ máy quay sẽ quay được vết sẹo xấu xí sau gáy cậu, sợ rằng bên vai phải bị lệch vì chấn thương sẽ bị người khác săm soi, sợ rằng bản thân chẳng còn đủ đẹp đẽ để đứng cạnh Daou nữa.

Và hơn hết, Offroad sợ mình sẽ không còn dũng khí nói yêu Daou.

Cuối cùng Daou vẫn ủng hộ quyết định của cậu dù rằng đêm nào anh cũng ôm chặt cậu vào lòng, hôn lên tóc mai và rồi nói trong nước mắt.

“Anh yêu em, anh yêu Road của anh nhiều lắm.”

Sau khi Offroad giải nghệ Daou không đóng phim nữa, anh không chấp nhận việc bản thân sẽ xuất hiện trên màn ảnh cùng một ai khác, điều đó quá tàn nhẫn với cậu và cả anh. Daou chỉ đi hát, anh bắt đầu sáng tác nhạc và dần trở nên im lặng hơn trong giới giải trí, dù rằng trước đây Daou xem nghệ thuật như lẽ sống của mình nhưng giờ đây anh không còn nhiều đam mê như trước.

Anh ghét việc bản thân không thể nhắc đến tên cậu trước truyền thông vì việc đó không khác gì một nhát dao làm đau Offroad của anh, anh ghét việc tất cả mọi thứ đều dần chỉ còn tên của anh, họ bỏ tên của người anh thương, họ gạt đi tất cả những gì liên quan đến cậu khỏi anh, để anh trở nên bơ vơ cố tìm kiếm dù chỉ một thứ còn sót lại cho thấy Offroad từng ở cạnh anh, Offroad từng là người anh tin tưởng nhất khi bắt đầu làm nghệ thuật.

Offroad quay trở về nhà ở HatYai, cậu cùng mẹ mở một nhà hàng nhỏ để có thể được làm việc mỗi ngày, ít nhất như vậy sẽ không khiến cậu cảm thấy mình vô dụng hay sẽ suy nghĩ vẩn vơ để rồi cố giấu nước mắt vào trong.

“Anh về rồi.”

Offroad giật mình nhìn đồng hồ, gần hai giờ sáng. Cậu nhìn Daou hai mắt đỏ hoe cùng giọng nói khàn khàn, anh đã khóc suốt cả đoạn đường từ Bangkok về HatYai sao?

“Sao vậy anh? Anh khóc hả?”

Cậu chầm chậm tiến lại gần đón lấy Daou đang muốn khuỵu xuống, anh gác cằm lên vai cậu, tay vuốt ve tấm lưng gầy.

“Từ nay anh sẽ giành nhiều thời gian cho em hơn, sẽ cùng em nấu ăn, cùng em tưới cây và chăm sóc em thật tốt.”

“Trước giờ anh vẫn chăm sóc em tốt mà.”

Offroad khẽ cười hôn lên thái dương của Daou, rồi cậu buông anh ra, lờ đi việc Daou không trả lời vì sao anh lại khóc đến như vậy, Offroad kéo tay dẫn Daou đi về phía bếp, để anh ngồi xuống ghế còn cậu thì mở tủ lạnh lấy thức ăn ra hâm lại cho anh.

“Sao anh không để cuối tuần rồi hãy về? Về khyua thế này nguy hiểm lắm, lần sau đừng vậy nữa nha.”

Daou im lặng nhìn Offroad bận rộn làm nóng thức ăn, nhìn vào vết sẹo sau gáy cậu rồi lại nhìn cái vai nghiêng nghiêng của cậu. Offroad không muốn xóa sẹo vì nó không cần thiết nữa, giờ cậu là người bình thường nên chẳng ai quan tâm đến vết sẹo này đâu. Daou đã hôn lên vai cậu cả triệu lần mỗi khi nghe thấy Offroad hỏi anh liệu trông cậu có kì quặc quá mức với phần vai lệch nặng như thế này không, Daou luôn trả lời rằng không bao giờ kì quặc cả, vì anh yêu dáng vẻ của cậu, yêu tất cả thuộc về cậu và trong mắt anh thì Offroad hoàn hảo không có khuyết điểm.

“Anh giải nghệ rồi.”

Một câu nói ngắn gọn nhưng lại làm cho Offroad dường như quên thở. Cậu xoay người lại, cố nhoẻn miệng cười nhưng rồi nụ cười ấy tắt ngúm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Daou.

“Anh đừng đùa nữa, giải nghệ gì chứ, vừa mới ra mắt album mà.”

“Album cuối cùng của anh. Anh dừng lại rồi, anh từ bỏ tất cả rồi.”

“Tại sao? Sao anh lại làm như vậy?”

Offroad nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến mình, vì trong năm năm qua Daou chưa từng dưới một lần nhắc đến chuyện rời khỏi giới giải trí, cậu đã luôn ngăn anh lại và rồi cả hai sẽ cãi nhau vì vấn đề đó cho đến khi Offroad bật khóc và nói rằng cậu không muốn trở thành lý do để anh từ bỏ đam mê của mình.

Daou vội vàng đứng dậy giải thích khi nhìn thấy mắt Offroad bắt đầu ngập nước, anh tiến đến ôm chặt cậu trong lòng.

“Em nghe anh nói đã, anh chỉ cảm thấy đủ rồi, anh cố gắng đủ rồi. Anh không muốn đứng trên sân khấu nữa, anh không muốn đứng ở đó mà không có em bên cạnh nữa.”

Tiếng nấc vụn vỡ của Offroad làm Daou không thể kiềm nén được nữa, mắt anh nhòe đi và chua xót nơi đầu mũi.

“Tại…tại sao chứ? Sao anh c-có thể nào từ bỏ…em không xứng đáng với điều đó đâu anh…”

“Không. Em xứng đáng với tất cả, và anh làm điều này không chỉ vì em mà còn vì chính anh nữa Road à. Anh mệt rồi, anh chỉ muốn ở cạnh em thôi. Em hiểu cho anh được không?”

Daou vừa nói vừa thả môi hôn liên tục lên thái dương và gò má cậu, anh kéo mình ra khỏi cái ôm thật chặt để lau nước mắt cho cậu rồi nhấn chìm cả hai bởi môi hôn thật sâu. Anh hôn Offroad thay cho lời giải thích của mình, chưa bao giờ nụ hôn của Daou làm cho Offroad xót xa như thế này, cậu choàng tay lên vai anh, tay kéo gáy anh về phía cậu để nụ hôn trở nên sâu hơn bao giờ hết. Môi lưỡi cả hai như chẳng thể lìa xa, Daou dùng lưỡi âu yếm cả khoang miệng của cậu, anh nuốt xuống tất cả ngọt ngào của Offroad và rồi gần như trao cả linh hồn mình cho cậu thông qua nụ hôn.

Cả hai dứt ra khi buồng phổi gào thét đòi không khí và Offroad hôn khắp mặt Daou trong khi hai tay đang nhẹ nhàng giữ lấy mặt anh, Offroad hôn lên giọt nước còn vương lại nơi khóe mắt và vuốt ve đuôi mắt đã đỏ hoe.

“Em không muốn anh đau lòng, không muốn anh hối hận.”

Daou lắc đầu, anh hôn lên các ngón tay của cậu, vùi mặt vào lòng bàn tay có vài nốt chai nhưng đối với anh vẫn mềm mại vô cùng.

“Anh sẽ không hối hận hay đau lòng, anh chỉ hối hận khi bỏ em lại phía sau một mình và anh sẽ đau lòng khi không thể ở bên cạnh em.”

Rồi cả hai lại kéo nhau vào một cái ôm thật chặt, cái ôm biểu thị cho sự thấu hiểu và sẻ chia.

Ngày hôm sau trong khi truyền thông vẫn đang liên tục đưa tin nghệ sĩ Daou giải nghệ ở tuổi bốn mươi thì lại phát sốt với tin tức Daou đã đính hôn, và hôn phu của anh là Offroad – là partner đã giải nghệ năm năm trước của anh.

Lúc này người hâm mộ lẫn các đồng nghiệp trong giới mới hiểu ra, thì ra họ đã rung động, đã yêu và hơn hết là yêu hết mình, thì ra họ không công khai nhưng cũng không giấu giếm, thì ra ánh mắt của Daou chưa từng dành cho ai khác ngoài Offroad.

Daou đã phải trả lời hàng trăm tin nhắn và cả chục cuộc điện thoại chúc mừng, anh mỉm cười cảm ơn trong khi nhìn Offroad đang ngại ngùng đến mức rối cả tay chân.

“Cái thằng này thật tình à, để mẹ làm cho.”

Mẹ của Offroad khẽ nhẹ một cái vào tay cậu khi nhìn thấy Offroad gần như đổ nửa hủ tiêu vào trong món trứng ốp la. Cậu “ui” một tiếng rồi mếu miệng đứng dịch sang một bên, mẹ cậu lập tức trề môi.

“Gớm, gần bốn chục tuổi đầu, có chồng luôn rồi còn mếu máo cái gì, không phải con nít đâu nha.”

Daou phì cười, tắt điện thoại rồi bước đến xoa đầu Offroad, hất cằm ý bảo cậu sang bàn ăn ngồi chờ.

“Thôi nào để con phụ mẹ nha. Mẹ la em hoài, em còn con nít thật mà.”

“Con nít quỷ thì có.”

Rồi cả hai mẹ con bật cười để mặc Offroad phụng phịu đằng kia, Offroad nhìn mẹ cậu và Daou đang vừa chuẩn bị bữa sáng vừa trò chuyện với nhau mà trong lòng cậu cuối cùng cũng tìm thấy sự bình yên. Đây là khung cảnh mà cậu đã trộm mơ ước trước đây, giờ  đang hiện hữu trước mặt cậu, Offroad thầm nghĩ bản thân ích kỷ một lần cũng được, cậu muốn giữ Daou cho riêng mình, để anh làm người đàn ông của riêng cậu, trở thành một người đàn ông của gia đình.

“Đây, một phần trứng ốp la cay cho chồng của anh nhé.”

Offroad cười tít mắt đón lấy đĩa thức ăn từ tay Daou, thì thầm lại với anh.

“Em cảm ơn chồng của em nhé.”

Daou lùi lại sau ánh đèn rực rỡ để cuộc sống của anh được thắp sáng bởi nụ cười và hạnh phúc của Offroad.

Daou không chọn từ bỏ, anh chọn bắt đầu lại tất cả.

Không còn là diễn viên ca sĩ Daou và diễn viên ca sĩ Offroad, chỉ đơn giản là Daou và Offroad. Chỉ đơn giản là hai người đàn ông bình thường yêu nhau.

Sau ánh hào quang, anh có em là tất cả.





Mình bận quá không có thời gian beta, mọi người nếu thấy có chỗ nào không ổn thì nhắc mình với nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com