Chương 84
Bách Nhiễm không biết tiếp theo mình phải làm gì, cậu hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, vừa chạy đến hành lang, điện trong nhà đột nhiên tắt phụt, xung quanh chỉ toàn một màu đen, mắt của Bách Nhiễm vốn sinh ra đã có tật, cậu không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có thể sợ hãi lần theo cầu thang để xuống dưới nhà.
Người thanh niên nhỏ bé giống như đang bị bóng tối nuốt chửng, chỉ có thể thở gấp chạy trốn ra ngoài, đúng lúc tay cậu sắp chạm vào nắm cửa, cánh cửa gỗ lại nặng nề mở ra trước, cậu mất đà ngã nhào về phía trước cả người rơi vào vòng tay của người đàn ông cao lớn bên ngoài.
"Bách Nhiễm?"
Hứa Thừa Kỳ bất ngờ ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cậu, người thanh niên giống như vừa được vớt lên từ dưới nước, cả người cậu ướt sũng mồ hôi lạnh nhưng vẫn không ngừng run rẩy vì sợ.
"Hứa... Hứa Thừa Kỳ..."
Bách Nhiễm nhìn rõ người trước mắt là Hứa Thừa Kỳ thì sợ hãi ôm chặt lấy hắn, cậu chỉ muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức.
"Bé con, em sao thế? Sao lại sợ như thế?"
Hứa Thừa Kỳ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn cau mày ôm lấy mặt của Bách Nhiễm, cố gắng để cậu ổn định lại hơi thở.
"Em... Em không muốn ở đây.... Anh, đưa em đi với..."
Bách Nhiễm điên cuồng lắc đầu, sắc mặt vẫn chưa khá hơn chút nào, cậu muốn kéo tay Hứa Thừa Kỳ chạy đi, nhưng đột nhiên tay cậu chạm phải vết sẹo kéo dài đã ăn da non trên bắp tay Hứa Thừa Kỳ. Cả người Bách Nhiễm giống như rơi vào hầm băng, cậu căng mắt, run rẩy kéo tay áo của người đàn ông lên, hắn vẫn đứng im bất động quan sát thái độ của cậu.
Ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo cũng không che dấu được vết sẹo dài trên bắp tay rắn chắc của người đàn ông, một số ký ức vụn vặt bất ngờ xộc vào trong tâm trí Bách Nhiễm, hơi thở cậu lập tức nghẹn lại.
Từ bao giờ bóng dáng cao lớn của Hứa Thừa Kỳ đã bao trùm cả người thanh niên nhỏ gầy, Bách Nhiễm kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đúng lúc ấy trong nhà tối vang lên tiếng gọi: "Bách Nhiễm, em đang ở trong nhà đúng không?"
Là giọng của Hứa Thừa Chương. Bách Nhiễm hoảng hốt quay đầu, muốn chạy ngược vào trong nhà, thậm chí còn muốn hét lên thế nhưng gã đàn ông sau lưng không cho cậu cơ hội đấy, hắn bịt chặt miệng, thô lỗ lôi cậu đi.
Bách Nhiễm muốn hét lớn, nhưng bàn tay thô to đang bịt chặt lấy miệng, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị bắt đi xa dần cánh cửa đang khép hờ, ý thức cậu rơi vào bóng tối vô định.
Lượng ký ức khổng lồ như một cơn lũ thi nhau tràn vào đại não của Bách Nhiễm, cuối cùng cậu cũng biết được thiết lập của cái thế giới rách nát này.
Thành phố ngày càng hiện đại, ham muốn dục vọng từ sâu thẳm trong mỗi con người không chỗ phát tiết lần lượt trỗi dậy, mà Hứa Thừa Kỳ lại là một người có tâm lý vặn vẹo biến thái dưới vỏ bọc của chính nghĩa. Hắn căm ghét những đứa con trai ẻo lả nam không ra nam nữ không ra nữ, ngoài mặt thì đứng về phe chính nghĩa, bảo vệ những người đó, nhưng sau lưng lại vô cùng bệnh hoạn, bắt cóc, hành hạ, dày vò những nạn nhân khiến họ chết thảm trong đau đớn.
Mà em trai Hứa Thừa Kỳ, Hứa Thừa Chương lại nằm trong tổ điều tra, chuyên khám nghiệm tử thi những người đã chết thảm dưới tay hắn. Người này là một bác sĩ pháp y tốt, anh là người ngay thẳng chính trực, cực kỳ căm hận kẻ sát nhân đã ra tay tàn bạo với nạn nhân đã chết, nhưng anh không thể nào ngờ được, người anh trai mà mình hết mực tin tưởng lại là kẻ mà mình muốn bắt được nhất. Số phận trớ trêu, Hứa Thừa Chương gặp được Dao Kỷ, người từng là nạn nhân bị Hứa Thừa Kỳ nhắm tới, bởi vì y từng bị bạo hành gia đình, cũng từng bị Hứa Thừa Kỳ tấn công nhưng may mắn thoát chết nên tâm lý cũng sinh ra một loại bệnh điên đáng sợ, tư tưởng bệnh hoạn giống như mầm mống ký sinh, y đã giết hại chính bạn thân của mình để thỏa mãn sự biến thái của mình, y coi kẻ sát nhân nổi tiếng là thần tượng của mình. Hứa Thừa Chương vô tình bắt gặp Dao Kỷ ra tay sát hại bạn thân của mình, thậm chí còn bị y chém bị thương, nhưng Hứa Thừa Chương lại lựa chọn cứu vớt y, coi y như là đứa em trai của mình, giúp y chữa lành tâm hồn rách nát.
Cuối cùng Dao Kỷ trốn được pháp luật, bởi vì y có bệnh điên nên chỉ bị giam giữ điều trị ở trong bệnh viện tâm thần vài năm đã được thả ra.
Còn nguyên chủ thì không được may mắn như vậy, cậu ta chỉ là một nhân vật mờ nhạt trong thiết lập thế giới, là đứa con trai ngoan ngoãn của giáo sư cuồng công việc trong trường quân đội, bởi vì cha thường xuyên vắng mặt, thiếu thốn tình thương của mẹ nên luôn quấn quýt bên cạnh hai anh em Hứa Thừa Chương. Cậu ta có sở thích mặc đồ nữ, tính cách cũng trẻ con, lại còn thích làm nũng với hai anh em nhà họ Hứa. Nhưng khác một điều, so với người anh lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng, cậu ta lại thích người em có tính cách vui vẻ, dễ gần hơn. Nguyên chủ thích thầm Hứa Thừa Chương nhưng lại không có can đảm tỏ tình với anh ta, cậu ghi hết tâm tư của mình vào cuốn sổ nhỏ luôn mang bên mình. Nguyên chủ luôn có suy nghĩ, đợi đến lúc bản thân tròn mười sáu tuổi sẽ thổ lộ với Hứa Thừa Chương, nhưng không may cậu ta đã bị Hứa Thừa Kỳ sát hại trước tuổi mười sáu. Bởi vì nguyên chủ phát hiện ra thân phận của Hứa Thừa Kỳ nên đã bị hắn đẩy xuống cầu thang ngã chết, vết sẹo dài trên tay hắn chính là do nguyên chủ cào ra.
Bách Nhiễm không hiểu, cậu đã tới chậm, đáng lẽ ra cậu không nên có mặt ở thời điểm này, đáng lẽ ra Bách Nhiễm trong thế giới này đã chết vì ngã cầu thang rồi. Rõ ràng không phải chỉ có cậu, ngay cả nguyên chủ cũng là một sự tồn tại thừa thãi trong thế giới này mà thôi. Bây giờ cậu đang sở hữu thân thể này, cho dù không phải nguyên chủ nhưng hồn liền thân, làm sao không chua xót cho được.
Ngay cả câu Hứa tiên sinh kia, không phải nhắc tới Hứa Thừa Kỳ mà đó là Hứa Thừa Chương!
Hứa Thừa Kỳ... Tại sao hắn lại lừa gạt cậu?
Ngay từ đầu, hắn đã cố ý giăng bẫy để cậu sa vào.
Hắn từng bước dẫn dụ, lừa gạt cậu, hắn thích chơi trò mèo vờn chuột như vậy sao?
Để con mồi lầm tưởng hắn là người thân đáng tin cậy nhất, rồi mới từng bước từng bước dày vò đối phương, đến tận khi họ bị lột da róc xương tới nỗi máu thịt đầm đìa vùng vẫy trong tuyệt vọng sao?
...
Bách Nhiễm vô thức tỉnh lại, cậu phát hiện trước mắt chỉ toàn một màu đen tối, không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, cảm giác sợ hãi tột cùng làm cho cơ quan thần kinh tê liệt không thể cử động. Có người đang dùng khăn ấm lau cơ thể trần truồng của cậu, động tác người kia dịu dàng cẩn thận, tỉ mỉ lau từng đầu ngón tay cũng không bỏ sót, động thái ấy làm cho Bách Nhiễm thấy khủng hoảng nhiều hơn là biết ơn.
Hứa Thừa Kỳ là tên sát nhân bệnh hoạn, hắn thích nhất là hành hạ nạn nhân, khiến đối phương thống khổ bao nhiêu hắn sẽ càng thấy sung sướng bấy nhiêu.
Hứa Thừa Kỳ sẽ giết cậu... Cậu sẽ trở thành một cái xác rỗng vô hồn bị vứt bỏ ở nơi bẩn thỉu nào đó trong thành phố này.
Tiếng khóc nức nở vô thức bật ra khỏi đôi môi đang run rẩy, động tác của gã đàn ông liền dừng lại.
"Là em không ngoan trước."
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Bách Nhiễm, cậu càng thấy sợ hơn, hơi thở nóng bỏng làm cơ thể căng cứng khó chịu, đôi mắt có tật càng là trở ngại lớn nhất. Bách Nhiễm không nhìn thấy gì, cậu không đoán được tên sát nhân tâm thần đang nhìn mình bằng ánh mắt gì.
"Tại sao lại bỏ trốn? Tại sao lại quay lưng với anh."
t/g;
Mình cảm ơn bạn dễ thương nào đó đã donate cho mình nha <3 nma truyện là mình tự viết mình không phải editor nha huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com