Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Đầu mùa xuân ở Seoul, buổi tối có chút lạnh, nhưng Jennie ngồi trong xe không cảm thấy lạnh, thậm chí cảm thấy mặt còn hơi nóng.

Công việc ở nước M đã gần xong, Jennie liền mua vé máy bay trở về.

Khi trở về, nàng không thông báo với Jisoo.

Khi đến bãi đậu xe ở Seocho, Jennie kiểm tra điện thoại, Jisoo vẫn chưa gửi tin nhắn chúc ngủ ngon.

Nói cách khác, Jisoo vẫn chưa ngủ.

Trong những ngày xa nhau, mỗi sáng Jisoo đều gửi tin nhắn chào buổi sáng cho nàng buổi tối cũng sẽ nhắn tin chúc ngủ ngon hai lần.

Mỗi ngày chụp ảnh, cắt nối biên tập video như thế nào, cũng sẽ chia sẻ cho nàng.

Jennie không quen nhắn tin ở trên mạng xã hội, mỗi lần Jisoo gửi một đống tin nhắn, Jennie đều đọc kỹ, nhưng lúc trả lời lại, nàng chỉ viết vài chữ đơn giản.

Khi Jennie đang xem điện thoại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống xe, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Kim Song Min.

Trên người Song Min mặc một cái áo khoác thể thao hơi rộng, nhìn rất quen mắt. Jennie nhíu mày, không vội xuống xe, rất nhanh, một người quen thuộc khác xuất hiện trong tầm mắt nàng, là Jisoo.

Jisoo không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen rộng thùng thình, cùng với áo khoác Song Min đang khoác là một bộ.

Khoảng cách không gần lắm, Jennie không nghe được họ đang nói gì, nhưng nàng thấy Song Min ngẩng đầu lên, có vẻ như vừa khóc vừa nói.

Jisoo nói gì đó rồi tiếp tục bước đi, Song Min liền đuổi theo. Giống như một đôi tình nhân có chút cãi vã nhỏ. Nói tóm lại, nhìn như một bộ phim tình cảm, hương vị vừa chua vừa ngọt.

Jennie cảm giác tim mình co thắt lại.

Nàng để Jisoo trở lại Hàn Quốc trước, tìm thầy cho cô, tìm việc cho cô làm, không muốn làm chậm trễ Jisoo, cũng là muốn giữ cho mình không quá lún sâu vào.

Sự tồn tại của Song Min, là cái kết.

Trong lòng nàng có lo lắng, nhưng lại không thừa nhận. Tình huống trước mắt dường như đang chứng minh những lo lắng của Jennie là sự thật.

Đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì mà làm Jisoo và Song Min có liên kết với nhau.

Họ từ thuở lâu đã ở bên nhau yêu nhau say đắm, là tình yêu tự nguyện, không phải ngoài ý muốn như nàng. Họ có thể bên nhau một lần nữa, hoàn toàn có thể đoán trước được.

Jennie đặt tay lên cửa, ngón tay siết chặt lại, đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Bên ngoài, Jisoo đang đi về phía cửa thang máy, Song Min cũng đi theo sát cô.

"Jisoo, chị đi chậm một chút, em sợ lắm." Song Min vừa nói vừa khóc.

"Cô có thể lựa chọn về nhà." Jisoo trả lời.

"Em không về nhà, em muốn ở bên chị. Chị vẫn còn tình cảm với em phải không? Nếu không phải vậy đêm nay chị sẽ không tới, sẽ không vì em mà đắc tội với Go Younjung, Jisoo..."

"Dù chỉ là bạn bè bình thường, tôi cũng sẽ đến. Huống chi chúng ta quen biết lâu rồi, cô còn là em gái của chị ấy." Jisoo có chút đau đầu.

Lúc nghe Song Min nói muốn chết muốn sống, Jisoo không nghĩ quá nhiều, hiện tại thì tốt rồi, người nghĩ nhiều lại là Song Min.

"Vậy chị đến Seocho làm gì? Không phải vì em, mà là vì chị ấy sao? Nhưng chị ấy lại không có ở đây." Nước mắt Song Min chực trào ra, vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cánh tay Jisoo.

Jisoo càng nghe càng đau đầu, đang định giải thích, thì bỗng nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên từ bãi đỗ xe.

Song Min mặt mày trắng bệt, lập tức thu tay về.

Jisoo quay lại nhìn về phía xe phát ra tiếng còi, chỉ thấy cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu cà phê, tóc uốn xoăn nhẹ, bước ra từ trong xe.

Đúng là Jennie!

Vẻ mặt Jennie lạnh như sương, thần sắc lạnh đến mức có thể đóng băng.

"Jisoo, qua đây!"

Giọng Jennie vang lên, làm Jisoo đang bất động lập tức hoàn hồn, rồi vội vàng bước về phía Jennie.

"Chị đã về rồi!" Jisoo vui mừng nhìn Jennie, nhưng ngay sau khi nói xong, cô nhận thấy thần sắc của nàng không ổn, giọng nói cũng lạnh đi. Sau khi nhận ra tình hình lúc trước, Jisoo cảm thấy có gì đó không đúng.

"Lấy hành lý." Jennie không nói thêm gì, chỉ đơn giản ra hiệu về phía cốp xe.

Jisoo nhanh chóng đi lấy hành lý của nàng. Jennie chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ và tiến thẳng về phía cửa thang máy.

Song Min, lúc đầu còn e dè và có chút dựa dẫm vào Jisoo, giờ đây lại không dám tiến lên.

"Chị..." Song Min nhỏ giọng gọi Jennie.

"Em gọi tôi một tiếng chị, vậy em có biết gọi cô ấy là gì không?" Jennie dừng bước, quay lại hỏi Song Min.

"Gọi... gọi là gì?" Song Min ngớ người, không hiểu.

"Chị dâu." Jennie lạnh lùng đáp.

Chị dâu là cách xưng hô chính thức giữa bạn đời của chị em gái. Song Min mở miệng, nhưng không thốt nên được thành lời

Jennie không thèm để ý đến Song Min, đi thẳng tới cửa thang máy và ấn nút lên tần. Khi cửa thang mở ra, Jennie bước vào, Jisoo theo sát sau lưng nàng.

Song Min không dám đi theo, chỉ đứng ở cửa nhìn thang máy dần đóng lại.

Trong thang máy, Jisoo cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ Jennie, khí thế mạnh mẽ đến mức có phần đáng sợ.

"Chị, vừa rồi ở cùng Song Min là có lí do, em có thể giải thích." Jisoo cẩn thận nhìn nàng, e dè lên tiếng.

Jennie vẫn giữ vẻ lạnh lùng, rõ ràng là đang tức giận. Có thể hiểu được khi gặp phải cảnh tượng như vậy, Jennie không thể không giận dữ.

Cảm giác tức giận trong Jennie như đang bùng cháy, không chỉ với Song Min mà cả với Jisoo. Nghe thấy Jisoo có ý muốn giải thích, Jennie chỉ khẽ ấn ngón tay lên giữa trán, một tay còn lại bám chặt lấy thành thang máy, không muốn nghe.

Nhiều ngày không gặp, Jennie nghĩ hôm nay về nhà gặp Jisoo có thể thoải mái hơn. Nhưng vừa về đã bắt gặp cảnh tượng này. Jennie cảm thấy không hề thoải mái, là trong lòng không thoải mái

Làm sao có thể xảy ra cảnh tượng Jisoo và Song Min cùng nhau đến Seocho, Jisoo lại còn cởi áo khoác đưa cho Song Min? Jennie không khỏi lo lắng rằng điều nàng đang trải qua chính là một cảnh tượng kịch tính, như một bộ phim ngược tình đầy bi kịch. Và nàng, dường như trở thành kẻ xấu trong câu chuyện tình yêu đó.

Jisoo cảm thấy bất an khi nhìn thấy sự không thoải mái của nàng. Jennie không vui, nhưng cô lại không thể làm gì để xoa dịu cảm giác đó. Nàng lúc này giống như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ, làm Jisoo càng thêm lo lắng.

Thang máy đến nhanh chóng, khi đến tầng của Jennie, nàng bước ra, Jisoo cũng vội vã đi theo.

Khi cửa phòng mở ra, không khí quen thuộc trong phòng khiến Jennie cảm thấy một chút yên tâm, nhưng vẫn không thể làm giảm bớt sự khó chịu trong lòng.

Jennie cởi giày, bước vào mà không mang dép lê, như thể muốn tránh mọi thứ, Jisoo cảm thấy nỗi bất an trong lòng càng dâng lên. Cô vội vã đi về phía nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên, muốn an ủi và giữ nàng gần mình.

"Jisoo, thả tôi xuống!" Jennie giãy giụa, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát của nàng khiến Jisoo càng thêm lo lắng.

"Đừng nóng giận, chị à, em không làm gì sai đâu. Để em giải thích," Jisoo vội vã nói, ôm chặt Jennie không chịu buông ra. Cô kể lại sự việc đêm hôm nay, cố gắng giải thích tất cả.

Jennie, dù trong lòng vẫn còn giận dữ, nhưng một phần cơn giận của nàng bắt đầu lắng xuống khi nghe Jisoo giải thích. Nàng cảm thấy mình vừa rồi như mấy nhân vật trong bộ phim ngược, cố tình không muốn nghe giải thích, rồi sau đó lại tự làm mình tổn thương trong sự giận dữ.

Nếu không phải Jisoo kiên quyết giữ chặt, ép nàng phải nghe giải thích, có lẽ lúc này Jennie vẫn còn giận dỗi.

"Lúc đó tình huống quá khẩn cấp, mấy người kia lợi dụng lúc Song Min say rượu để cưỡng bức cô ấy, Song Min khóc lóc kêu muốn chết... Vì vậy, em không thể không ra tay. Chị, em thật sự xin lỗi, đừng giận nữa được không?" Jisoo nói hết, ánh mắt nhìn về phía nàng đầy lo lắng.

Jennie biết rõ rằng Jisoo làm vậy là đúng, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu. Jisoo đã giúp Song Min, một người tử tế như cô ấy giúp đỡ người khác là điều dễ hiểu, nhưng mối quan hệ giữa Jisoo và Song Min, tình cảm của họ dành cho nhau, có lẽ còn sâu đậm hơn nàng nghĩ...

"Tôi không giận, chỉ là cảm thấy không thoải mái thôi. Nếu gặp phải tình huống này, em nên nói cho tôi biết, đừng một mình giải quyết, điều đó có thể khiến em bị cuốn vào rắc rối." Jennie nói, dù vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Việc của Song Min nếu không được giải quyết triệt để, sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình Kim thị. Jennie biết chuyện này, và nàng sẽ tự mình xử lý.

"Em cứ nghĩ chị còn ở nước ngoài, đang ngủ. Nếu biết chị ở đây, em chắc chắn sẽ bàn với chị trước."

"Không chỉ vậy, lần này em xử lý quá qua loa. Làm sao em có thể chắc chắn rằng Go Younjung không có sao lưu, hoặc sau khi làm xong em có chắc cô ta sẽ không tìm em trả thù? Nếu cô ta không bị trừng phạt, có thể sẽ càng làm tình hình thêm tồi tệ." Jennie nói, giọng điệu nghiêm khắc.

"Chị nói đúng, vậy giờ phải làm sao?"

"Việc còn lại để tôi xử lý."

"Cảm ơn chị" Jisoo nhìn nàng, cảm giác thấy thần sắc của nàng ấy đã dịu lại cuối cùng cũng dám mỉm cười.

Jisoo thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Jennie không phải là người không hiểu lý lẽ. Cô biết Jennie cũng quan tâm đến việc của Song Min, và giờ cô có thể yên tâm hơn phần nào.

Jennie thả lỏng cảm xúc, rồi Jisoo bất ngờ ôm lấy nàng. Cô cúi đầu, khẽ hôn vào cổ nàng.

Jennie khẽ run người, nhưng lại đẩy cô ra.

"Thả tôi xuống, tôi hơi đói rồi."

"Được, để em làm cho chị, chị muốn ăn gì?" Jisoo bế nàng đặt lên sô pha, nhẹ nhàng hỏi.

"Em tự quyết đi."

Jisoo nhanh chóng mang dép lê đặt bên chân nàng, rồi vội vàng đi chuẩn bị bữa ăn khuya cho nàng.

Jennie nhắm mắt, dựa lưng vào sô pha, muốn tự mình bình tĩnh lại. Nhưng càng cố gắng, nàng càng cảm thấy tâm trạng khó mà bình yên.

Jisoo như một viên ngọc quý mà nàng từng tìm thấy, giờ đây chủ cũ lại quay về, muốn chiếm lại. Nhưng làm sao có thể? Viên ngọc này giờ là của nàng, không thể nào trả lại.

Chẳng bao lâu sau, Jisoo đã chuẩn bị xong một chén mì trứng. Jennie ăn hết nửa chén, phần còn lại để Jisoo xử lí. Ăn xong, Jennie ngồi lại trên sô pha, thả lỏng cơ thể, trong khi Jisoo thu dọn đồ đạc rồi ôm nàng vào lòng.

Lâu ngày không gặp, Jisoo bày tỏ lòng nhớ nhung bằng cách ôm hôn nàng cho đến khi cả người nàng mềm nhũn ra mới dừng lại.

Dường như cả ngày hôm nay, Jisoo cảm thấy có điều gì đó khác lạ ở Jennie. Có lẽ vì lâu rồi mới gặp lại, Jennie không còn say rượu, không trong trạng thái nôn nóng, mà còn chủ động hơn. Điều này khiến Jisoo cảm thấy một sự kích động khó tả.

"Muốn tắm" Jennie nhẹ nhàng nói, khi Jisoo đang mải mê vuốt tóc cho nàng. Jisoo vội vàng cởi áo ngoài của Jennie và bế nàng vào phòng tắm.

Trong lúc đó, ở một căn phòng khác, Song Min ngồi trên ghế sofa, ôm đầu gối và khóc. Cô đã chịu đựng đủ đả kích từ đêm hôm trước, giờ lại nhận được một tin nhắn trong nhóm fan của DAWN.

«Các công chúa mau xem, đây là chiếc nhẫn thiết kế độc quyền của DAWN năm ngoái! Ban đầu nó được dùng để cầu hôn, nhưng có vẻ như cầu hôn đã thất bại. Video liên quan đã bị xóa, đây là video mà fan lưu giữ lại. Không biết cô ấy làm thế nào mà DAWN lại đồng ý nhận lời ủy thác. Có thể xem thử chiếc nhẫn ấy trông như thế nào»

Trong video, chỉ thấy một đôi tay với chiếc nhẫn đang được đóng gói cẩn thận trong hộp và đặt lên bánh kem.

Đôi tay trong video khiến Song Min cảm thấy rất quen thuộc, và khi nhìn thấy chiếc bánh kem hình dáng đặc biệt cùng với cách đóng gói cẩn thận, cô chợt nhớ ra.

Đây chính là chiếc bánh kem Jisoo đã đưa cho cô!

Nói cách khác, vào sinh nhật của cô, Jisoo đã chuẩn bị một chiếc nhẫn thiết kế bởi DAWN để cầu hôn cô.

Thật đáng tiếc, cô còn chưa kịp nhìn thấy chiếc nhẫn, đã trực tiếp đưa bánh kem đó cho Jennie!

Khả năng nhờ chuyện đó mà Jennie và Jisoo mới tiếp xúc với nhau

Càng nghĩ, Song Min càng cảm thấy đau đớn trong lòng, không nhịn được mà bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com