Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Ngày hôm sau trời nắng ấm.

Khi Thịnh Tuyển Ninh tỉnh dậy, Giang Chính Hình đã rời đi. Căn phòng hỗn loạn ban đầu cũng được thu dọn sạch sẽ, quần áo tối qua vứt lung tung dưới sàn đã được gấp lại đặt ở cuối giường, bàn ghế xiêu vẹo cũng được đặt trở lại vị trí ban đầu.

Không thể nhìn thấy một chút dấu tích của đêm hoang đường hôm qua, không, phải là một đêm lãng phí ...

Điện thoại rung lên, Thịnh Tuyển Ninh mang theo tâm trạng rối bời trả lời cuộc gọi.

Đầu bên kia điện thoại, Giang Chính Hình dùng giọng nói quen thuộc lạnh lùng nói:

"Chuẩn bị đi, mười giờ tôi tới biệt thự đón cậu về nhà chính."

Thịnh Tuyển Ninh chưa kịp trả lời thì hắn đã cúp máy.

Được rồi, bây giờ cậu là Thịnh Tuyển Ninh, một công cụ kết hôn chứ không phải là chủ quán bar.

Giang Chính Hình còn có hai bộ mặt cơ đấy.

Thịnh Tuyển Ninh nhìn thời gian, đã quá muộn, không kịp chuẩn bị nhiều thứ.

Cậu về nhà tắm trước, vẫn mặc chiếc áo len hôm qua, khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài. Sau đó là mũ, khăn quàng cổ, kính râm và khẩu trang, bọc mình thật kỹ càng.

Cậu không sợ lạnh, nhưng sợ một lúc nữa Giang Chính Hình quá kích động sẽ khiến cậu phải lạnh.

Trong khoảng thời gian này, Giang Chính Hình đã gọi điện thoại nhiều lần, nhưng Thịnh Tuyển Ninh đều phớt lờ tất cả.

Xe của Giang Chính Hình đậu ở biệt thự được mười phút, mới nhìn thấy Thịnh Tuyển Ninh đi ra.

Không có một chút khái niệm về thời gian.

Thịnh Tuyển Ninh ăn mặc kỳ lạ, nhưng hắn không muốn chú ý  nhiều hơn đến cậu.

Thịnh Tuyển Ninh mở cửa ghế sau, Giang Chính Hình cau mày, cậu ta coi hắn là tài xế sao? Chắc chắn là thế, cậu ta cũng vô lễ hệt như Thịnh Vãn Hâm vậy!

Hắn làm như không hề tức giận:

" Cậu ngồi ghế phụ."

Thịnh Tuyển Ninh: ...

Quên đi, quân tử báo thù, đợi nửa canh giờ cũng không muộn.

Chỉ là khi Thịnh Tuyển Ninh lên xe, Giang Chính Hình và cậu nhìn nhau qua cặp kính râm lại khiến hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát không hiểu nổi. Giang Chính Hình cố gắng kìm nén sự hoảng sợ của mình, chẳng lẽ là do say rượu?

Giang Chính Hình lái xe rất thuận lợi, Thịnh Tuyển Ninh đã ngủ thiếp đi không lâu sau khi lên xe. Điều này càng khiến Giang Chính Hình tức giận hơn, người này vẫn coi hắn là tài xế!

Suốt một quãng đường dài, hai người không nói với nhau một lời nào.

Khi đến nơi, Giang Chính Hình cố tình đạp phanh đột ngột. Quán tính khiến Thịnh Tuyển Ninh - người đang chợp mắt trực tiếp đổ người va vào phía trước.

Thịnh Tuyển Ninh cuối cùng cũng tỉnh dậy, cậu phát ra một tiếng rít nhẹ sau đó xoa xoa sống mũi bị va chạm của mình.

Chỉ một âm thanh nhỏ thôi cũng khiến Giang Chính Hình cảm thấy bối rối quen thuộc.

Hình như có gì đó không ổn...

Giang Chính Hình không xin lỗi vì đã "đánh" cậu bằng cách này, hắn lạnh lùng nói:

" Cậu có nhớ tất cả những gì tôi đã nói với cậu trước đó không?"

Thịnh Tuyển Ninh đảo mắt dưới cặp kính râm, cảm thấy không nói nên lời trước hành vi trẻ con vừa rồi của Giang Chính Hình, cậu phớt lờ hắn.

Cậu định trực tiếp xuống xe nhưng Giang Chính Hình đã khóa cửa.

" Cậu định ăn mặc như vậy tới Giang gia sao?"

Giang Chính Hình liếc cậu từ trên xuống dưới một cái.

Cuối cùng cũng tới!

Đây chính là thứ anh yêu cầu, Thịnh Tuyển Ninh xoa tay trước ngực như một con ruồi, cảm xúc có phần mơ màng.

Cậu quay đầu lại nhìn Giang Chính Hình sau đó tháo kính râm xuống trước.

Một ý tưởng buồn cười đột nhiên xuất hiện trong đầu Giang Chính Hình, nhưng hắn đã phủ nhận trước khi nó thành hình.

Thịnh Tuyển Ninh bình tĩnh nhìn hắn một lúc, sau đó giơ tay cởi chiếc mũ trên đầu xuống.

Giang Chính Hình không thể giải thích được vô thức nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thịnh Vãn Hâm trong quán bar.

Khi đó, Thịnh Vãn Hâm trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi nói với hắn:

" Thì ra là do nhà cậu mở thật..."

Không đời nào? Không đời nào!không phải là có ý đó chứ!

Thịnh Tuyển Ninh tháo khẩu trang và khăn quàng cổ.

Giang Chính Hình sắc mặt đờ đẫn, kẻ thủ ác trong lòng hắn điên cuồng: Ha ha, cậu ấy thực sự rất giống ông chủ nhỏ! Khó trách mối quan hệ giữa ông chủ nhỏ và Thịnh Vãn Hâm lại tốt đến vậy, ha ha! Rất giống nhau, giống nhau như đúc!

Thịnh Tuyển Ninh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm cởi áo khoác ra.

Trái tim của Giang Chính Hình dần sụp đổ.

Hắn che mặt vùi vào vô lăng.

Hắn đã quá quen thuộc với chiếc áo len đó!

Hôm qua sau khi uống rượu, vô tình chạm phải sợi lông tơ trên cánh tay khiến lòng hắn ngứa ngáy. Thịnh Tuyển Ninh da trắng cổ thon rất hợp với màu đỏ tươi như vậy. Thước phim nhỏ trong đầu hắn đã diễn đến phân đoạn Thịnh Tuyển Ninh kéo hắn vào phòng nghỉ, cậu giơ tay cởi chiếc áo len vừa vặn với mình ném xuống đất, trước khi hắn rời đi vào buổi sáng, hắn đã tỉ mỉ gấp nó lại trong một thời gian dài.

Cứ như vậy dừng ở đây...

Hắn không nên ở thời điểm kia đem người đẩy ra rồi nói “ Tôi còn chưa ly hôn”; hắn không nên gọi điện thoại liên tục thúc giục Thịnh Tuyển Ninh ra cửa; hắn không nên cố ý phanh gấp đem vợ nhỏ doạ tỉnh……

“Anh giả chết à?”

Thịnh Tuyển Ninh không biết từ lúc nào ghé sát vào tai hắn.

Giang Chính Hình che lại khuôn mặt đã hồng đến bên tai. Trốn tránh vô dụng, hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Thịnh Tuyển Ninh dùng vài ba chữ kéo về hiện thực.

Những chuyện ngu ngốc hắn làm một điều cũng không thiếu ...  không có gì có thể cứu vãn được tình hình hiện tại nữa, hắn sâu sắc hiểu được cái gì là hận không thể chui xuống hố.

Tay lái ướt một mảng, Giang Chính Hình thế mà lại khóc.

Khi phản ứng lại, đáy lòng hắn đều là hoảng hốt. Kể từ khi bị Thịnh Vãn Hâm hù dọa đến phát khóc vào năm lớp bốn hồi tiểu học, hắn đã không còn khóc nữa!

Thịnh Tuyển Ninh khẽ mỉm cười, âm thanh vô cùng dễ chịu.

Giang Chính Hình muốn hỏng mất.

...

Lập tức, một bàn tay nâng đầu của hắn lên, đầu ngón tay lau một chút qua khóe mắt ẩm ướt.

Bàn tay đó chuyển sang bên kia, nhiệt độ khiến trái tim Giang Chính Hình run lên, cậu vuốt tóc hắn hai lần. Thịnh Tuyển Ninh tiến lại gần hôn lên vành tai Giang Chính Hình.

Giang Chính Hình đầu óc nổ vang một tiếng. Hắn quay qua từng chút một mà nhìn Thịnh Tuyển Ninh, hắn thấy Thịnh Tuyển Ninh đang chăm chú nhìn hắn.

Khuôn mặt Thịnh Tuyển Ninh mang theo ý cười, Giang Chính Hình thẹn quá hoá giận vội lao vào hôn cậu.

Giang Chính Hình - người vừa bị đả kích mạnh bắt đầu giải phóng cảm xúc của mình. Thịnh Tuyển Ninh bị hắn ôm hôn một lúc thì chịu không nổi, đối phương tay nghề quá tốt. Cảm giác hôn sâu khiến cả người hỗn loạn, liên tục đảo qua môi mút lấy đầu lưỡi. Khi màu môi cậu chuyển màu đậm, ánh mắt trở lên mơ hồ, xúc cảm buộc Thịnh Tuyển Ninh phải rơi nước mắt.

Một lúc sau cậu không thể chịu đựng được nữa vội đấm vào vai Giang Chính Hình, cố gắng khiến hắn dừng lại, nhưng điều này chỉ mở ra một cuộc chinh phạt ác độc hơn.

Thịnh Tuyển Ninh dần trở nên cáu kỉnh, sao anh chàng này lại thích uống trà sữa vậy? !

Cuối cùng cậu chỉ có thể dùng cả hai tay ôm lấy Giang Chính Hình trực tiếp kéo ra.

Lúc họ tách ra, Thịnh Tuyển Ninh thoáng thấy một khuôn mặt trên cửa sổ phía sau Giang Chính Hình, nhìn kỹ hơn thì sửng sốt.

Khi Giang Chính Hình quay lại, hắn cũng bất ngờ.

Người bên ngoài gõ cửa sổ hai cái:

"Đến nơi sao không xuống, ngồi trong xe làm gì cứ lắc qua lắc lại."

Thịnh Tuyển Ninh đã nhìn thấy đôi môi sưng phồng không thể che giấu của mình trên màn hình điện thoại di động, cậu không thể không đưa tay ra nhéo Giang Chính Hình.

Giang Chính Hình bất lực nói:

" Bọn con vào bây giờ, mẹ!"

Thịnh Tuyển Ninh ngay lập tức như sắp nổ tung. Cậu nắm lấy cánh tay Giang Chính Hình lắc đầu, cau mày chỉ vào môi mình. Bất cứ ai nhìn vào đều có thể biết những gì họ vừa làm!

Giang Chính Hình thì thầm:

"Không sao đâu, mẹ anh không để ý đâu."

Mẹ của Giang Chính Hình là Tô Đàm, một phụ nữ miền nam trông rất dịu dàng.

“Ninh Ninh đâu?” Giang Chính Hình xuống xe trước, bị nàng phớt lờ, vòng qua cửa xe bên kia đón Thịnh Tuyển Ninh.

Khi nhìn thấy sự khác thường trên khuôn mặt của Thịnh Tuyển Ninh, Tô Đàm tỏ ra hơi ngạc nhiên:

"A! Mới sáng sớm mấy đứa đã ăn lẩu, ăn nhiều nóng trong ! "

Giang Chính Hình vẫy tay, kỹ năng cơ bản của Tô Đam là tấn công phủ đầu.

Thịnh Tuyển Ninh chỉ có thể cười ha ha gọi mẹ.

"Các con tới thật đúng lúc, vừa vặn có một vị trưởng lão của Thịnh gia tới, mẹ cũng không biết rõ lắm, may mắn còn có Ninh Ninh."

Tô Đàm ôm Thịnh Thịnh Ninh trong ngực vừa đi vừa nói. Khi đi ngang qua Giang Chính Hình thì đưa tay véo nhẹ hắn, sau đó phớt lờ hắn.

"Mẹ..."

Giang Chính Hình bất đắc dĩ, đó là vợ hắn vừa ôm đến tay!

Thịnh Tuyển Ninh muốn kêu cứu, cậu đâu biết những người lớn tuổi của Thịnh gia? Dù sao thì nhà họ Giang còn có Giang Chính Hình cung cấp tư liệu, trưởng bối của nhà họ Thịnh ngay cả Tô phu nhân cậu cũng không biết thì phải làm sao?

Giang Chính Hình thừa dịp Tô Đàm không chú ý, tiến đến an ủi Thịnh Tuyển Ninh:

“Không sao, có anh ở đây.”

Nhẹ nhàng trấn tĩnh được trái tim của Thịnh Tuyển Ninh.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy người này, Thịnh Tuyển Ninh ngây ngẩn như thể cậu thực sự biết người này.

Hình ảnh trước mặt sụp đổ khi nhìn thấy người đàn ông khó chịu đang đứng trong đại sảnh, ký ức ẩn sâu trong đáy lòng được đánh thức tuôn ra ngoài.

Ký ức năm năm trước cũng không tính là lâu, trong trí nhớ của cậu căn nhà ở phía bắc thành phố. Cuối con đường rợp bóng cây có một căn biệt thự nhỏ, nhà họ Thịnh không phải quá giàu nhưng so xuống dưới cũng hơn nhiều người.

Trước mười lăm tuổi, Thịnh Tuyển Ninh có chút tự kỷ, không bao giờ dám nói nhiều ở bên ngoài, chỉ khi ở nhà mới thấy được một chút tính tình hoạt bát. Nhưng nếu có khách ở nhà, cậu lại trở nên gò bó.

Người đến thăm thường xuyên nhất là một người chú có mối quan hệ tốt với cha cậu, cậu mơ hồ nhớ tên anh ấy là Phương Thành.

Phương Thành là đối tác của cha Thịnh Tuyển Ninh trong công ty, ông thường đến trò chuyện với cha cậu.

Thịnh Tuyển Ninh hầu như không thể hiểu hết những gì họ đang nói, vì vậy cậu chỉ có thể vùi mình vào bữa ăn của bản thân, ăn no thì nhốt mình trong phòng.

Khi đó, chú Phương Thành thường nói đùa rằng Thịnh Tuyển Ninh là một cái hũ nút, nhưng cha cậu đã nghiêm khắc bác bỏ.

Mười lăm tuổi Thịnh Tuyển Ninh mới bắt đầu học trung học, cậu được xếp vào một lớp học với một cô bé. Cậu muốn về nhà kể chuyện vui khi ở trường nhưng thấy bố mẹ không có hứng thú, trên gương mặt không giấu được nét buồn.

Trong khoảng thời gian đó, bầu không khí trong nhà u ám, chú Phương Thành đã lâu không đến đây.

Thịnh Tuyển Ninh không bao giờ dám hỏi thêm về loại vấn đề này. Cậu biết rằng những trò đùa trẻ con mà cậu có thể kể sẽ không thể làm cha mẹ mình vui được. Cậu chỉ muốn đợi khi thời tiết ở nhà chuyển nắng, cậu sẽ chia sẻ với họ những trải nghiệm của mình ở trường trong thời gian này.

Ngày đó khi ăn trưa, cha cậu lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy, thậm chí Thịnh Tuyển Ninh cũng trở nên rạng rỡ hơn. Cha mở một chai rượu rồi nói rằng ông sẽ mời Phương Thành đến uống một ly.

Thịnh Tuyển Ninh rời nhà để đến trường sau bữa trưa, cậu rất vui vì ngôi nhà của mình đã trở lại như trước. Cậu không chỉ muốn nói với bố mẹ rằng mình đã đỗ top 10 trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên, mà còn muốn mang cả bộ bài kiểm tra về nhà để cho họ xem.

Cậu đạp xe về nhà sau giờ học vào buổi tối, hạnh phúc đến nỗi chiếc xe đạp của cậu như bay lên. Băng qua đại lộ, cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất lên, thứ chào đón trước mặt Thịnh Tuyển Ninh là những cột khói dày đặc.

Tiếng còi hú inh ỏi, làn khói đen nâng linh hồn khốn khổ lên trời...

“Ninh Ninh?”

Là Giang Chính Hình.

Thịnh Tuyển Ninh định thần lại, Phương Thành Chính mỉm cười đến chào cậu.

Bộ vest của người đàn ông cực kỳ không vừa vặn, khiến cử động của ông càng thêm khó khăn, không được tự nhiên. Ông lục lọi trong đầu, không thể nhớ ra người thanh niên gọi là "Ninh Ninh" là ai, nhưng không thể bỏ qua sự quen thuộc.

Người đàn ông lắp bắp:

"Là Vãn, em trai của Vãn Hâm phải không? Chú là chú Phương Thành của cháu!"

Thịnh Tuyển Ninh nhìn ông chằm chằm với ánh mắt u ám:

"Chú Thành."

Thịnh Thành sau đó hướng Tô Đàm cười cười, xắn tay áo:

" Đúng là...có quen biết!"

Thịnh Tuyển Ninh sững người bất động, Giang Chính Hình thấy cậu có gì đó không ổn, chỉ có thể ôm Thịnh Tuyển Ninh rồi nói với Tô Đàm:

"Ninh Ninh tối qua ngủ không ngon, con đưa em ấy về phòng nghỉ ngơi."

Sau khi nhận được sự chấp thuận của Tô Đàm, hắn đưa Thịnh Tuyển Ninh rời đi.

Một số ký ức đau buồn giống như những vết sẹo dày trên vết thương dưới vỏ bọc của năm tháng. Không thể nào, cuộc đời không thể khiến cậu mãi đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ.

Cậu thiếu niên từng mong ngóng về nhà, quỳ khóc trước ngôi nhà nghi ngút khói đã lớn lên chỉ sau một đêm. Sự ngây thơ và yếu đuối của cậu phải bị loại bỏ ngay lập tức, cậu phải sử dụng sự uyển chuyển, ngoan cường được các trường đại học xã hội mài giũa để kiếm tiền bằng cách làm công việc phi pháp.

Giang Chính Hình nhìn Thịnh Tuyển Ninh yên lặng rơi nước mắt, hắn đem người ôm vào lòng :

"Không sao cả, không sao cả ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com