Chương 87: Triệu hồi
Mấy chữ sát thủ tình yêu bị đọc đi đọc lại đến nghiến răng nghiến lợi, âm thanh video cứ quanh quẩn mãi bên tai.
Trần Trản liếc mắt nhìn anh, giảm âm lượng xuống.
Ân Vinh Lan duỗi tay sờ sờ chén: “Hiện tại độ ấm đã vừa vặn.”
Trần Trản bưng chén lên nhấp một ngụm, chần chờ hỏi: “Xem chương mới chưa?”
Ân Vinh Lan gật đầu.
Xác định nhìn không ra dị sắc, lòng Trần Trản khẽ buông lỏng.
Ân Vinh Lan phảng phất hiểu ý cậu, đạm thanh nói: “Chúng ta là người yêu, tôi sẽ không so đo quá khứ của em.”
Nói xong không khí trở nên hòa hoãn, Trần Trản thả lỏng mà gắp rau xanh đưa vào miệng: “Không sợ giữa biển người mênh mông vô tình gặp lại rồi nối lại tình xưa sao?”
Ân Vinh Lan không chớp mắt: “Tôi đã nhờ người lén điều tra suốt đêm, vừa mới nhận được tin đã tìm được tên trộm đó. Đối phương còn từng vào nhà đả thương em, thuộc vào danh sách tội phạm truy nã.”
Trần Trản buông đũa, nhìn chằm chằm anh.
Ân Vinh Lan: “Giờ phút này người đã bị đưa đến cục công an, ít nhất ngồi tù mười năm.”
“…… Làm sao tìm được?”
Ân Vinh Lan: “Trọng thưởng tất có dũng phu.”
Đây là lời nói thật, tiền cấp đủ, núi đao biển lửa cũng sẽ có người nguyện ý vào.
Trần Trản: “Khó trách anh không lo lắng.” Dừng một chút lại hỏi: “Vụ phóng hỏa bên kia có tin tức không?”
Ân Vinh Lan lắc đầu, tìm ăn trộm không khó, hàng năm hành trộm khắp nơi; nhưng muốn tìm một người chỉ huy người khác làm việc, đúng là không dễ.
Trần Trản cười cười: “Xem ra chỉ có thể chờ tin tức của cảnh sát.”
Nhìn cậu cơm nước xong, Ân Vinh Lan mới đứng dậy đi phòng sách cầm cái USB, bỏ vào máy tính, người bên trong tựa hồ biết phương hướng cameras, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng.
Trần Trản: “Đây là……”
“Camera nhà ăn,” Ân Vinh Lan: “Ngày đó em vừa đi không lâu, hắn liền tới.”
Trần Trản nhướng mày: “Ông chủ sao lại chịu đưa đoạn ghi hình cho anh, mỹ nam kế?”
Ân Vinh Lan: “Là một trong những chuỗi cửa hàng của công ty.”
“……”
Đã hiểu được sức mạnh của đồng tiền, Trần Trản trầm mặc, sau hỏi: “Xung quanh còn cái cameras nào không?”
Ân Vinh Lan lắc đầu: “Kiểm tra từng cái không thực tế.”
Trần Trản nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Tiêu tiền mua đoạn ghi hình, người dân có tính cảnh giác cao nói không chừng sẽ nghĩ anh có ý xấu, trực tiếp báo án.
Sau khi ăn xong, Ân Vinh Lan tùy tay thắp hương cho một cái tượng đồng, chuẩn bị ra cửa.
Ngày thường Trần Trản đều xem như không thấy, lần này cuối cùng cũng nhịn không được: “Vì sao ngày hôm qua bái phật hôm nay lạo bái Quan Âm?”
Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: “Xem thử xem cái nào chuẩn.”
Lai lịch tượng đồng cũng khá thú vị, năm trước quyên không ít tiền nhang đèn cho miếu, trụ trì chủ động tặng một tượng Phật bảo bình an. Sau anh lại đi mua thêm một cái.
Trần Trản: “Không nên mê tính.”
Ân Vinh Lan: “Tâm thành tắc linh.”
Trần Trản nhấm nuốt những từ này, nghi ngờ hỏi: “Có chắc là thành tâm?”
Nghe ra lời này có ẩn ý, Ân Vinh Lan thay đồ xong nhìn cậu.
Trần Trản: “Một tuần trước, em đã đổi tượng thành tượng Quan Âm Tống Tử, mà đến giờ anh cũng chưa phát hiện.”
Ngẩn ra vài giây, Ân Vinh Lan mới nhìn kỹ, tượng Phật vẫn trang nghiêm chỗ cũ, mà phía trước tượng Quan Âm không biết ở đâu ra thêm một đứa bé.
Trần Trản phân tích hành vi một cách logic: “Chứng minh anh không thành tâm, mỗi ngày không nhìn Bồ Tát một cái; vả lại cũng chứng thực được Phật không giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”
Nói rồi quét mắt về phía bụng nhỏ rắn chắc, tiến lên duỗi tay sờ sờ, tám khối cơ bụng vẫn còn.
“……”
Ân Vinh Lan nheo mắt, ngụ ý chính là mình đã bái Quan Âm Tống Tử một đoạn thời gian?
Trần Trản mỉm cười vẫy vẫy tay: “Sắp tới giờ làm rồi, công tác thuận lợi.”
Ân Vinh Lan liếc cậu một cái, sau một lúc lâu mới bật cười lắc đầu: “Trong tủ lạnh có điểm tâm ngọt.”
Trần Trản lại cách lớp quần áo sờ nhẹ lên cơ bụng của anh: “Vì bảo hộ dáng người của anh, em sẽ giải quyết toàn bộ.”
Ân Vinh Lan bắt lấy cánh tay đang làm xằng bậy tay, nghiêm túc nói: “Còn như vậy, hôm nay tôi sẽ xin nghỉ.”
Trần Trản hiểu ý liền thu tay, làm ra trạng thái đầu hàng.
Anh đi rồi, Trần Trản lại xem video một lần nữa, bỗng nhiên ấn tạm dừng ở một đoạn nào đó, ánh mắt vừa động: “Thuận tay trái?”
Từ khi đi theo Vương Thành tiếp xúc giới thời trang, cũng biết đến nhiều nhãn hiệu trang phục hơn so với trước, áo khoác của đối phương rõ ràng là một nhãn hiệu xa hoa, nhìn kỹ còn ẩn ẩn vài phần quen mắt.
Trần Trản lên mấy trang official website tìm thử sản phẩm của mấy nhà cung cấp nhãn hiệu quen thuộc, cuối cùng cũng tìm được một kiểu dáng giống vậy.
Giá niêm yết: 6888, doanh số bán ra: 502, đáng tiếc không có mấy người lưu lại đánh giá.
Dù cho hệ thống của cậu có lợi hại thì cũng không có khả năng tra được người mua, Ân Vinh Lan thì càng không nói, trước không nói đến có năng lực hay không, mà là không hợp pháp.
Trần Trản cũng không cảm thấy tiếc nuối, biết đối phương thuận tay trái và gu thẩm mỹ, xem như cũng có thu hoạch.
Dọn bàn chuẩn bị gõ chữ, Vương Thành đột nhiên điện thoại đến: “Có kịch bản vai nam số 5, hoặc là làm khách mời đặc biệt cho gameshow, chọn một cái.”
Trần Trản không phải là người trong vòng điện ảnh, không tác phẩm, số lần bước trên thảm đỏ trong nửa năm qua có chút nhiều, may mắn nhiệt độ không thấp, nếu không sẽ chọc người lên án.
Vương Thành biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, một đoạn thời gian tới sẽ không để câu tham dự một cuộc họp báo nào, nhưng vẫn phải xuất hiện trước công chúng.
Trần Trản nghĩ nghĩ: “Quay ở đâu?”
Vương Thành: “Cách hai thành phố, không xa.”
Trần Trản: “Tôi chọn gameshow.”
Vương Thành trêu chọc nói: “Không bỏ được người yêu?”
Trần Trản không phủ nhận.
Vương Thành còn sợ Ân Vinh Lan, không dám nói quá mức: “Chọn thời gian, tôi đem kịch bản qua.”
Trần Trản: “Không phải nói là gameshow sao?”
Vương Thành: “Gameshow cũng không phải hoàn toàn dựa vào ứng đối.”
Trần Trản như suy tư gì: “Cả ngày hôm nay tôi đều rảnh.”
Vương Thành do dự một chút, hỏi: “Vị kia nhà cậu…… có ở nhà không?”
Trần Trản: “Công ty.”
Vương Thành: “Hiện tại liền qua.”
Nói là làm, người duy nhất có thể so sánh với Trần Trản là Vương Thành, cách hai khu, vậy mà trong một tiếng hắn đã tới nơi.
Vào cửa nhìn chung quanh, hơi có chút thất thần.
Lần trước tới, biệt thự cho người ta ảo giác lạnh như băng, mà hiện tại đã có thêm không ít chậu cây màu xanh lục.
Trần Trản đang nghịch hoa, vẻ mặt buồn bã: “Tôi có duyên với hoa này, nói không chừng là cây trầu bà chết trong vụ hoả hoạn đầu thai chuyển thế.”
Vương Thành cười mỉa một tiếng, khom lưng đổi giày chợt ngẩng đầu, hoảng sợ: “Trong nhà sao lại thờ Quan Âm Tống Tử?”
Trần Trản mặt không đổi sắc: “Ân Vinh Lan thờ.”
Phí rất nhiều sức mới tiếp thu hiện thực, miễn cưỡng duy trì tươi cười, khi Vương Thành ngồi xuống liền tìm đề tài che giấu xấu hổ: “Con chó ở sân sau sủa thật lợi hại, cũng may là biệt thự cách âm.”
Trần Trản: “Trước kia không như vậy.”
Vương Thành: “Bị bệnh?”
Trần Trản lắc đầu: “Kiểm tra sức khỏe bình thường.” Mở cửa tủ, quay đầu lại hỏi: “Trà hay cà phê?”
“Cà phê.”
Giúp hắn pha cà phê hòa tan, Trần Trản ngồi xuống một bên: “Có thể là bởi vì nhìn thấy đồ vật gì không sạch sẽ.”
“Khụ khụ!”
Vương Thành sặc đến đỏ mặt, rút tờ giấy lau khóe miệng.
Trần Trản bắt chéo chân, như lão thần tự tại: “Không phải có người nói chó có thể thấy ma quỷ?”
Vương Thành không còn giữ được tươi cười, cảm giác có khí lạnh thổi qua.
Chú ý tới trạng thái của hắn, Trần Trản nói: “Tôi không nên nói lời này.”
Vương Thành cười khổ xua tay.
Trần Trản nghiêm túc nói: “Bất quá anh nên bỏ cái tư tưởng mê tín đó đi.”
Một đi một về, Vương Thành bưng cái ly cũng không xong, thầm nghĩ đến tột cùng là Ân Vinh Lan coi trọng người ở điểm nào…… Hay bởi vì đối phương tin tưởng khoa học?
“Kịch bản.” Trần Trản lặp lại hai lần, hắn mới lấy lại tinh thần, đẩy một cái túi trắng qua: “Phía trên là lưu trình.”
Quét mắt qua một lượt, là ký lục lại sinh hoạt của một minh tinh.
“Bùi Ân Thu sẽ tham gia, là khách mời cố định.” Vương Thành nói: “Kỳ tiếp theo sẽ lấy thân phận bạn bè tới tìm cậu.”
Trần Trản nhướng mày: “Trước kia hắn không nhận gameshow.”
Vương Thành thấy nhiều không trách: “Hiển nhiên là nếm được mùi lưu lượng ngon ngọt. Muốn khen phải chê trước, trước kia hắn điệu thấp bây giờ có thể giúp hắn bạo một phen.”
Trần Trản cân nhắc, cho rằng có thể cùng người quen hợp tác cũng tốt.
Vương Thành luôn mãi suy xét, vẫn nhịn không được dặn dò: “Cũng chỉ có một kỳ, ngàn vạn lần đừng gây chuyện.”
Trần Trản khép kịch bản lại: “Anh hiểu lầm tôi rồi.”
Cự tuyệt nghe giải thích, Vương Thành đứng lên, chắp tay trước ngực bái mấy cái: “Nhớ bàn bạc với Bùi Ân Thu, thương lượng xem nên xuất hiện với hình ảnh gì.”
Nói xong liền phải rời đi, đi ngang qua sân thấy con chó vẫn còn sủa, nắm chặt quần áo, nện bước nhanh hơn.
Trần Trản rửa sạch cái ly, đổ thức ăn ra cho con chó ngoài sân.
Con chó cúi đầu ngửi ngửi, ăn một ngụm liền né qua một bên, ghét bỏ mà quay đầu tiếp tục sủa.
Trần Trản đoán ra nguồn gốc vấn đề: “Không hợp khẩu vị?”
Chó không có khả năng trả lời, thầm nghĩ đi mua một ít đồ không tốn nhiều thời gian, liền quyết định đi siêu thị trước rồi về viết văn.
Đi ra ngoài trong giờ làm việc thật sự rất tiện, khách hàng trong siêu thị không nhiều lắm, có thể tự do di chuyển.
Trần Trản cũng không biết con chó kia thích gì, tùy tiện cầm mấy nhãn hiệu thức ăn khác nhau, đang chuẩn bị đi dạo qua khu thực phẩm tươi sống, đột nhiên nghe thấy có người ở kêu tên của cậu, trong giọng nói mang theo một tia không xác định.
Quay đầu lại là hai học sinh, ánh mắt kinh hỉ mà nhìn cậu, thầm nói nhỏ kiếm lời rồi.
“Khương Dĩnh ở bên kia.” Một người nữ sinh trong đó hưng phấn nói.
Khương Dĩnh?
Trần Trản nhìn theo phương hướng cô bé đó chỉ, người bên kia nghe được động tĩnh cũng nhìn qua.
Ánh mắt ba người giao hội giữa không trung, sắc mặt Trần Trản có vài phần phức tạp…… Tuyệt, như vậy cũng có thể gặp được.
Trong đầu Lâm Trì Ngang cũng có ý nghĩ như vậy, hắn và Khương Dĩnh bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi tới dạo siêu thị, ai ngờ lại gặp phải người không muốn thấy nhất.
Ánh mắt chếch đi, biểu tình gượng gạo, suy xét có nên giả vờ không nhìn thấy hay không.
Khương Dĩnh nhẹ giọng nói: “Anh chột dạ cái gì?”
Lâm Trì Ngang: “Lo lắng sẽ bị triệu hồi.”
Theo kinh nghiệm quá khứ, phàm là gặp phải Trần Trản hai lần, nhất định sẽ kích phát một cái cốt truyện đáng sợ.
Thoáng nhìn hai học sinh đang kích động, nhân tiện nhìn cánh tay mình đang bị vị hôn thê kéo, Lâm Trì Ngang do dự không biết nên đi tới hay là lui về phía sau.
Vì giữ mặt mũi, cuối cùng hắn vẫn tiến lên một bước: “Lâu rồi không gặp.”
Trần Trản vốn muốn lui về sau, thấy người đi tới không khỏi thở dài: “Tôi đã cho anh cơ hội chạy trốn.”
Bữa liên hoan ăn mừng công tác thu âm kết thúc đã gặp nhau một lần, hiện tại lại gặp lần nữa, hơn phân nửa sẽ xảy ra tình huống không mong muốn.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trì Ngang: Vận số năm nay không may mắn.
Ân Vinh Lan: Bái Bồ Tát nhiều một chút.
Lâm Trì Ngang: Hữu dụng không?
Ân Vinh Lan: Không biết, tượng tôi bái đã bị đổi.
Đêm đó, Trần Trản nói mớ: Tôi muốn viết một truyện, công sinh con, lại có hệ thống đưa chúng tôi xuyên vào văn……
Ân Vinh Lan: Mau câm mồm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com