Chương 39. Trêu cợt (2/2)
Anh ấn toàn bộ cơ thể cô vào lưng ghế.
ChuThiên Thành ngồi ở phía trước cảm giác được chấn động, mơ hồ đoán được "chiến tranh" giữa hai người phía sau đã mạnh mẽ leo thang.
Anh chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Giục tài xế: "Mau lên."
Nếu chậm trễ có thể bị lửa bén sang đó.Cùng lúc đó, Chu Thiên Thành trong lòng thầm mắng chính mình vì sao lại không biết nặng nhẹ mà tới đây tham gia trò vui chứ.
Ở nhà nghỉ ngơi và chơi đùa với Quýt béo có phải vui hơn không.
Kiều Thời Niệm bị Hoắc Nghiên Từ áp sát và ấn giữ không thể phản kháng.Cô thậm chí còn không thể thở bình thường được.
Thể lực nam nữ khác biệt, Kiều Thời Niệm không thể làm gì khác, đành mặc cho Hoắc Nghiên Từ làm loạn.
"Leng keng leng leng, bé yêu nhắc anh nghe điện thoại.."Đúng lúc này, di động của Kiều Thời Niệm đột nhiên đổ chuông.
Có lẽ là bị quấy rầy hoặc có lẽ ý thức của hắn đã khôi phục chút ít, cuối cùng Hoắc Nghiên Từ cũng dừng lại.
Kiều Thời Niệm đã không còn sức lực, chỉ có thể vừa thở vừa thấp giọng nói: "Tôi phải nghe điện thoại".
Trong đôi mắt đỏ say say của Hoắc Nghiên Từ hiện lên một tia lửa, anh ta nhìn Kiều Thời Niệm như nhìn một chú thỏ trắng mềm mại, khàn khàn nói: "Khi cầu xin thì phải có thái độ cầu xin."
Kiều Thời Niệm ngước đôi mắt to ươn ướt và bối rối lên nhìn anh.
Ngọn lửa trong mắt Hoắc Nghiên Từ càng bùng lên mạnh mẽ hơn: "Nếu không thì tiếp tục.."
"Xin anh." Kiều Thời Niệm sợ tới múc lập tức hô to.
"Xin anh cái gì?"Kiều Thời Niệm chịu đựng tức giận trong lòng, nhỏ giọng: "Xin anh để tôi nhận điện thoại."
"Tôi là ai?"
Anh là tên thần kinh biến thái.
Kiều Thời Niệm cắn chặt răng: "Hoắc Nghiên Từ".
"Không đúng."Lúc nãy Hoắc Nghiên Từ tiếp rượu mấy trưởng lão, chắc là say thật rồi, lúc này khóe mắt đỏ hoe, giọng nói cũng có phần tà ác hơn một chút: "Đổi đi"
Kiều Thời Niệm tiếp tục nhẫn nhịn: "Anh Nghiên Từ."
Hoắc Nghiên Từ vẫn không chịu buông tha cô: "Nói đầy đủ cả câu."
"..."
Cái tên biến thái nhàm chán này.
Trước kia sao co không phát hiện ra Hoắc Nghiên Từ nhiều tật xấu như vậy?Lúc này tiếng chuông điện thoại của Kiều Thời Niệm cũng kết thúc.
Hoắc Nghiên Từ lại muốn ôm chặt Kiều Thời Niệm: "Đúng lúc không cần nhận."
Kiều Thời Niệm chuẩn bị ra tay thì vách ngăn đột nhiên bị hạ xuống.
Chu Thiên Thành cụp mắt không dám nhìn, dùng giọng điệu công việc nói: "Hoắc tổng, giám đốc Bạch nói điện thoại của anh bị tắt máy, cô ấy có chuyện muốn hỏi anh."
Hoắc Nghiên Từ cau mày, đưa tay cầm lấy điện thoại của Chu Thiên Thành.
Kiều Thời Niệm đẩy Hoắc Nghiên Từ ra một cách thô bạo, ngồi thẳng dậy và mở điện thoại của mình ra.
Đó là cuộc gọi của Bạch Y Y.
Xem ra Bạch Y Y đối với hành tung của Hoắc Nghiên Từ nắm rõ như lòng bàn tay, muốn tìm anh ta, chắc chắn sẽ tìm được.
"Chuyện gì?" Hoắc Nghiên Từ nới lỏng cổ áo, khàn khàn hỏi.
"Anh Nghiên Từ, giọng nói của anh sao vậy? Anh đã uống nhiều sao?" Bạch Y Y quan tâm hỏi thăm.
Hoắc Nghiên Từ không trả lời cô ta, lại hỏi: "Cô có việc gì?"
Bạch Y Y nói: "Anh bây giờ có tiện đến chỗ em một lát không? Chúng ta nói chuyện trực tiếp."
"Hoặc là em tới tìm anh cũng được, chuyện này thực sự rất gấp, trong điện thoại không thể nói rõ."
Hoắc Nghiên Từ liếc mắt nhìn Kiều Thời Niệm, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục nét lạnh lùng hàng ngày, cô đang giữ khoảng cách với anh.
"Tôi qua."
Nói xong, Hoắc Nghiên Từ tắt điện thoại.
"Dừng xe bên kia, tôi sẽ tự bắt xe." Kiều Thời Niệm thức thời nói.
Hoắc Nghiên Từ nắm tay cô, trong hơi thở vẫn còn nồng nặc mùi rượu và men say: "Để lại xe cho em, chúng tôi sẽ bắt xe."
Kiều Thời Niệm cau mày và lắc đầu.
Đôi mắt Hoắc Nghiên Từ tối sầm lại, cuối cùng anh cũng yêu cầu tài xế tấp xe vào lề đường.S
au khi Hoắc Nghiên Từ và Chu Thiên Thành xuống xe, Kiều Thời Niệm gửi tin nhắn cho Mạc Tu Viễn.
Nói với hắn chuyện đêm nay cô đã nhìn thấy Tạ Lập Hùng trong phòng bao, bảo hắn phái người cẩn thận điều tra cuộc sống cá nhân của ông ta.
Dù sao cũng là ông chủ của Minh Mao, nếu như nhân phẩm có vấn đề sẽ ảnh hưởng đến dự án sau khi đưa ra thị trường.
Khi nhắn đến vấn đề đầu tư, Mạc Tu Viễn cũng phối hợp với cô, đồng ý với chủ ý của cô.T
rở lại biệt thự Long Đằng, Kiều Thời Niệm ra sức dùng khăn chà xát môi.
Hoắc Nghiên Từ biến thái, ỉ thế uống say giở trò xằng bậy với cô.
Ở kiếp trước, khi Hoắc Nghiên Từ say rượu, hắn rõ ràng nằm ra giường liền ngủ mà? Ngay cả cô ở bên cạnh hắn ta, nghe trộm nhịp tim của hắn, hắn đều hoàn toàn không phát hiện.
Lần này là Hoắc Nghiên Từ say khác đi hay là vì kiếp trước hắn đã qua chỗ Bạch Y Y rồi sau đó mới trở về?
Kiều Thời Niệm cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghĩ rằng vài ngày trước lúc Hoắc Nghiên Từ bị hạ xuân dược đã tới chỗ Bạch Y Y, thân mật với cô ta rồi lại dùng cái miệng đó hôn cô, Kiều Thời Niệm liền cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Cô lại càng chà xát môi mình mạnh mẽ hơn.
Sau khi súc miệng vài lần, lại tắm rửa sạch sẽ, lúc này Kiều Thời Niệm mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đang nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, cô nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc trên wechat.
Khi mở ra xem, đó là thông báo khoản tiền chuyển khoản nhận được là năm nghìn tệ.
Và một tin nhắn xa lạ được gửi đến: "Tiểu thư, tôi vừa được nhận lương, tôi sẽ trả trước cô năm nghìn tệ."
Nhìn thấy tin nhắn và số tiền này, Kiều Thời Niệm nhớ ra người này chính là Chu Dương Ưng.
Lần trước vừa kết bạn với anh ta, chưa kịp trò chuyện cô đã rời đi.
Kiều Thời Niệm trả lời: "Không cần vội vàng như vậy, đợi có tiền trả lại cho tôi cũng được."
"Cô nhận đi, như vậy tôi cũng yên tâm hơn."
Kiều Thời Niệm đang định từ chối lần nữa thì điện thoại của cô có tin nhắn ảnh gửi đến.
Cô liếc nhìn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com