Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75. Anh ta keo kiệt, một trăm triệu cũng không cho tôi

Tiêu đề tin tức vô cùng bắt mắt "Phụ nữ cũng có quyền được uống."

Chu Thiên Thành tò mò mở ra xem, hóa ra có một số người chú ý tới chai rượu trên tay Kiều Thời Niệm.

Có người còn khen tư thế uống rượu và chai rượu của Kiều Thời Niệm rất độc đáo khiến nỗi đau bị chồng bỏ rơi rồi say khướt một mình thật trở nên đẹp đẽ.

Vì thế, mọi người bắt đầu tìm kiếm loại rượu mà cô uống, lại phát hiện ra rằng đó là một sản phẩm mới được Minh Mao tung ra.

Bình rượu thiết kế phá cách, cầm ở trong tay hay đặt trên bàn đều tạo cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật.

Mà bình luận chính thức của Minh Mao ở bên dưới cho rằng phụ nữ uống rượu không phải là tội ác, phụ nữ cũng có quyền say rượu đến nay đã nhận được hàng chục nghìn lượt thích.

Cư dân mạng đồng loạt bày tỏ sự đồng cảm, tại sao không ai coi chuyện đàn ông say rượu là chuyện mới mẻ, trong khi một người phụ nữ khi uống rượu lại bị chụp ảnh như thế này và bị người ta chỉ trích?

Xã hội này yêu cầu với phụ nữ quá dị thường, phải vào được phòng bếp, ra được phòng khách, ngay cả cách giải tỏa căng thẳng cũng phải yêu cầu nghiêm ngặt.

Phụ nữ uống say không có gì xấu hổ, chúng ta cũng có thể uống rượu để trút nỗi lòng.

Vì thế mà cư dân mạng đã cùng nhau đặt hàng trên trang web chính thức của Minh Mao, nói rằng họ sẽ uống khi nào họ muốn, và say khi nào họ muốn.

Với những lượt tìm kiếm và bình luận như vậy, danh tiếng của Minh Mao ngày càng tăng cao.

Ngay cả việc Đồ Nhã Lệ ly hôn với người chồng cặn bã cũng một lần nữa được đưa vào thảo luận, mọi người cho rằng hành động đó rất dứt khoát, không chịu được cát bay vào mắt, là hình mẫu lý tưởng cho phụ nữ hiện đại.

Chu Thiên Thành âm thầm tặc lưỡi.

Chẳng trách ông chủ của anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, từ lúc Kiều Thời Niệm bị chụp ảnh say khướt cho tới thời điểm Minh Mao trở nên nổi tiếng chỉ mất vài giờ.

Cho dù là thời gian, góc chụp, thời điểm cư dân mạng phát hiện ra chai rượu hay những lời ủng hộ phụ nữ của Minh Mao, rất cả đều vừa vặn.

Nếu sự việc này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì thực sự không còn sự trùng hợp nào tốt hơn.

..............

Khi Hoắc Nghiên Từ vào phòng ngủ, Kiều Thời Niệm đã ngủ say trên giường.

Trên tủ đầu giường còn có một bát canh giải rượu đã uống được một nửa, bên gối đầu là điện thoại di động của cô.

Sắc mặt cô đỏ bừng vì say, như thể ngủ không ngon, lông mày nhíu chặt, hơi thở thoang thoảng mùi rượu tỏa ra.

Nhìn thấy cô như vậy và thái độ tối hôm nay, Hoắc Nghiên Từ cảm tháy không thể kìm nén được sự khó chịu trong lòng.

Trực tiếp lôi kéo người ở trên giường: "Dậy đi, đừng giả bộ ngủ nữa."

Kiều Thời Niệm mơ hồ mở ánh mắt say rượu, mờ mịt lại mê man.

Dụi mắt vài cái mới nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ mặt mũi lạnh lùng đang đứng đó, đôi môi Kiều Thời Niệm đột nhiên mấp máy gì đó, nước mắt liền ào ào chảy xuống.

"Ô, Ô, tại sao ngay cả trong mơ anh cũng hung giữ với tôi như vậy? Anh thật sự là một tên khốn, Hoắc Nghiên Từ là một tên khốn khiếp..."

Nói xong, cô đau khổ úp mặt vào gối, bả vai rung lên, khóc rống.

"........" Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ kéo Kiều Thời Niệm dậy, tay nắm cằm cô: "Còn giả vờ say, hả?"

Cô giỏi như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sắp xếp mọi chuyện, chắc chắn không thể say khướt như thế này.

Nhưng khi nhìn thấy Kiều Thời Niệm ngửa đầu, nước mắt theo khóe mắt của cô chảy xuống, chảy vào mái tóc của cô, cái mũi khụt khịt, ánh mắt như trước ngập nước mơ màng.

Hoắc Nghiên Từ nhất thời không biết cô là đang say thật hay giả vờ say.

"Uống bao nhiêu rồi?" rõ ràng có rất nhiều lời muốn chất vấn, nhưng lại nói ra một câu không liên quan như vậy.

Kiều Thời Niệm trừng mắt nhìn, đưa bàn tay trắng nõn nà giơ lên: "Bốn bình"

"À, Bốn là như thế này." Cô thở dài đem ngón tay cái cụp xuống, sau đó lại khoe khoang giơ lên.

"Bây giờ đúng rồi."

"......" Hoắc Nghiên Từ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng say rượu của Kiều Thời Niệm.

Thực sự ngốc nghếch.

Nói cô ấy say, cô ấy còn đang biết đếm ngón tay, nói cô ấy không say, nhưng hành động lại ngây thơ vô cùng.

Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, nhưng vẻ mặt lại thay đổi, giống như không còn nhớ rõ vừa rồi chính mình còn khóc lóc thảm thiết.

Bốn bình, chính là tám lạng.

Người bình thường tửu lượng có tốt, cũng không thể một lúc uống tám lạng rượu.

Khá khen cho cô, vì Minh Mao mà không tiếc biến mình thành tiêu điểm bàn tán.

"Ai cho cô uống nhiều như vậy?" Hoắc Nghiên Từ cau mày lạnh lùng hỏi.

Kiều Thời Niệm chớp mắt một lần nữa, như thể nhớ ra điều gì đó không vui, tất cả sự tức giận trong đôi mắt to của cô đều biến mất, cô cáu kỉnh gạt tay anh ta ra và nằm xuống giường.

"Tôi vui, tôi thích uống rượu."

Bộ dạng này của cô làm cho lửa giận trong lòng Hoắc Nghiên Từ lại dâng lên: "Kiều Thời Niệm, hôm nay cô đã lên kế hoạch từ đầu. Cố ý dẫn Đồ Nhã Lệ đến bữa tiệc, cố ý uống nhiều rượu để người ta chụp lén, sau đó còn diễn trò như thế để thu hút sự chú ý của mọi người."

Không biết Kiều Thời Niệm có nghe thấy câu chất vấn của anh ta hay là chỉ đang rơi vào cảm xúc của chính mình, cuộn tròn người lại, mắt đỏ hoe.

"Tôi không buồn một chút nào, anh ấy quan tâm tới ai thì quan tâm... tôi cũng không phải người bị thiệt, tôi cũng không để mình phải chịu thiệt..."

Lời nói tưởng chừng như không liên quan nhưng lại có điểm làm cho Hoắc Nghiên Từ cau mày, vô thức nói: "Tình hình lúc ấy cấp bách, tôi chỉ...."

"Hoắc Nghiên Từ, anh là tên khốn."

Kiều Thời Niệm đột nhiên hét lên: "Tên khốn kiếp! Đợi khi tôi ly hôn anh, tôi sẽ tìm mười tám thanh niên trẻ tuổi, dùng tiền của anh, để cho họ thay nhau bên cạnh tôi."

Sắc mặt Hoắc Nghiên Từ đột nhiên tối sầm lại: "Cô khẩu vị cũng nặng thật, cần tới mười tám người?"

Nhưng Kiều Thời Niệm hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì, lại ôm gối bắt đầu khóc: "Tôi quên mất, tiền anh cũng không cho tôi. Hoắc Nghiên Từ anh keo kiệt đến mức một trăm triệu cũng không muốn cho tôi. Ngay cả một trăm triệu cũng khó khăn như vậy..."

"....." Hoắc Nghiên Từ không muốn tranh luận với cô nữa.

Anh tiến vào phòng tắm, thấm ướt khăn mặt rồi quay trở lại, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Lại kéo cô vào trong lòng, bưng lên bát canh giải rượu trên tủ đầu giường, ra lệnh nói: "Uống!"

Kiều Thời Niệm lần này lại nghe lời hơn, giống như một con mèo nhỏ, đầu tóc lộn xộn, cúi đầu uống một ngụm.

"Ọe!" Vừa mới nuốt xuống, lại đột nhiên phun ra.

Canh giải rượu màu nâu được phun toàn bộ lên người Hoắc Nghiên Từ.

"Kiều Thời Niệm!" Hoắc Nghiên Từ tức giận: "Cô cố ý đúng không?"

Bị Hoắc Nghiên Từ lớn tiếng quát, đôi mặt to tròn của Kiều Thời Niệm lập tức đỏ bừng, đẫm lệ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.

"Tôi không uống được, tôi muốn uống trà sữa.... Tôi xếp hàng bao nhiêu giờ đồng hồ mới mua được trà sữa, tại sao anh lại ném vào thùng rác, anh đền cho tôi."

Bình thường cho dù có ở bất cứ tình huống nào cũng bình tĩnh, mặt không biến sắc, nhưng lúc này, anh ta lại cảm thấy không thể theo kịp suy nghĩ của Kiều Thời Niệm.

"Anh không đền được đúng không, được, vậy hãy dùng cơ thể của anh để đền cho tôi."

Không thấy Hoắc Nghiên Từ trả lời, Kiều Thời Niệm không an phận, bắt đầu vươn tay kéo quần áo anh ta.

Hoắc Nghiên Từ nắm lấy tay cô, mặt nghiêm nghị: "Nhìn cho rõ xem tôi là ai?"

"Anh là một tên khốn, khốn kiếp, một kẻ ngốc nghếch mù quáng."

Trong lúc chửi bới, Kiều Thời Niệm mệt mỏi đến mức nhào vào trong lòng Hoắc Nghiên Từ: "Buồn ngủ quá, anh ngủ cùng tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com