Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98. Mục tiêu là Hoắc Nghiên Từ


Lời nói của Kiều Thời Niệm làm cho Mạc Tu Viễn bật cười.

Người phụ nữ khó chịu trừng mắt với Kiều Thời Niệm: "Cô chỉ là một lái xe, nhiều chuyện như vậy làm gì!"

"Ồ, tôi biết rồi, cô dựa vào bản thân có một chút nhan sắc, muốn lấy thân phận lái xe để tiếp cận anh ấy, cũng thật có thủ đoạn."

Kiều Thời Niệm không nói gì nhìn về phía Mạc Tu Viễn ở đằng sau: "Anh sao lại có thể chọc tới loại người không có đầu óc như vậy?"

"Cô!"

Người phụ nữ tức giận muốn nói thêm vài lời nhưng Mạc Tu Viễn đã không kiên nhẫn nói với Kiều Thời Niệm: "Kéo kính xe lên, lái xe."

Kiều Thời Niệm nghe lời lập tức liền kéo kính lên, sau đó nhấn ga.

Người phụ nữ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, từ phía sau lớn tiếng kêu: "Mạc thiếu, còn chưa bồi thường xe, anh cho tôi cách liên lạc a..."

Thấy người phụ nữ phía sau bám riết không tha còn muốn đuổi theo, Kiều Thời Niệm cảm thán nói: "Mạc thiếu, anh cũng thật đào hoa."

Mạc Tu Viễn vẻ mặt không được tốt liếc cô một cái: "Cô cũng từng đâm vào xe tôi, cũng là do tôi đào hoa?"

"... Cảm ơn, đó là ngoài ý muốn."

Kiều Thời Niệm rốt cuộc cũng biết, vì sao ngày đó lái xe của Mạc Tu Viễn lập tức chụp ảnh, xử lý sự cố giao thông thành thạo như vậy.

Hóa ra là luôn có người muốn lấy lý do này để tiếp cận làm quen với anh ta.

"Tôi nói này, sau này anh đừng lái những chiếc xe phô trương như vậy, khiêm tốn có thể tránh được rất nhiều phiền toái. Cho dù mỗi ngày đều kiếm ra tiền, chi phí sửa xe cũng không phải ít." Kiều Thời Niệm vui vẻ nói.

"Tại sao tôi phải từ bỏ cuộc sống thú vị của mình vì hành động của người khác?"

Mạc Tu Viễn hừ một tiếng sau đó lấy ra di động, gọi cho cấp dưới.

Bảo bọn họ kiểm tra camrea, xử lý chuyện tông xe hôm nay.

Còn tưởng rằng anh ta sẽ coi như không may, nhưng hóa ra là anh ta không muốn lãng phí thời gian.

Tuy nhiên Kiều Thời Niệm có vài phần đồng ý với quan điểm của Mạc Tu Viễn.

Trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là làm hài lòng chính mình.

Chính vì trước đây cô không thể hiểu được điều này nên đã làm cho chính mình trở nên hèn mọn như vậy.

Hơn nửa giờ sau, Kiều Thời Niệm lái xe tới một quán cơm như lời Mạc Tu Viễn.

Tuy rằng quy mô không bằng những khách sạn lớn xa hoa nhưng diện tích cũng không nhỏ. Trong vường còn trồng không ít hoa và cây ăn quả, dưới đất lát đá cuội, ở giữa còn có một hồ cá.

Lúc này, rèm đã buông xuống, những chiếc đèn lồng đỏ treo xung quanh đã được thắp sáng, tạo nên một khung cảnh rất khác.

Kiều Thời Niệm cùng Mạc Tu Viễn đi tới, có nhân viên chạy lại đón tiếp, hỏi bọn họ đã đặt bàn chưa. Kiều Thời Niệm nghĩ rằng Mạc Tu Viễn đã đặt bàn rồi, tất cá những gì anh ta phải làm lúc này là báo số bàn của mình.

Không ngờ Mạc Tu Viễn đáp: "Không có."

"Xin lỗi, hôm nay phòng riêng đã được đặt hết rồi, nếu hai vị không phiền có thể ngồi ở phía trước" người phục vụ nói.

Mạc Tu Viễn trước nay luôn kén chọn lại sảng khoái đồng ý: "Được"

Người phục vụ dẫn bọn họ vào đại sảnh. Mặc dù được trang trí theo phong cách cổ xưa nhưng: "Đại sảnh không phải không thích hợp để bàn chuyện làm ăn hay sao?"Kiều Thời Niệm hỏi.

Mạc Tu Viễn đặt mông ngay xuống giữa ghế: "Không sao, dù sao cũng không phải do chúng ta bàn bạc."

Kiều Thời Niệm?

"Mạc tiên sinh, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Không phải anh nói đã chọn được một hạng mục mới muốn tới khảo sát sao? đây là khảo sát bí mật?"

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tu Viễn hiện lên một nụ cười tà ác: "Cô cũng có thể nghĩ như vậy."

Kiều Thời Niệm luôn cảm thấy hôm nay Mạc Tu Viễn có gì đó không ổn. Như thể anh ta đang ém lại một vài chuyện xấu xa.

Trực giác mách bảo cô hãy tránh khỏi thị phi.

"Anh Mạc, anh có thể ở đây khảo sát. Tôi quên là hôm nay đã có hẹn với huấn luyện viên đành xin lỗi không thể tiếp anh."

"Đi gì mà đi." Mạc Tu Viễn ngẩng đầu lên giống như một vị vua nói: "Nếu cô có thể tùy tiện quên chuyện gì đó, chứng tỏ nó không hề quan trọng, ngồi xuống và gọi món đi."

"..." Kiều Thời Niệm đành phải ngồi xuống, nhận lấy manu từ tay người phục vụ.

Trong lúc gọi món, Mạc Tu Viễn nói: "Tôi đi toilet."

Kiều Thời Niệm không phản ứng anh ta, chỉ vào vài món ăn mình yêu thích.

Ngày rộng tháng dài, ăn cơm là chuyện quan trọng, quản chuyện xấu của Mạc Tu Viễn làm gì, dù sao cô cũng phải lấp đầy cái bụng.

Gọi món xong, Mạc Tu Viễn cũng quay trở lại.

Anh ta cầm thực đơn lên, kiểm tra một đống món ăn rồi đưa cho Kiều Thời Niệm: "Mang vào trong bảo họ thay đổi tất cả các món ở phòng bao số một bằng các món này."

Kiều Thời Niệm liếc nhìn thực đơn mà Mạc Tu Viễn sửa đổi, tất cả đều có màu xanh.

Dưa chuột xào, dưa chuột dầm, dưa chuột muối, dưa chuột trộn mộc nhĩ, vỏ dưa chuột, dưa chuột trộn mù tạt, dưa chuột trộn trứng, dưa chuột trộn trái cây.

Kiều Thời Niệm không nhận ra rằng Mạc Tu Viễn đang cố gắng chế giễu cô và cô cảm nhận thấy chỉ số IQ của mình có gì đó không ổn.

"Mạc tổng, anh có thể nói rõ ràng hay không? Anh muốn giả thần giả quỷ gì?"

"Vội vàng hấp tấp như vậy làm gì?" Mạc Tu Viễn nói: "Đổi vài món ăn cũng không phải chuyện lớn, chủ yếu xem một chút bọn họ phản ứng như thế nào với việc này. Cô chỉ cầm thực đơn tới phòng bếp, bọn họ sẽ làm theo."

"Yên tâm, cô hiện tại chưa gia nhập Viễn Chinh, dù cho đối phương có tức giận, cũng chỉ là không hợp tác với tôi thôi, đối với cô cũng không có tổn thất gì." Mạc Tu Viễn khó có khi tốt tính trấn an một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com