chương 12
Phác Chí Mẫn suốt 30 năm lần đầu tiên trải nghiệm được loại hoang đường này.
Hắn dùng một tư thế cực kì yếu đuối được cháu trai bế ngang ôm vào ngực. An ổn tựa đầu vào l*иg ngực rắn chắc của thanh niên,dù cách một lớp áo khoác hắn vẫn nghe thấy thấy nhịp tim mạnh mẽ trong l*иg ngực cường tráng — Thịch, thịch, thịch...
Tâm tình của hắn bị âm thanh này quấy nhiễu đến không yên, loạn như ma. Hắn nghĩ muốn dồn hết khí lực nhảy xuống khỏi l*иg ngực của kẻ tội ác tày trời này, lấy một tư thế quân vương nên có mà trừng phạt thanh niên, nhưng cơ thể cố tình lại không nghe sai khiến. Cảm giác khô nóng từ trong cơ thể phát ra ngoài, đốt hắn đến hoa mắt váng đầu, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một tấc da thịt như bị huơ qua lửa nóng, lại giống như điện giật tê dại.
Quanh người bị chất dẫn dụ cường đại của Alpha bao phủ, tuy xa lạ nhưng dễ ngửi, chỉ biết hít vào một chút cảm giác khô nóng sẽ giảm đi chút ít. Nếu dựa theo bản tính, hắn nhất định sẽ bổ nhào lên người thanh niên, chôn sâu ở cổ người nọ, từng ngụm từng ngụm hít vào chất dẫn dụ như thuốc phiện này.
Nhưng hắn không làm.
Phác Chí Mẫn đang cực lực khắc chế. Hắn không cho phép chính mình phóng túng, dù chỉ một chút.
Nhất là trước mắt tên phản đồ này!
Ánh mắt Phác Chí Mẫn thay đổi, mở lớn miệng cắn vào cơ ngực Mẫn Doãn Kì.
Nhưng do thời kì phát tình, sức mạnh tạm thời bị nhược hóa, bằng không ngực Mẫn Doãn Kì nhất định sẽ bị xé xuống một miếng thịt.
Phác Chí Mẫn còn cắn gắt gao không buông, nước miếng không kịp nuốt làm quần áo Mẫn Doãn Kì ướt nhẹp, lưu lại một mảnh lớn bị vệt nước thấm ướt. Mẫn Doãn Kì cuối đầu nhìn một chút, biểu tình trên mặt anh không phân biệt được là vui hay giận.
Chỉ nghe thấy Mẫn Doãn Kì thấp giọng nói một câu: "Cậu à, ngài thật nghịch ngợm."
Sau đó, liền ném Phác Chí Mẫn lên giường.
Không cần tiếp tục ngụy trang, Mẫn Doãn Kì lấy xuống gọng kính khô khan màu đen, sau đó nới lỏng cổ áo.
Phác Chí Mẫn rơi xuống mắt toàn sao, hắn vùng vẫy một hồi mới kéo được thân thể hư nhược ngồi dậy, ánh mắt trống rỗng nhìn một chỗ, không nói một lời.
Cơ thể bỗng nhiên sinh ra phản ứng quái dị làm cho hắn, người luôn ở trên cao trong khoảng thời gian dài, không cách nào chấp nhận nổi.
Cho dù hắn tiếp tục che giấu thật tốt, tiếp tục ẩn nhẫn, cũng rất khó thay đổi sự thật. Hắn tựa như một Omega, giữa hai cánh mông, nơi khó có thể mở miệng kia bắt đầu phân bố ra chất lỏng.
Trước đó hoàn toàn không có cảm giác, từ khi Mẫn Doãn Kì xuất hiện, mang theo chất dẫn dụ mạnh mẽ xuất hiện, liền bắt đầu sinh ra phản ứng.
Cảm xúc dính nhớp vô cùng khó chịu, Phác Chí Mẫn mím môi, ngón tay nắm chặt drap giường.
Mẫn Doãn Kì vì thời khắc này đã đợi quá nhiều năm, anh cho rằng mình sẽ rất kích động, không nghĩ tới lại đặc biệt bình tĩnh. Ánh sáng vàng sậm từ con ngươi màu đen chợt lóe lên, Mẫn Doãn Kì quỳ một chân ở trên giường, vươn tay vuốt mái tóc dài màu đen của Phác Chí Mẫn.
Nhưng còn chưa kịp cảm nhận được sợi tóc mềm mại, "Bốp" một tiếng, đã bị Phác Chí Mẫn đánh văng.
Phác Chí Mẫn xoay đầu lại, đôi mắt hẹp dài mang theo tia lửa cùng phẫn nộ, một tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng phát ra: "Cút!"
...
Giữa hai người xuất hiện vài giây im lặng.
"Haha... " Tiếng cười nhạo của Mẫn Doãn Kì phá vỡ trầm mặc, anh phảng phất như bị chọc giận, một tay tóm lấy mái tóc dài của Phác Chí Mẫn, ép cho đầu hắn đối diện chính mình. Từ từ tiến gần lại, từng âm tiết được rít qua kẽ răng: "Kỹ nữ, còn cao ngạo cái gì."
Khoảng cách hai người quá gần, toàn bộ nhiệt khí Mẫn Doãn Kì thở ra đều phả lên gò má Phác Chí Mẫn, mang theo một lượng lớn chất dẫn dụ tấn công khu thần kinh Phác Chí Mẫn.
Không thể không nói rằng, diện mạo của Phác Chí Mẫn rất đẹp, chỉ là khí tràng cường đại khiến người khác bỏ qua diện mạo của hắn. Mẫn Doãn Kì nhìn lớp lông tơ trên da thịt bóng loáng của hắn, như bị mê hoặc mà tiến sát lại, khoảng cách giữa bốn cánh môi thoát ẩn thoát hiện, lông mi cong vểnh, thật dài chớp một cái là có thể cọ đến xương gò má Kim Tại Hưởng.
"Cậu, ngài thật thơm, tôi rất thích ngài... "
Lúc này Mẫn Doãn Kì dường như bị tinh phân (tinh thần phân liệt), dùng cùng một khuôn mặt để bày tỏ lời nói hoàn toàn khác nhau.
Dần dần, nắm tóc biến thành vuốt ve, Mẫn Doãn Kì hơi bĩu môi, bốn cánh môi liền thϊếp hợp chặt chẽ cùng một chỗ.
Hai người đều là lần đầu tiên, Mẫn Doãn Kì lại càng thêm chủ động, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả đôi môi của Phác Chí Mẫn, cảm thụ sự mềm mại của chúng, sau đó dùng răng nanh khẽ cắn một chút như kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Phác Chí Mẫn ăn đau, buông lỏng hàm răng phòng tuyến. Mẫn Doãn Kì bắt được cơ hội, dùng đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu càn quét toàn bộ khoang miệng Phác Chí Mẫn.
Đây là quá trình trao đổi nước bọt cùng chất dẫn dụ. Mẫn Doãn Kì từng chút làm nụ hôn này càng thêm sâu sắc, đầu lưỡi thăm dò liếʍ láp cằm trên mẫn cảm của Phác Chí Mẫn, tiếp theo là phần nướu mềm mại, cuối cùng là đầu lưỡi ngượng ngùng.
Xung quanh hơi thở đều là hương vị chất dẫn dụ, dễ chịu mê người. Hai cỗ chất dẫn dụ cường liệt cùng dung hợp lại với nhau một cách kì diệu, biểu hiện như hai con giao long đang triền miên giao phối kịch kiệt. Năng lực học tập của Alpha rất mạnh, Mẫn Doãn Kì chỉ hơi dẫn dắt một chút, Phác Chí Mẫn đã phối hợp.
Hai đầu lưỡi trong khoang miệng điên cuồng khuấy động, bởi vì là bên chịu đựng, Phác Chí Mẫn bị ép há miệng, nước bọt không kịp nuốt vô ý tràn ra thuận theo khóe miệng chảy xuống, sáng bóng, trong suốt, dính nị đọng dưới cằm.
Kỳ thật cách đánh mất lý trí chỉ kém một chút, ngay trước một giây Phác Chí Mẫn sắp bị thanh niên đẩy ngã, hắn mở ra đôi mắt mang theo hơi nước, răng dùng sức, tàn nhẫn mà cắn xuống môi Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì che miệng nhanh chóng lùi về sau, dòng máu đỏ tươi theo kẽ tay uốn lượn chảy xuống, có chút dọa người. Anh dám xác định, nếu không phải mình đúng lúc rút ra đầu lưỡi, nam nhân này nhất định sẽ đem lưỡi cùng môi anh đồng thời cắn đứt.
Trên đôi môi mỏng có một vết cắn rất sâu, Mẫn Doãn Kì dùng sức lau đi vết máu, bỗng như phát điên đem Phác Chí Mẫn đẩy ngã xuống giường, một tay bắt lấy hai cánh tay Phác Chí Mẫn, kéo cao ra sau đầu, tay khác nắm lấy cằm nam nhân, ngoài cười nhưng trong không cười, nói rằng: "Cậu à, nếu như ngài tiếp tục ngoan cố, tôi chỉ có thể tháo khớp hàm của ngài."
Phác Chí Mẫn trầm mặc im lặng, ánh mắt hẹp dài có chút lãnh đạm cùng khinh thường.
Mẫn Doãn Kì lần thứ hai tới gần, dùng đôi môi đang chảy máu hôn môi Phác Chí Mẫn.
Mùi máu tanh mặn thông qua ma sát của lưỡi truyền tới, nhất thời Phác Chí Mẫn có chút hoảng hốt, dường như thanh niên đang dùng máu tươi đút cho chính hắn. Đầu lưỡi thuận theo bản năng quấn lấy, triền miên, phát ra tiếng nước "chậc chậc" vô cùng hạ lưu.
Nhưng nụ hôn này không kéo dài lâu, liền bắt đầu dời đến nơi khác.
Đôi môi nóng bỏng của Mẫn Doãn Kì, thuận theo chiếc cổ thon dài liếʍ xuống, gặm cắn hõm vai, xương quai xanh, trước ngực Phác Chí Mẫn. Chính là phương thức kịch liệt này khiến Phác Chí Mẫn sinh ra ảo giác, dường như thanh niên trước mắt muốn đem thịt cùng xương cốt của hắn đồng thời nuốt vào. Tay hắn bị đan trụ, mười ngón giao nhau, nắm chặt, ngón chân cuộn chặt drap giường chốc chốc lại cọ xát.
"Ngài thật đẹp... "
Cõi lòng Mẫn Doãn Kì đầy vui sướиɠ như mở ra được món quà mình thích nhất, một bên đem Phác Chí Mẫn lột sạch sẽ, một bên để lại dấu hôn của mình trên cơ thể trơn bóng trắng nõn ấy, lưu lại dấu ấn độc quyền.
Quá trình này quá mức mệt mỏi, Phác Chí Mẫn cảm giác sắp bị chất dẫn dụ cường đại dìm chết. Hắn tàn nhẫn cắn chặt môi mình, khiến chúng trở nên trắng bệch, sau đó cơ thể bỗng nhiên dùng sức, nâng lên một chân rắn chắc đạp lên mặt Mẫn Doãn Kì.
Bàn chân Phác Chí Mẫn rất mềm, nhưng dù như vậy, ngày mai mặt Mẫn Doãn Kì vẫn xuất hiện vết bầm. Anh nâng lên thân trên, bắt lấy cổ chân Tuấn Chung Quốc, đem người kéo lại, híp mắt hỏi: "Vẫn không thành thật sao?"
"Tiểu súc sinh." Giọng nói Phác Chí Mẫn mang theo thở gấp, l*иg ngực phập phồng: "Ta còn không bằng đi nuôi một con chó."
"A... " Mẫn Doãn Kì nhìn chằm chằm nam nhân dưới thân, vươn ra đầu lưỡi liếʍ ngón chân mượt mà nhỏ nhắn của Phác Chí Mẫn: "Chó có thể khiến ngài thoải mái sao? Chó có thể thao ngài sao? Chó có thể kí hiệu ngài sao?"
"A... " Cảm xúc ẩm ướt mềm mại truyền đến từ ngón chân khiến Phác Chí Mẫn nhất thời mất khống chế, một tiếng rêи ɾỉ phát ra từ yết hầu Phác Chí Mẫn.
Nghe được Phác Chí Mẫn rêи ɾỉ, Mẫn Doãn Kì như đạt được cỗ vũ, càng ra sức liếʍ. Ngậm lấy ngón chân xinh đẹp, dùng răng nanh khẽ cắn phần thịt mềm phía trên, dùng sống mũi cọ xát lòng bàn chân Phác Chí Mẫn.
Kɧoáı ©ảʍ vô hạn kéo tới, khiến tinh thần Phác Chí Mẫn đều quay cuồng, trong ý thức xuất hiện xúc tu vô hình cuốn lấy tứ chi của hắn, không để ý nguyện vọng của hắn mà đem hắn đẩy vào vực sâu.
Hắn muốn giãy giụa! Hắn muốn vùng dậy!
Phác Chí Mẫn dốc hết sức, trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc của Mẫn Doãn Kì, "rầm" một tiếng, lăn xuống đất.
Mẫn Doãn Kì sửng sốt một tiếng, không có tiến lên, chỉ đứng cạnh giường lẳng lặng nhìn động tác của Phác Chí Mẫn.
Chất dẫn dụ hỗn loạn khiến cho cơ thể Phác Chí Mẫn không dùng sức được, trên cổ một mảnh trơn trượt, dòng nước dính dấp từ hậu huyệt phía sau chảy ra, làm cho phía trên đùi hắn tất cả đều là vệt nước da^ʍ mỹ. Thật sự nếu không tiến hành ký hiệu, hắn sẽ bị ngọn lửa phát tình thiêu cháy.
Mẫn Doãn Kì nghiêm mặt, âm trầm nhìn Phác Chí Mẫn đang kéo lê cơ thể mình từng bước bò ra ngoài, " Ngài điên rồi sao? Hiện tai đi ra ngoài, ngài sẽ bị đám Alpha mất trí kia thao chết."
Phác Chí Mẫn không có đáp lại, tiếp tục bò về phía trước, bắp đùi trắng nõn toàn bộ đỏ lên do bị thảm thô ráp ma sát.
Mẫn Doãn Kì do dự tiến lên một bước, nói tiếp: "Hơn nữa dù ngài để cho người khác làm, nhiệt độ phát tình vẫn không hạ xuống. Lẽ nào ngài không hiểu? Chỉ có tôi mới có thể ký hiệu ngài, cơ thể ngài chỉ cần tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi."
Ngón tay Phác Chí Mẫn bấu chặt thảm trải sàn, ngạo khí mà nói rằng: "Không thử thì làm sao biết được."
Mẫn Doãn Kì bị nghẹn, một câu đều không muốn nói, mím môi nhìn Phác Chí Mẫn khó khăn bò đi.
Kỳ thật Mẫn Doãn Kì nói đúng sự thật. Chỉ có chất dẫn dụ của thanh niên mới cố thể giảm đi nhiệt độ phát tình của hắn, chỉ cần rời xa thanh niên vài bước, lửa trong cơ thể Phác Chí Mẫn lại một lần nữa đốt lên, so với lần trước càng thêm mãnh liệt. Hắn thống khổ rêи ɾỉ một tiếng, thân thể không ngừng run lên.
Để cho người khác ký hiệu cũng chỉ do Phác Chí Mẫn thuận miêng nói ra. Đã từng là Alpha mạnh nhất sao có thể nằm dưới thân người khác, huống chi ngoài cửa chỉ là vài Alpha cấp thấp.
Phác Chí Mẫn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, chỉ bò vài bước, buông mình ngã xuống đất, mái tóc dài thê mỹ (thê lương + xinh đẹp) phân tán trên bờ vai.
Hắn cắn nát môi mình, phẫn hận nói: "Tiểu súc sinh, ta muốn gϊếŧ ngươi."
Ai...
Mẫn Doãn Kì bất đắc dĩ thở dài.
Anh mặt ngoài đã đoán trước được, kỳ thật trong lòng hoảng muốn chết. Nếu như, anh nói nếu như Phác Chí Mẫn dám bò ra khỏi cánh cửa này, để cho kẻ khác ký hiệu, bản thân anh nhất định sẽ không do dự mà đem kẻ đó băm cho chó ăn, sau đó đánh gãy hai chân Phác Chí Mẫn, nhốt hắn cả đời trong l*иg giam, đến chết cũng không ra được.
Như vậy thật tốt...
Mẫn Doãn Kì đi qua, quỳ một chân xuống, vén lên mái tóc Phác Chí Mẫn, vuốt ve đường nét sống lưng trôi chảy.
"Ngài gϊếŧ không được tôi, đêm nay, tôi sẽ trở thành Alpha của ngài, mà ngài lại là Omega duy nhất của riêng tôi."
"Kẻ thắng làm vua."
"Cậu à, ngài là chiến lợi phẩm quý giá nhất của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com