Chương 1: Viếng mộ
Một lần nữa theo quy luật tuần hoàn của vũ trụ, mặt trời nhô khỏi rặng đồi phía xa, tiếp tục ban cho vùng đất Hoa Thành một ngày mới để bắt đầu lại. Ngày mới chào đón thành phố bằng một màu vàng ấm quen thuộc, quang đãng lại lung linh từ những tia nắng đầu hạ, tầng tầng lớp lớp phủ lên các toà nhà, len lói qua chòm cây cao chót vót.
Tôi tên Đơn Quân Trầm, hiện tại 30 tuổi, là ông chủ của khách sạn Dạ Kim Đế Đô.
"Ba ơi, chúng ta đi chưa ạ?"
Tôi đang ngồi đọc sách ở sô pha thì bất ngờ nghe thấy âm thanh trẻ nhỏ vang lên, chất giọng trong trẻo này kéo sự chú ý của tôi rời khỏi những con chữ trên tờ báo. Một cô bé tết tóc đuôi sam, mang trên lưng chiếc cặp nhỏ lon ton chạy đến ôm chân tôi.
"Ba ơi"
Hai tay bé con ôm cứng một chân tôi, ngẩng mặt lên cười toe toét, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi long lanh. Không nhịn được trước vẻ siêu cấp đáng yêu của con gái, tôi xoa đầu cô bé, sủng ái nói: "Đưa tay cho ba nào"
Đây là con gái tôi, tên Đơn Ngọc Nhiên, vừa tròn năm tuổi.
Bàn tay to lớn của tôi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con dắt đi. Sau đó một người phụ nữ từ trên lầu bước xuống, cũng đi đến nắm bàn tay còn lại của bé Ngọc Nhiên. Cô ngồi xuống trước mặt con, tay bẹo cái má hồng hồng phúng phính: "Tay còn lại để mẹ nắm, Nhiên Nhiên chịu không?"
"Được ạ"
Lòng tôi cảm thấy bình yên khi ngắm nhìn nụ cười của cô ấy. Không sai, người phụ nữ này chính là vợ tôi, Hạ Thiên Mẫn.
Bé con gật đầu đồng ý yêu cầu của mẹ. Nụ cười hồn nhiên hiện lên nét đẹp vô cùng trong sáng và rạng rỡ, tựa như nụ cười của người ấy năm đó, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, thoáng một giây đã khiến con tim tôi rung động...
———
Cả nhà ba người chúng tôi cùng nhau rời khỏi Hoa Thành hướng xe chạy ra vùng ngoại ô. Sau chừng 20 phút đã đến nơi. Tôi dừng xe trước một khu đất rộng lớn được bao bọc xung quanh bởi tường chắn. Tôi bước xuống xe dắt theo vợ và con đi đến đứng trước cổng. Hai cánh cổng màu bạc dựng đứng như lá chắn kiên cố, ổ khoá được thiết kế thành hình thánh giá ở giữa và dâu tằm xanh thẳm với gai nhọn đầy mình mọc xoắn xuýt hai bên.
Tôi ngồi xuống xoa đầu cô con gái: "Nhiên Nhiên sợ không?"
Tôi đoán trẻ con thường sợ hãi quang cảnh hoang sơ này.
Cô bé hồn nhiên lắc đầu, ngược lại vuốt vuốt đầu tôi ra vẻ trưởng thành lắm: "Nhiên Nhiên không sợ. Ba ba đừng sợ nhé"
Bàn tay con tuy nhỏ nhưng nội lực ấm áp truyền trên đỉnh đầu thật khiến tôi mười phần xúc động. Tôi cầm tay con bé, khẽ hôn lên, giọng đã vô tình nghẹn đi: "Ba không sao..."
Vì sao lại "sợ" ư?
Thánh giá và dâu tằm là biểu tượng cho sự ra đi vĩnh hằng của con người. Trước mắt chúng tôi chính là nghĩa trang, nơi chôn cất rất nhiều người chết. Hôm nay tôi đến đây để viếng mộ một người.
Cánh cổng trước mắt đang mở, tôi đứng tại chỗ nhìn vào trong, những ngôi mộ đắp thành từng hàng rất trật tự, không khí nắng ấm đầu hạ đã phần nào xua tan cái lạnh lẽo âm u của mùa đông năm ngoái.
Một tay bế bé Ngọc Nhiên, một tay ôm bó hoa huệ trắng. Tôi cùng vợ đi vào trong, đi chừng nửa quãng rồi chúng tôi dừng lại trước một ngôi mộ từ lúc nào đã được trang trí hoa huệ trắng xung quanh.
Hạ Thiên Mẫn đặt thùng nước suối xuống đất, cô khom người sờ tay lên những bông hoa treo quanh thành mộ, điềm tĩnh nói: "Có lẽ Sở Tử Ân đã đến trước chúng ta, chỉ có anh ấy mới trang trí hoa huệ xung quanh như vậy"
"Ừm, có lẽ! Dù sao trước đây họ cũng từng là người yêu" Tôi gật đầu đồng tình, hạ tay để bé con xuống đất.
Tôi nhìn chăm chăm vào chân dung được khắc trên bia mộ, đó là một cô gái rất xinh đẹp đang nở nụ cười vui đến rạng rỡ.
Đoạn cũng ngồi xuống, tôi khẽ nói: "Nhiên Nhiên, em lại đến thăm chị đây"
Hôm nay là ngày giỗ lần thứ sáu của Nhạc Ngọc Nhiên, một người quan trọng trong cuộc đời tôi. Chị ấy qua đời ở ngưỡng tuổi 25, trong một tai nạn giao thông khi đang trên đường đến dự lễ kết hôn của tôi và Hạ Thiên Mẫn. Ngày hôm đó, huyết y nhuộm đỏ lễ đường, nụ cười cuối cùng nở ra trước khi rời khỏi thế gian y hệt như nụ cười chân dung khắc trên bia mộ lạnh toát.
Hạ Thiên Mẫn múc một gáo nước suối tưới lên ngôi mộ, nước chảy róc rách trong tiết trời thanh mát khiến tâm người tĩnh lặng.
Cô lấy khăn bông lau sạch sẽ ngôi mộ. Tôi ngồi bên cạnh giữ bé Ngọc Nhiên. Đột nhiên nghe có tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu lên nhìn, vợ tôi cũng ngừng tay nhìn theo, bé Ngọc Nhiên thì cười hớn hở, vung khỏi tay tôi chạy đến ôm chân người đàn ông nọ, miệng không ngớt gọi: "Chú Diệp, chú Diệp"
Người đàn ông nhìn con gái tôi không chớp mắt, lát sau chỉ cười nhạt: "Chào Nhiên Nhiên". Cậu áp bàn tay to lớn xoa đầu con bé rồi dắt nó đi về phía tôi.
Cậu là Diệp Thiên Trì, một người bạn cùng tuổi. Sáu năm liên tiếp vào ngày này, cậu cũng sẽ giống tôi, đến viếng mộ Nhạc Ngọc Nhiên.
"Thời gian thấm thoát đã sáu năm, ngày cô ấy rời xa tôi, tôi đã không có cơ hội gặp mặt lần cuối. Thật ghen tị với cậu... Quân Trầm à"
Diệp Thiên Trì quỳ trước ngôi mộ, tay đặt bó hoa tử đằng tím lên thềm mộ.
Vẫn một biểu cảm của những năm trước, cậu vừa nói vừa sờ tay vào chân dung của cô gái mà vuốt ve, đôi mày rậm nhíu lại ép lên đôi mắt rưng rưng ngân ngấn một lớp nước chỉ mong trực trào chảy, đôi môi mỏng mím lại lộ ra nụ cười buồn đến chua xót.
"Chị... Em đến rồi"
Trái tim tôi thắt lại, gục đầu không nói nổi thành lời. Cả không gian lặng đi sau âm giọng trầm khàn nghẹn ngào của Diệp Thiên Trì.
"Chú Diệp đừng khóc mà... cô cô trên thiên đường sẽ không vui đâu"
"Con bé nói đúng. Nhiên Nhiên trên trời nếu thấy cậu đau khổ nhớ nhung chị ấy đằng đẵng sáu năm trời, chắc chắn sẽ rất đau lòng..." Hạ ThiênMẫn đặt tay lên vai Diệp Thiên Trì an ủi, "A Trì, đã bao năm trôi qua, cậu vẫn yêu chị ấy như vậy. Tình yêu của cậu thật sâu đậm, chị ấy ở trên thiên đàng chắc chắn sẽ cảm thấy rất ấm áp"
"Người chết rồi... sẽ còn cảm giác sao?"
Ánh mắt của Diệp Thiên Trì khi thốt ra câu nói đó dường như chất chứa rất nhiều bi thương. Nhìn vào đôi mắt chan chứa tình yêu sâu đậm của cậu ấy, tôi lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Vừa hay lúc này trời đổ mưa ngâu. Cơn mưa đầu hạ lâm râm rơi xuống nghĩa trang hiu quạnh. Trái tim vừa được sưởi ấm đôi chút lại bị hạt mưa thấm đẫm lạnh buốt.
Diệp Thiên Trì đứng dậy, thẳng thừng ngửa mặt nhìn trời cười chua chát. Tôi vẫn còn nhận ra, nước mắt cậu lẳng lặng trượt trên gương mặt rồi hòa vào giọt mưa vô tình: "Nhạc Ngọc Nhiên, chị đang khóc ư?"
———
Ngày hôm nay, cả ba người chúng tôi đều đã đến bên cạnh em. Một Sở Tử Ân em từng dành cả thanh xuân để yêu, một Diệp Thiên Trì từng đánh đổi tất cả để yêu em, và có cả tôi, một Đơn Quân Trầm mà em từng thích, thích trong thầm lặng.
Ba người đàn ông, tuy không cùng thời điểm nhưng nỗi nhớ vẫn một.
"Nhạc Ngọc Nhiên. Sáu năm nhớ em..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com