Chương 10
"Tiểu Chi, mình về rồi đây...", Tần Huyên vừa mở cửa vào phòng, trong phòng đã không bóng người. Cô chạy ra ngoài, tìm hỏi các phòng bên cạnh xem Hàn Minh Chi có đi nhầm phòng không, nhưng kết quả không ai thấy cô ấy cả, mọi người cũng đều vừa về phòng. Tần Huyên mở tủ quần áo, cả túi xách của cô cũng biến mất không dấu tích, chỉ có một tờ giấy nhỏ ghi, "Mình chịu không nổi nữa rồi."
Tần Huyên thử tìm quanh làng, cũng không thấy bóng dáng cô đâu, "Cậu ấy có thể đi đâu được chứ?"
Hàn Minh Chi trước nay không bao giờ tự tiện đi đâu mà không báo trước, chắc chắn ban nãy cậu ấy thấy điều gì đó, không kìm được nên mới bỏ đi. Cô chạy qua phòng Vương Tịnh, cửa phòng đóng nhưng cô có thể nghe thấy cuộc trò chuyện.
"Tôi phải làm gì đây? Hàn Minh Chi thật đã xuất hiện rồi. Trừ khử cô ta? Cậu điên à? Tôi không muốn hại cô ta, chỉ muốn mượn cuộc đời cô ta thôi. Cậu yên tâm, tôi có Gia Hiểu Đằng rồi, tôi sẽ trả lại cuộc đời cho ả."
Tần Huyên thật không thể tin vào tai mình. Cô ta vừa nói, 'mượn cuộc đời' ư? Vậy ra, cô ta không phải Hàn Minh Chi? Tần Huyên thật muốn đạp cửa nói chuyện với cô ta, nhưng nghĩ đến Hàn Minh Chi hiện tại đang mất tích, cô không thể lãng phí thêm phút giây nào nữa. Hàn Minh Chi, mắt cô ấy sẽ không nhìn thấy bất cứ lúc nào. Nhưng nguyên do vì sao cô ấy bỏ đi, Tần Huyên chỉ có thể nghĩ một điều.
Chắc chắn là có liên quan đến Gia Hiểu Đằng!
Tần Huyên chạy đi tìm Gia Hiểu Đằng, chợt thấy cậu cùng Vương Tịnh đứng dưới bóng cây, vô cùng lãng mạn... Nhìn thấy Gia Hiểu Đằng nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Tịnh, Tần Huyên không thể chịu được nữa. Cô liền đi đến chỗ cậu, mạnh mẽ mà túm lấy cổ áo cậu.
"Này! Cô làm cái gì vậy?", Gia Hiểu Đằng hốt hoảng khi đôi chân mình đã gần như nhấc bổng lên không trung. Tần Huyên trước kia có học võ, nhấc bổng được người khác là chuyện khá bình thường.
"Hàn Minh Chi đâu rồi??"
"Cô ấy đây này...", nói rồi cậu chỉ Vương Tịnh.
"Anh lúc nào cũng nghĩ đến Hàn Minh Chi này, tôi không bị mù! Tôi hỏi, bạn tôi đâu?", giọng nói tức giận của Tần Huyên vang vọng khắp khoảng không tĩnh lặng, cô cố tình nhấn mạnh chữ "Hàn Minh Chi" rồi lườm Vương Tịnh.
"Tôi làm sao biết được. Ban nãy tôi còn thấy cô ấy ngồi đó, sau đó, cô ấy đột nhiên biến mất."
"Tên hỗn đản nhà anh!"
"Cô đừng có mà mở miệng là chửi thề nhé! Tôi nói cho cô biết, chuyện của các cô thế nào, không liên quan đến tôi! Ngay từ đầu, tôi thấy cô gái đó đã có ý với tôi, nên tôi đã cố gắng giữ kẽ, không hề động chạm liên quan gì đến cô ấy. Cô đứng đây chửi tôi khốn nạn, sao cô không xem lại bản thân mình đi.", Gia Hiểu Đằng giật tay cô ra, hét lớn.
"Người không hiểu chuyện là anh đấy! Cô ấy chờ anh bao năm rồi, tại sao anh không hiểu cho cô ấy chứ?"
"Cô ta là ai chứ? Chẳng phải chúng tôi chỉ mới gặp nhau tháng trước hay sao, giờ còn nói là chờ bao năm rồi, có vô lí không?"
"Hai người đừng cãi nhau được không? Cô ấy đột nhiên biến mất, chắc là có lí do nào đó. Chúng ta đi tìm đi, đừng cãi nhau nữa.", Vương Tịnh thấy tình hình không ổn liền phá vỡ bầu không khí đang căng như đứt dây đàn này. Cô dần cảm nhận rằng, nếu mình càng dây dưa với hai cô gái này, có thể thân phận cô sẽ bị bại lộ.
"Được, lần này tôi nể tình, tôi giúp cô tìm cô ấy. Minh Chi, lên phòng trước đi.", nói rồi cậu quay sang nói với Vương Tịnh.
"Tại sao tôi không được đi tìm cô ấy?"
"Ban đêm lạnh, sẽ bị ốm. Ngoan, lên phòng ngủ đi, có tin gì tôi sẽ báo cậu."
"Được rồi, hai người cẩn thận.", không hiểu sao, trong lòng Vương Tịnh không hề mong muốn họ sẽ tìm thấy Hàn Minh Chi. Bởi lẽ, Hàn Minh Chi bề ngoài khó gần, nhưng cô cảm nhận, cô gái ấy mưu mô hơn cô nghĩ nhiều.
Vương Tịnh vừa bước vào phòng, cô làm một tách cà phê, đứng ở ban công, nhìn theo bóng hình hai người kia dần khuất xa. Tần Huyên, đã phát hiện ra điều gì sao?
============
"Minh Chi! Hàn Minh Chi! Cô đang ở đâu?", Gia Hiểu Đằng gọi lớn. Hai người đã lục soát hết các nơi trong làng, đều không thấy Hàn Minh Chi. Tần Huyên đã nhờ trưởng làng tìm giúp, nên một số người cầm theo đuốc, đưa hai người ra khỏi làng để tìm cô.
Bọn họ dần đi sâu vào trong rừng. Bởi lẽ, bên ngoài làng chỉ có một con đường để ra đường lớn là băng qua rừng. Nhưng tìm người giữa rừng rậm, giữa màn đêm đen thật sự rất khó khăn.
Cùng lúc đó, ở một nơi mà chỉ có con người ta với nỗi cô đơn, cô ấy ngồi nốc chai rượu trong đau khổ, "Mình xin lỗi, Tần Huyên, đáng ra chai rượu này mình uống mừng với cậu mới đúng. Vậy mà... hức... mình lại uống một mình. Mối tình đầu của mình, từ thương thầm, trở thành nỗi nhớ. Nhưng hiện thực đã biến nỗi nhớ đó thành nỗi đau. Mình chờ đợi để làm gì chứ?", đôi mắt Hàn Minh Chi sưng húp, nơi này, chỉ có cô với thiên nhiên. Vốn dĩ, đôi mắt cô vừa phẫu thuật đã rất yếu rồi, cô khóc đến sưng mắt, đôi mắt cô mờ dần. Cô vẫy vẫy bàn tay trước mắt mình, dụi nhẹ mắt, vẫn không thể nhìn rõ hơn được.
"Thôi xong rồi, Tiểu Huyên sẽ mắng mình chết mất.", hơi men cùng bóng tối trong đôi mắt cô dần hòa vào nhau, Hàn Minh Chi liền nằm xuống đất, cô chỉ muốn đánh một giấc, càng không mong sẽ tỉnh dậy sẽ thấy họ tay trong tay thêm lần nào nữa. Vốn không muốn nghĩ, không muốn mình vì người nào đó không yêu mình bị tổn thương, càng không muốn phải đối diện với hiện thực, nhưng, thất tình là vậy đó.
Gió lạnh lấy cành cây, khiến những bông tuyết đọng trên cây rơi xuống. Từng giọt tuyết lạnh lẽo chạm đến làn da trắng của cô, ngấm vào da thịt, Hàn Minh Chi cười nhếch một cái, rồi dần chìm vào giấc mộng trong giọt nước mắt.
==========
Họ cùng tìm rất khó, nên chia nhau ra, hai dân làng đi cùng họ, những người còn lại tự chia ra tìm kiếm.
Gia Hiểu Đằng gọi đến khản cả cổ, bầu trời bắt đầu hửng sáng mà vẫn chưa tìm thấy cô. Không hiểu sao, trong lòng cậu dấy lên cảm xúc rất khó tả. Nó vừa có chút lo lắng, vừa có chút đau đớn. Ban đầu, Gia Hiểu Đằng còn bình tĩnh, nhưng càng tìm, cậu càng mất bình tĩnh. Cậu gọi tên Hàn Minh Chi một cách đau đớn, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Cậu nhìn theo những chiếc lá khô, một số chiếc có dấu vết bùn, như hình đế giày. Cậu dần bước theo những chiếc lá khô đó, chúng không theo một đường thẳng, mà đường đi có phần lệch hơn đôi chút. Đi một quãng đường khá xa, cậu chợt thấy hình bóng mà mình vẫn luôn tìm kiếm.
Cậu định chạy đến bên cô, nhưng cậu chợt bất động vài giây. Người con gái ấy, nằm giữa đống lá khô, trên gương mặt trắng ngần còn có những giọt nước đọng lại. Ánh nắng ban mai nhẹ xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá, tạo nên một khung cảnh hoàn mĩ. Gia Hiểu Đằng chợt có chút nhói, cậu bỏ qua khung cảnh đẹp mĩ miều ấy, bước đến bên cô, mặc cho Tần Huyên ngăn cản cậu chạm vào cô, nhưng Gia Hiểu Đằng vẫn ôm lấy cô, dùng hơi ấm của mình mà sưởi cho cô.
Nhìn gương mặt không chút sức sống, sống mũi đỏ như tuần lộc, Gia Hiểu Đằng bất giác sờ gò má cô, lạnh lẽo làm sao. Cô nằm trong lòng Gia Hiểu Đằng, mỉm cười nhẹ, bàn tay nắm lấy áo cậu, nhưng lại buông thõng.
"Minh Chi! Hàn Minh Chi! Tỉnh lại đi!", Gia Hiểu Đằng gọi mãi mà cô không dậy, nhịp thở cô dần yếu ớt, Tần Huyên liền đẩy cậu ra, ôm lấy Hàn Minh Chi, cùng mọi người chạy về làng trước. Gia Hiểu Đằng vẫn không đứng dậy, cậu ngồi quỳ gối như tượng, cô gái ngạo mạn ấy, hà cớ gì mà phải đối xử như vậy với bản thân cơ chứ?
Giấc mộng của tôi, chỉ ấm áp ngắn ngủi trong chốc lát, nhưng sự ấm áp đó, chỉ là cứu người mà thôi, không có ý nghĩa gì khác.
Hết chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com