Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


Sau khi Hàn Minh Chi đi, cũng là lúc mọi người trong đoàn phải về thành phố. Người dân ở đây khá ấn tượng với mọi người trong đoàn, vì ai nấy cũng đều tích cực tham gia các hoạt động tập thể, không chút ái ngại. Gia Hiểu Đằng từ tối hôm qua cũng không thấy Vương Tịnh đâu nữa, có lẽ cô cũng về rồi chăng?

Trên đường đi, Gia Hiểu Đằng vẫn nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Hàn Minh Chi, vẫn không thể tin được đó là Hàn Minh Chi lúc bé vẫn hay cười mà cậu từng biết. Anh vô thức chạm lên môi mình, vệt máu do bị cắn mạnh vẫn còn. Anh không ngờ rằng, mình có thể chịu đau giỏi đến vậy. Hàn Minh Chi vừa đánh, vừa tát, vừa cắn vào môi anh, anh cũng chẳng hề hấn gì.


Dù sao đi nữa, đây có lẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau, để lại chút dư âm như vậy, chẳng phải còn tốt hơn là chẳng có chút gì trong lòng nhau hay sao?


=======


Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mới đó, đã một năm rồi.

Hàn Minh Chi, hiện tại làm y tá cho một bệnh viện lớn, cũng có chút tiếng tăm trong ngành. Nói là làm việc một năm, nhưng khả năng học hỏi của cô rất tốt, nên cũng không có gì là lạ khi nhiều người biết đến cô.

"Tiểu Hàn, phòng VIP vừa đón nhận một bệnh nhân nữa, cô ấy bị ngất do kiệt sức nên em hãy chăm sóc cô ấy nhé?", một người y tá họ Lý đưa cho cô bệnh án của người bệnh nhân kia.

"Ngất do kiệt sức, vậy chỉ cần truyền nước và uống thuốc là xong mà, đâu cần phòng VIP làm gì."

"Hình như không chỉ do làm việc quá sức đâu, vừa rồi chị nghe tin, cô ấy còn bị đầu độc, rồi bị phản bội gì ấy. Thật đáng thương, chị nghĩ người này là nhân vật xuất chúng hay gì ấy, em đi xem đi nhé."

"Vâng."


Hàn Minh Chi đẩy xe đựng thuốc thang đến phòng VIP ấy. Trên cửa có ghi tên người bệnh, Ngô Kỳ. Hàn Minh Chi mở cửa bước vào, kiểm tra kim truyền, đặt thuốc vào hộp cho người bệnh. Ngô Kỳ khá xinh đẹp, nước da mịn màng, có lẽ là diễn viên. Nhưng trên má cô xuất hiện vết bầm tím khá nhạt, bị đánh chăng? Hàn Minh Chi kiểm tra tay và chân, cổ của Ngô Kỳ, phát hiện nhiều vết bầm khác. 

Cô gái này, thật sự đáng thương mà.

Hàn Minh Chi lấy thuốc mỡ, bôi lên những vết bầm đó. Cô thấy khi ngủ, Ngô Kỳ nhíu mày liên tục, trán còn đẫm mồ hôi. Cô còn dùng khăn ấm lau mồ hôi cho Ngô Kỳ. Bất chợt, Ngô Kỳ tỉnh giấc, nhìn quanh phòng, rồi lại nhìn Hàn Minh Chi đang cầm tay mình xem vết bầm.

"Cô đang làm cái quái gì vậy?"

Vốn nghĩ, Ngô Kỳ thật đáng thương khi bị đối xử như vậy, nhưng khi cô ta quát lên, Hàn Minh Chi thật sự bất ngờ. Giọng nói chua ngoa đanh đá, giật mạnh tay mình khỏi tay Hàn Minh Chi.

"Tôi... tôi chỉ bôi thuốc cho cô thôi mà."

"Cô nghĩ bàn tay của cô đủ xứng đáng chạm vào tôi à?"

Lần này, Hàn Minh Chi thật sự tức giận, cô có cái gì mà không xứng đáng chứ? 

"Này cô, chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của tôi, tôi thấy cô có vết bầm thì bôi thuốc mỡ cho mau lành, cô không muốn sao?"

"Khi nào tôi cho phép cô mới được chạm vào!"

Hàn Minh Chi thầm nghĩ, thôi xong rồi, lần này gặp đúng người mắc bệnh ngôi sao rồi. 


"Minh Chi, có chuyện gì vậy?", giọng một bác sĩ nam trẻ tuổi từ ngoài vọng vào. Là Tiểu Manh. Anh lớn hơn cô hai tuổi, làm bác sĩ ở đây cũng khá lâu, nghe tiếng hét lớn nên anh liền chạy đến.

"Wow, anh bác sĩ ~", Ngô Kỳ ngay tức khắc đổi mặt, liền ngon ngọt mà gọi anh bác sĩ.

"Bệnh nhân này không để tôi chăm sóc."

"Vậy cứ để tôi, em đi sang phòng bên cạnh giúp tôi thay bình truyền nước nhé?"

"Vâng.", Hàn Minh Chi đứng dậy, vừa bước ra cửa, giọng nói ngon ngọt lại cất lên, "Ôi anh bác sĩ, bác sĩ xem giúp em với, em hình như rất mệt."

Thật đúng là hết nói nổi.


Hàn Minh Chi liền sang phòng bên cạnh, thay bình truyền nước. Bệnh nhân bên này là một người đàn ông trung niên, trên trán còn có băng bông gạc. Nhưng mà, người này cô cảm thấy rất quen. Cô không biết mặt, nhưng hình như cảm giác rất quen. Hàn Minh Chi cảm thấy mình thay bình truyền xong đứng đây mãi cũng không được đúng lắm, nên cô lại đẩy xe thuốc ra ngoài.

Khi cô vừa đi, thang máy đằng sau vừa 'đing' lên một tiếng, một người phụ nữ trẻ bước ra, cô định vào trong phòng người đàn ông trung niên kia, nhưng lại ngoảnh nhìn Hàn Minh Chi vừa bước đi, "Quen thật."


===========

Văn phòng Chủ tịch tập đoàn S.


"Ba, không thể nào. Chuyện kết hôn đâu thể ba cứ quyết là quyết. Con muốn cưới ai là chuyện của con chứ, ba đừng can thiệp được không?", Gia Hiểu Đằng đập bàn.

"Con có biết suy nghĩ cho thân già này không? Con đã hai mươi bảy, trong khi bạn bè con đều lấy vợ cả rồi. Vương Tịnh, cô ấy chính là người con cần kết hôn."

"Ba, lẽ nào ba không biết con đối với Hàn Minh Chi thế nào sao? Mối quan hệ của ba và luật sư Hàn, ba quên rồi sao?"

Chủ tịch im một lúc lâu, rồi lại nói, "Con không biết bây giờ tập đoàn đang rơi vào khủng hoảng sao? Tất nhiên ba không quên, nhưng nhà cô ấy không có khả năng giúp chúng ta chi trả món nợ này. Hiện tại, công ti đang mắc nợ rất nhiều, sản lượng tiêu thụ sản phẩm cũng không còn cao như trước,mà một số đối tác đã hủy hợp đồng với bên ta rồi. Ba muốn con lấy Vương Tịnh, cũng chỉ là trên danh nghĩa. Chỉ cần con đồng ý thôi, chúng ta sẽ lại vực dậy như trước. Công ti của Chủ tịch Vương, chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của chúng ta, chỉ cần đánh vào con gái ông ta, món nợ này coi như được giải quyết."

"Vương Tịnh, trước kia cô ta từng đe dọa Hàn Minh Chi, lúc tụi con còn ở ngôi làng đó. Bộ mặt của cô ta, con biết rất rõ. Chẳng lẽ ba muốn con lấy người từng suýt hại người con yêu sao?"

"Đừng nhiều lời, bây giờ con nói ba biết, còn có mẹ con ở trên kia chứng kiến. Con có cứu gia đình ta hay không? Hay chỉ khiến mẹ con thêm thất vọng?"

Lần này Gia Hiểu Đằng không biết nói gì hơn, Chủ tịch đã giáng một đòn xuống điểm yếu của anh.

"Được, cùng lắm chỉ là trên danh nghĩa, không hơn không kém."

Nói rồi, Gia Hiểu Đằng bỏ đi. Tại sao người lớn lại luôn quyết định cuộc đời của mình như vậy, mình không có cách nào cãi lại, chỉ có thể thuận theo ý họ. Nhưng bản năng của một người con là vậy, đứng trước nguy cơ bị phá sản, làm gì có người con nào chống mắt lên xem gia đình dần rơi vào nợ nần chứ. 

Đang chìm trong suy nghĩ, tiếng điện thoại reo lên, là Vương Tịnh.

"Anh có thể vào bệnh viện một chút không?"

"Chuyện gì?"

"Ba tôi nhập viện rồi.", tiếng khóc trong điện thoại ngày một lớn, Gia Hiểu Đằng trước giờ rất ghét con gái khóc lóc ỉ ôi, nhưng vì tập đoàn, anh đành phải lái xe đến bệnh viện.

Lúc anh vừa đỗ xe vào bãi, một chiếc xe cứu thương vừa đến. Vốn không muốn quan tâm lắm, nhưng hình ảnh người con gái mặc chiếc váy y tá màu trắng ấy khiến anh không thể nào rời mắt khỏi cô. 

Cô gái ấy, đã đẹp đến như vậy sao.

Mới một năm không gặp, tưởng chừng như không bao giờ gặp nhau nữa, mà ngay lúc này, hiện trước mắt nhau như duyên phận như vậy. Nhưng tại sao ông trời lại sắp đặt ngược như vậy chứ, gặp cô ấy trước rồi đi gặp ba, có phải sẽ tránh khỏi chuyện kết hôn ngoài ý muốn không?

Gia Hiểu Đằng ngăn mình khỏi dòng suy nghĩ đó, dù sao đi nữa, chuyện kết hôn đã định rồi, hãy xem như cô ấy chỉ là một người thương đã bỏ lỡ. Chuyện gì đến cũng phải đến. Gia Hiểu Đằng bước vội vào trong, vẫn không nhận ra, cô gái ấy đã nhận ra anh từ lâu rồi, nhưng không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Cô sợ bản thân mình sẽ bật khóc, cô sợ mình sẽ lại phá hoại hạnh phúc của người khác lần nữa, nên cô mới dùng vỏ bọc của sự thờ ơ mà che giấu nỗi nhớ trong tim mình. 

Dù sao đi nữa, cũng chỉ là người từng thương mà thôi.


Hết chương 15.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #love