Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

"Mời hành khách có chuyến bay BA059 khởi hành đi Úc, vui lòng đến cửa số 3 để làm thủ tục soát vé. Xin nhắc lại, hành khách có chuyến bay BA059 đi Úc, vui lòng đến cửa sổ 3 để làm thủ tục. Xin cảm ơn."



"Này, anh đi tại sao không nói với em một câu? Anh chờ đó, em đến ngay!", giọng cô gái qua điện thoại có vẻ rất tức giận.

"Tôi đi công chuyện, tôi nghĩ chuyện tôi đi đâu không đến phiên em quản. Chúng ta, chỉ là trên hợp đồng.", Gia Hiểu Đằng bình thản nói.

"Còn công việc? Anh định để cho công ti đình trệ như vậy sao, anh nên nhớ, số tiền anh cần nằm trong tay nhà họ Vương tôi."

"Đúng thật là trong tay nhà họ Vương, nhưng bản thân tôi có thể tự kiếm ra tiền. Những ngày qua không gặp tôi, ắt hẳn cô biết ngoài tránh mặt cô, tôi còn làm gì mà."


"Vậy ra là anh thừa nhận, anh tránh mặt tôi?", Vương Tịnh nhếch môi.

"Rất tiếc là như vậy, đúng là tôi tránh mặt cô."

"Tại sao anh phải trốn tránh?"


"Nếu con đường cô đi đang thuận lợi, chợt có chướng ngại vật trước mắt, cô có dẹp chướng ngại đó không?", Gia Hiểu Đằng nhìn đồng hồ.

"Anh xem tôi là chướng ngại sao? Anh có biết -- ", chưa nói hết câu, Gia Hiểu Đằng đã cúp máy, không quên, "Chào nhé."


Những ngày qua, mọi người hiếm thấy bóng dáng Gia Hiểu Đằng, là vì bận rộn cho một dự án liên doanh với công ti nước ngoài. Lần này, số vốn đầu tư khá lớn, nhưng vì công ti anh thường xuyên giúp đỡ họ, nên họ hứa sẽ giúp một tay. Đồng thời, anh là bạn của Phillip, giám đốc bộ phận thị trường, nên không ai có thể làm khó dễ anh được.

Chuyến đi Úc lần này, có thể nói, chính là để vực dậy công ti. Ba năm, chỉ là khoảng thời gian anh dự trù trước, có thể về nước sớm hơn hoặc trễ hơn tùy vào tiến độ dự án. Tuy nhiên, chuyến đi này còn là để anh tìm hiểu, tìm một số bác sĩ có thể chữa căn bệnh của Hàn Minh Chi. Trước khi đến sân bay, anh đã ghé qua bệnh viện một chút để hỏi thăm về sức khỏe của cô. Hầu như ai cũng biết, cô bị viêm phổi. Do đó, Gia Hiểu Đằng quyết phải chữa được bệnh cho cô bằng mọi giá.


Gia Hiểu Đằng vào trong máy bay, ngồi yên vị tại chỗ mình, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hôm nay bầu trời thoáng đãng, nhưng không có chút ánh nắng mặt trời nào, bầu trời dường như được phủ một màu trắng xóa. Gia Hiểu Đằng cầm sợi dây chuyền lên, không hiểu sao, mỗi khi tâm trạng hơi xuống dốc, anh nhìn sợi dây chuyền, dường như có một nguồn động lực, khiến anh phải tiếp tục hướng về phía trước, không được gục ngã.


Gia Hiểu Đằng cầm điện thoại, nhắn một tin rồi mới tắt nguồn, 

"Chờ anh về, chúng ta sẽ kết hôn."


=======


Hàn Minh Chi thức dậy, nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại, bất giác mặt ửng đỏ, "Anh giỏi thì đi luôn đi."

Cô nhìn quanh nhà Gia Hiểu Đằng, bừa bộn thật.

Ba năm, thời gian hơi bị lâu đấy, nên có lẽ chí ít một tuần cô sẽ xin phép đến dọn nhà cho anh trong thời gian anh đi. 

Cô bắt đầu từ rửa chén bát. Chén bát thì ít, mà rác toàn đồ ăn hộp, anh sống hơi bị cẩu thả, Hàn Minh Chi lắc nhẹ đầu. 

Cô dọn dẹp gần xong, chợt phát hiện dưới ghế sofa chất chứa những chai rượu không, không biết đã từ bao giờ. Đếm đi đếm lại, khoảng hơn năm chai. Hàn Minh Chi bất giác tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày anh mệt mỏi về nhà, lôi cơm hộp ra ăn, rồi lại lôi rượu ra uống một mình, cảm giác của anh thế nào nhỉ?

Nghĩ đến đó, cô chợt nhớ những ngày học cấp ba, bố mẹ đều không ở nhà mấy. Ngày nào cũng thấy một mẩu giấy nhỏ, kèm theo tiền, "Con tự mua đồ ăn nhé, bố về trễ đấy.". Những hôm về muộn, hàng quán đều đóng cửa cả, xe buýt thì hết chuyến, phải đi bộ về. Bụng thì đói, mà nhà chẳng có gì. Do đó, hầu như ngày nào sáng sớm cô cũng mua gói mì dự trữ, nhìn thấy ai có cơm nhà làm mỗi giờ ăn trưa đều ghen tị cực kì. 


Hàn Minh Chi từ khi sống với dì, sau khi chữa mắt xong, dì đều bắt nấu nướng cả, nên bây giờ cũng chẳng sợ đói như năm xưa. Cô dọn dẹp sạch sẽ xong, lấy túi xách của mình, rồi cầm theo chìa khóa ra về. 

Vừa mở cửa, cô chợt thấy bóng dáng Vương Tịnh đang định bấm chuông cửa.


"Sao cô lại ở đây?", Vương Tịnh lạnh lùng hỏi.


"Hôm qua tôi uống say, chẳng hiểu sao mình lại ở đây nữa."


"Cô biết cậu ấy sắp kết hôn không?"


"Biết. Tôi chẳng làm gì cả, mỗi người một phòng tách riêng mà."


"Qua đêm ở nhà người đàn ông đã có vị hôn thê, cô biết cảm giác của tôi chứ?"


"Vương tiểu thư, tôi thực sự xin lỗi, tôi đang định ra về thì gặp cô.", Hàn Minh Chi có chút run sợ.


"Chẳng lẽ nếu tôi không đến, cô định ở đây luôn sao, chờ anh ấy về à?"


"Tôi không có ý định đó, tôi về đây."


"Cô -- Được, cô chờ xem, cô mà còn quấy rối chúng tôi nữa đi, tôi sẽ không để yên đâu."



Hàn Minh Chi ra về. Ngay lúc này, cô cảm thấy cô giống như nhân vật phản diện trong phim truyền hình vậy, cứ dây dưa mãi. Bản thân cô cũng cảm thấy rất xấu hổ, từ bé mẹ đã dặn, không bao giờ được cướp đi hạnh phúc của người khác, vậy mà, lúc này cô cảm thấy mình đã làm trái lời mẹ, mà còn rước họa vào thân. Vì cô mà người khác phải chết, vì cô mà người khác mất đi hạnh phúc, Hàn Minh Chi, còn mặt mũi nào mà nhìn đời?


Bầu trời âm u chưa đủ, ông trời dường như cũng muốn than trách cô, cho cơn mưa xuống. Hàn Minh Chi cũng chẳng còn sức chạy, cô cứ vừa đi vừa suy nghĩ miên man, rồi dầm mình dưới mưa đến trạm xe buýt.


Hàn Minh Chi đón xe buýt về nhà, đi một quãng, chợt thấy bóng người quen thuộc.

"Bác sĩ Trần.", cô thấy bác sĩ Trần liền mỉm cười nhẹ.

"Này, em không sao chứ? Dầm mưa sao? Em có biết em bị bệnh không mà dầm mưa hả? Lên nhà xem tôi trị em thế nào.", bác sĩ Trần đỡ cô, cô lại gạt tay ra, "Đừng đụng vào em, làm ơn, em là đứa mang họa, sẽ mang họa đến cho bác sĩ. Em có thể đi được."


"Minh Chi! Đừng ngoan cố nữa được không?"


"Bác sĩ, coi như em xin anh, đừng chạm vào em, em chính là một mầm họa, em -- "


"Đừng nhiều lời, lên nhà với tôi.", giọng bác sĩ Trần chợt lạnh hẳn đi. 


Hàn Minh Chi đành bấm thang máy lên nhà. Dì lúc này chắc đang lo lắng lắm, mình đi tận qua đêm mà.

Đến trước cửa nhà, bác sĩ Trần bấm chuông.



"Ôi trời, cháu gái tôi, sao mà ướt hết thế này.", dì Trương chạy ra, hốt hoảng hỏi.

"Cô ấy dầm mưa, chào cô, cháu là Trần Manh, làm việc ở bệnh viện, cháu có thể chăm sóc cô ấy một chút được không?"

"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên. Nó đi qua đêm mà còn dầm mưa như vậy, chắc tâm trạng xấu lắm."


Bác sĩ Trần dìu cô lên ghế sofa, nói với dì Trương, "Dì có thể thay đồ cho cô ấy giúp cháu được không, chuẩn bị cho cháu nước ấm với ạ."

"À được.", dì Trương đưa cô vào phòng thay đồ.


Thay xong xuôi, dì Trương mang nước ấm vào, lau người cho cô. 


Hàn Minh Chi nằm một lúc, chợt ho mạnh, rồi ho liên tục. Bác sĩ Trần cho cô nước nóng để uống, rồi bấm huyệt ở bàn chân cô. Cơn ho dịu đi một lúc, Hàn Minh Chi thiếp đi.


Thấy cô ngủ yên, anh mới lặng lẽ ra ngoài.


"Này cậu bác sĩ, cháu tôi, có phải mang bệnh gì đó, đúng chứ?"

"Sao dì lại hỏi vậy?"

"Nó ho dữ dội như vậy, tái phát?"

"Dạ đúng vậy, bệnh viêm phổi của cô ấy lại tái phát. Nhưng nó phát triển nhanh quá."

"Phải làm sao bây giờ? Nó là đứa cháu gái duy nhất của tôi, tôi không thể để mất nó được.", dì Trương ngồi xuống ghế sofa.

"Dì yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cô ấy trở nặng." , bác sĩ Trần vỗ vai dì Trương.



Hai người ngồi ở ghế sofa, hỏi thăm tình hình của Hàn Minh Chi, nhưng rồi nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ ở trong phòng.


Bác sĩ Trần vội chạy vào, thấy cô đã ngã xuống giường, ho không dứt, ôm lấy ngực, hơi thở dần yếu đi, rồi ngất lịm.


"Minh Chi!"


Hết chương 23.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #love