Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25


Sau lần gặp Tần Huyên, tôi có nhận được cuộc gọi phỏng vấn. Trước đó, Tần Huyên đã nói rõ với họ về căn bệnh của tôi, nên người đại diện sẽ đến thẳng bệnh viện, thực hiện cuộc phỏng vấn nhỏ. Còn về CV của tôi, họ nói Tần Huyên đã lo rồi.


Cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài trong vòng ba mươi phút. Phải công nhận, năng suất làm việc của họ rất hiệu quả. Hỏi đúng trọng tâm, và đa phần là tiếng Anh. Tôi đã chuẩn bị cuộc phỏng vấn này trong ba ngày, nên có chút lo lắng.



Và sau cùng thì,


"Tôi sẽ email cho cô file cần dịch. Cô có một tuần để dịch, có gì thắc mắc cứ hỏi tôi. Đây là danh thiếp của tôi, mong được giúp đỡ."

"À vâng, mong được giúp đỡ. Xin lỗi vì khiến anh phải đến nơi này, với lại tôi cũng chỉ có bộ quần áo này tử tế thôi, phiền anh rồi.", tôi nhận lấy danh thiếp, cúi đầu cảm ơn trong vui sướng. Tôi nhìn trên danh thiếp, lấy làm bất ngờ.


"University Supporter: Medical Care."

Ra là Nhóm hỗ trợ cho sinh viên trường Đại học. Tôi có nghe về nhóm này từ năm hai đại học, lần đó cũng có vài người đến, công việc của họ là mỗi thứ sáu đến để hỗ trợ sinh viên, nhất là năm nhất và năm cuối. Thường thì họ sẽ giúp bằng cách giảng cho sinh viên ngay tại phòng thực hành, hoặc dựa vào những bản dịch như cái mà tôi-đang-và-sẽ làm, giảng kĩ cho họ những chỗ họ chưa hiểu.


Cuối cùng cũng có ngày tôi trở thành người hướng dẫn cho sinh viên khoa Y!


Kể từ ngày đó, mỗi ngày tôi đều đặn mở laptop, dịch bài, rồi lại tra từ điển. Thi thoảng, có một vài bác sĩ đến kiểm tra cho tôi, rồi lại dặn là không được làm việc quá sức.  Cũng nhờ vậy, mỗi ngày tôi đều dậy sớm đi dạo dưới khuôn viên, ăn nhẹ, rồi làm việc khoảng hai tiếng, rồi lại nghỉ ngơi. 


Tôi sắp được ra viện rồi!


Điều mà tôi hằng ao ước, cuối cùng cũng thành hiện thực. 



Ba ngày sau, tôi xuất viện trong vòng tay của dì. Mặc dù dì là người thường xuyên ở cạnh tôi, nhưng dì bảo không có tôi ở nhà, dì buồn chết mất. Bác sĩ nói, vì bệnh của tôi là bẩm sinh, nên dù có xuất viện đi chăng nữa, họ cũng phải đến nhà kiểm tra hai lần một tuần. Tôi cùng dì lên xe, lần này, bác sĩ Trần trực tiếp đưa tôi về nhà. 


"Minh Chi, ban sáng có một người xưng là thư kí của Chủ tịch Gia đến, nói rằng Chủ tịch muốn gặp em. Ông ấy bảo Chủ tịch muốn đưa cho em một thứ, có liên quan đến bố em. Rồi còn nhờ tôi đưa em cái này.", bác sĩ Trần đưa ra một mảnh giấy, ở trên có địa chỉ của Chủ tịch.


"Thật sao?", tôi tò mò không biết thứ đó là thứ gì nhỉ? Nhắc mới nhớ, khá lâu rồi tôi chưa gặp lại Chủ tịch, giờ thì tập đoàn đang trên bờ vực phá sản, tôi nghĩ tôi nên đi một chuyến.


"Vậy phiền anh chở dì em về được không, còn em sẽ tự lo liệu. Cứ thả em ở chỗ rẽ đằng trước là được."


"Vậy được, em tự lo được chứ?"


Tôi gật nhẹ đầu.


Tôi xuống xe ngay ngã rẽ, rồi bắt xe buýt đến chỗ Chủ tịch.

--


"Chủ tịch, cô Hàn đã đến.", vừa thấy tôi, bác thư kí già liền thông báo cho Chủ tịch.

"Minh Chi đấy à, cháu ngồi đây đi."

Chỗ của Chủ tịch hẹn tôi là một quán mì nhỏ, giá khá rẻ. Tôi ngồi xuống trước mặt ông, trông ông ngày một tiều tụy, không giống với dáng vẻ mà tôi gặp trước kia.


"Ta nghe tin về thằng con trời đánh của ta, quả thật, ta...", ông nắm chặt lấy đôi đũa trên tay, một tay ôm lấy mặt, "... đáng ra nó phải có cuộc sống tốt hơn. Là tại thân già này, là vì ta cả."


"Chủ tịch đừng tự trách mình, cuộc sống phải có lúc như vậy mà."


"Đừng gọi ta là chủ tịch, đau lòng lắm. Cứ gọi ta là bác Hàn."


"Chuyện là thế nào vậy ạ? Sao anh ấy lại..."


Bác chủ tịch già uống một nhấp rượu, gương mặt không khỏi buồn khi nhắc đến Gia Hiểu Đằng.


"Thật ra, chính ta là người đã ép nó kết hôn với người nó không mong muốn. Lúc đó, ta chỉ có Giám đốc Vương, là người duy nhất ta có thể cầu cứu. Tập đoàn này, cũng là mong ước của vợ ta, dù cho bây giờ bà ta đã bỏ nhà đi, nhưng cũng là nơi để con trai ta sau này tiếp quản. Mà ngờ đâu, Giám đốc Vương đã không thực hiện lời hứa của mình. Chỉ bởi vì Hiểu Đằng không yêu con gái rượu của ông ta. Ông ta cho rằng, là do ta đã ngăn cản chúng nó, nên ông ta biến số tiền giúp ta thành số nợ. Kẻ tiểu nhân đó, ta không thể nào tha thứ cho ông ta. 

Nhưng mà, ta còn tư cách gì để mà tha thứ cơ chứ. Ta đã hại con trai ta ra nông nỗi này, khiến nó phải nai lưng ra làm việc để phụ giúp. Hôm nay ta gọi cháu ra đây, chính là để đưa cháu thứ này. Coi như là món quà cuối cùng, cháu có thể vứt đi tùy ý."


Nói rồi ông lôi ra một hộp nhung màu đỏ, ở bên trong là một chiếc nhẫn ngọc bích.


"Bác, vật này quý giá như vậy, bác đưa cháu làm gì? Bác giữ lấy, gì chứ cái này cháu xin phép không nhận."


"Làm ơn, ta đã bán mọi thứ rồi, nhưng duy chỉ có thứ này ta không thể bán được. Là bảo vật mà mẹ ta để lại, bà đã dặn là phải trao lại cho con dâu đời thứ hai. Nếu không, ta có xuống suối vàng cũng không yên tâm."


"Cháu có phải con dâu đâu ạ.", tôi thật sự rất áy náy. Một vật đáng giá như vậy, lại đưa không cho tôi, lại nói là con dâu nữa. 


"Minh Chi, cháu nghe ta. Cháu nhận rồi muốn bán sao cũng được, chỉ việc nhận nó cho ta thôi. Cháu nghe ta, làm ơn, hãy giúp Hiểu Đằng với. Nó mệt lắm, một mình nó không thể gánh vác được đâu. Ta chỉ xem cháu là con dâu thôi, cứ xem như là vì ba cháu mà nhận giúp bác, nhé."


Từng câu từng lời của bác chủ tịch, tôi không thể nào quên được. So với dáng vẻ lãnh đạm phía sau bàn làm việc, giờ đây, bác ấy đang khẩn cầu tôi. Giọt nước mắt bất lực của người cha già, chỉ vì tin vào lời nói của người khác trong lúc gặp nạn, mà khiến cho cả gia đình chia rẽ. 


"Vậy giờ bác ở đâu?"


"Ta ở đâu chả được, đằng nào cũng chết. Cháu đừng lo."


Bác đừng nói nữa, cháu khóc mất.

Vậy ra, đó chính là lời nói của người cha bất lực với cuộc đời này hay sao? Tất cả những gì họ cần chỉ là hãy giúp đỡ con họ, mang cho con họ có cuộc sống no ấm. Còn họ, chẳng cầu gì hơn, kể cả có sống ở đâu cũng được. Tôi túm chặt lấy gấu áo, cúi mặt khóc. Chẳng hiểu sao, tôi nhớ ba. Tôi nhớ nhiều lắm, tôi chỉ muốn gặp một chút thôi, dù chỉ là trong giấc mơ.


"Đừng khóc, Minh Chi."


"Bác, bác có thể ở nhà cháu mà, bác đừng nói thế, cháu đau lòng mất."


"Không được, họ sẽ tìm đến cháu đòi nợ đấy. Cháu biết, Vương Tịnh là người thế nào mà. Kể từ sau khi giám đốc Vương mất, họ đều gọi cô ta là 'con rắn độc' đấy. Ta không thể cứ thế mà mang họa cho cháu được. Cháu cứ mặc kệ ta."


"Vậy còn chú thư kí?"


"Tôi sẽ theo Chủ tịch. Chủ tịch đã cứu rỗi cuộc đời tôi hai mươi năm nay, tôi không thể rời bỏ Chủ tịch. Ông ấy mà có xuống suối vàng, tôi cũng sẽ đi theo.", người thư kí ở tuổi tứ tuần không thể giấu được giọt nước mắt. 



"Này, mấy người, có rất nhiều người cần chỗ ngồi đấy. Ăn xong rồi có đi hay không?", người chủ quán quát lớn.

"Nhìn họ mà xem, đã nghèo còn ngồi tốn cả chỗ."

"Chắc chẳng có tiền trả đâu nhỉ? Nghèo kiết xác thế kia kìa."

"Chúng ta đừng nên động vào họ, vận xui đấy."


Nghe những lời như vậy, tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn nữa. Tôi đứng dậy, "Chúng ta đi thôi.", rồi tôi quát lớn, "TÍNH TIỀN."


Người chủ chạy ra tính tiền, "Tổng cộng ba tô, thêm phí ngồi thêm giờ, tổng cộng là 300.000 đồng."


"Cái gì, sao mà lắm như vậy?"


"Đúng rồi, mấy người ngồi tốn giờ của tôi, phải trả phí chứ."



Những người ngồi xung quanh lại cười nói bàn tán về chúng tôi, "Cô gái kia không có tiền mà cứ tinh tướng."


"Để xem cô ta làm thế nào."


"300.000 đâu có ít."



Tôi nhìn trong ví của mình, nhẩm lại cũng chỉ có 100.000 đồng. 


"Tôi trả."


Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, anh ta nhanh tay lấy đúng 300.000 ra đưa cho bà chủ. Sau đó nói, "Tính luôn giúp tôi những người ngồi ở đây luôn, tôi trả."


Những người kia thực sự rất bất ngờ, tự nhiên ở đâu một anh chàng chạy vào, đòi trả tiền cả quán cơ chứ.


Bà chủ vui vẻ tính tiền, anh chàng kia lấy thẻ của mình ra, "Trả bằng thẻ được chứ?"

"Tất nhiên là được."


Tôi nhìn người kia, thật sự nói không nên lời. 

Tại sao, tại sao...



Tính tiền xong xuôi, anh chàng kia gọi ba người cùng đi, rồi quay sang nói với tôi, cố tình nói to, "Đi nào, người nào ăn chùa, người đó mới là nghèo, đúng không?"

Những người kia đều lặng im, họ không thể cất thành lời.


Nói rồi, tôi mỉm cười, quay sang nói với anh, "Tham thì thâm thôi. Người giàu mà."



Bốn người chúng tôi rời khỏi quán.


"Xã hội này bất công quá, cứ chờ đó đi, tôi sẽ cho mấy người thấy, giàu có chẳng phải cái gì hay ho mà lên mặt.", tôi hét to. Thật sự nếu như không có anh, tôi không biết phải xoay sở như thế nào. Lúc nãy, tôi đã nghĩ đến việc bỏ chạy, hay bản thân mình sẽ được lấy ra làm trò đùa cho người giàu. 


Tôi ngước mặt lên nhìn anh, vẫn là anh gầy gò như vậy. 


"Hiểu Đằng, tôi nhớ anh lắm."

"Ừ, đủ biết mà."


Gia Hiểu Đằng trước mặt tôi vẫn mỉm cười dịu dàng như vậy. 


Tôi, phải tỉnh giấc thôi.


Hết chương 25.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #love