Chương 27
Thông thường, hạnh phúc thường đến rất bất chợt. Thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời bạn, có lẽ đến bạn cũng không lường trước được. Và khoảnh khắc mà tôi vẫn hằng mơ, đang hiện hữu ngay trước mắt tôi.
Tôi trở về quê hương mình, gặp lại người mà tôi nhớ da diết.
Em đang ở ngay bên tôi.
"Anh kể chuyện đi."
Giọng nói nhỏ nhẹ, vang lên giữa căn phòng nhỏ. Em nằm bên cạnh tôi, bàn tay chúng tôi đan vào nhau, gương mặt em thoáng ửng đỏ.
"Chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng được, chuyện anh ở nước ngoài này, chuyện vì sao anh trở về nước, rồi chuyện vì sao anh biết em ở quán mì. Em muốn nghe lắm."
"Thôi được, giờ thì em cứ nhắm mắt lại, anh kể, em tự tưởng tượng ra nhé?"
Em nhẹ gật đầu, vì mối quan hệ của chúng tôi vẫn chưa tiến xa được, nên tôi chỉ có thể vuốt mái tóc em. Có lẽ, em buồn ngủ rồi.
"Sau khi đến Úc, anh phải khó khăn lắm mới tìm được một nhà trọ. Tiền thì chẳng có, ban đầu anh ngủ ở trong kho, sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, anh đã để dành nó, chỉ dám ăn bánh mì. Rồi anh tìm việc ở một cửa hàng tiện lợi, vì anh là người duy nhất chịu trực ca đêm, nên họ đồng ý bao ăn buổi tối và sáng sớm. Anh đã đi tìm bác sĩ chuyên khoa chữa trị cho em, nhưng khó quá. Anh phải cầu cứu cậu bạn Phillip, cậu ta mới cho anh biết bác sĩ Alex. Sau này, anh sẽ đưa em đi Úc chữa trị, đảm bảo sẽ khỏi luôn.
Thật sự, có nhiều đêm, anh nhớ nhà đến phát khóc. Là khi anh nhìn thấy những đứa trẻ được bố mẹ dắt vào mua đồ, hay những cặp tình nhân luôn ngồi ngay cửa sổ, cực kì ấm áp. Nhưng sự ấm áp đó khiến anh cảm thấy chạnh lòng, anh chỉ ước, giá như có em ở đây, nhất định anh sẽ cho họ biết yêu là thế nào.
Và cũng có nhiều lúc, có người luôn gọi điện cho anh. Đáng tiếc, người đó không phải em. Vương Tịnh, cô ta lúc nào cũng gọi điện, rồi vờ như quan tâm lắm, luôn miệng, "Anh giữ sức khỏe". "
Nói đến đây, bỗng dưng tôi thấy em chau mày.
"Minh Chi, em còn nghe anh nói sao?"
"Em nghe cả đấy! Lãng mạn nhỉ?", em dùng giọng giận dỗi của trẻ con mà trút giận lên tôi.
Tôi chợt nhớ ra, một trong những điều tối kị khi ở cạnh bạn gái, chính là nhắc đến tình địch. Điều này được nhắc đến trong cuốn "Bí kíp con gái" mà tôi vô tình đọc được trong thư viện.
"Chết!"
"Giờ anh mới nhận ra sao?"
Cách giải quyết thế nào nhỉ? À rồi.
"Cái gì nhỉ...À, dù cho cô ta có gọi, nhưng anh không hề bắt máy. Bởi vì, anh chỉ chờ đợi cuộc gọi của em thôi."
"Cái này trong cuốn 'Bí kíp con gái' đúng chứ? Sống sai quá."
"Lộ vậy hả? Xin lỗi em, anh vô tình thôi."
"Chắc hẳn sau lần đó, vẫn còn những lần khác chứ gì?", lần này thì em tỉnh ngủ thật luôn rồi.
Đúng ra theo như những gì tôi suy nghĩ, tôi sẽ kể chuyện cho em nghe, sau đó em dần chìm vào giấc ngủ, tôi sẽ hôn nhẹ lên trán em.
Cuốn 'Bí kíp con gái' đã mách bảo như vậy!
"Anh cứ ở đó hoài niệm đi, em về đây."
Hỡi các tiểu thuyết gia, hãy mách cho tôi một con đường đi, cô ấy giận mất rồi.
Nhớ rồi.
"Hôm nay em đẹp lắm.", tôi nở nụ cười tươi.
"Ý là mọi khi em vẫn xấu chứ gì?"
Không có tác dụng.
Plan B.
"Em nhéo anh một cái xem? Anh nhớ em đến độ không biết người con gái trước mặt anh là thực hay vô nữa.", tôi chìa tay ra trước mặt em.
Không cảm xúc.
Em lấy gối đánh tôi luôn rồi.
"Là thực đó! Anh tỉnh chưa?"
Plan C.
Tôi quỳ trên giường, nhẹ nghiêng đầu, tay đưa lên đầu như con thỏ. Cái này, có lần tôi đọc trên mạng, thấy chiêu này rất hiệu quả. Nhưng lúc đó còn chưa hiểu đời, còn ngồi cười, bảo những người nào làm cái điều này thật thiếu thốn tình thương.
"Bé thỏ cần tình thương, hãy tha lỗi cho bé thỏ.", tôi chu mỏ, giả vờ giọng điệu đáng yêu.
Cô ấy im lặng, rồi đi ra ngoài, lát sau mang vào một củ cà rốt, nhét vào miệng tôi, "Bé thỏ à, ngoan ngoãn ăn hết cà rốt nhé, chẳng ai thương đâu."
Dẹp hết đi.
Ba cái lời khuyên trên mạng lẫn trong sách đều vô dụng hết. Plan D,E,F,G,... gì đấy, chẳng có cái nào dùng được cả.
Sau cùng, tôi chỉ còn cách duy nhất.
Tôi dùng ngón tay mình, vân vê trên mu bàn tay em, "Anh xin lỗi mà. Sẽ không có lần sau đâu."
Đến lúc này, em mới bật cười, nụ cười hơi quái một chút.
"Sao nụ cười em quái thế?"
"Anh cứ đơn giản xin lỗi như thế này là được, sao anh cứ phải làm như trong sách thiếu nữ làm gì? Những cái anh mới vừa làm, chỉ áp dụng cho thiếu nữ mới lớn thôi. Gì mà bé thỏ chứ, không thể tin nổi luôn. Tiếc là em không mang máy ảnh để chụp."
"Em nói vậy mà được à? Người ta nghĩ ra bao nhiêu cách để em hết giận, em lại cười lên nỗ lực của người khác. Xấu thật."
"Là do em có chút khó chịu khi anh nhắc đến Vương Tịnh."
Tôi ôm em vào lòng, xoa lưng em, "Anh biết rồi mà, nhìn em ghen cũng đáng yêu lắm, nhưng anh vẫn thương em nhất."
Nói mãi mới chịu nằm xuống, tôi lại tiếp tục câu chuyện.
"Nhận thấy em bắt đầu buồn ngủ rồi, anh nói đến vấn đề chính, sau lần ở bệnh viện, em thế nào?"
"Còn thế nào nữa, mấy tháng sống với tư cách một kẻ thất nghiệp. Mới đây em mới nhận công việc mới, ngày mai phải tiếp tục dịch dự án cho họ. Mấy ngày nữa phải gửi cho họ rồi."
"Dịch văn bản sao? Nghe thú vị nhỉ?"
"Ừm, thật ra cũng hơi vất vả, nhưng cũng thú vị lắm."
"Cái này, hơi khó nói, em có thể...", tôi chưa nói hết, em đã mỉm cười, "Em sẽ giúp anh, đối phó với Vương Tịnh. Anh hãy gia hạn với cô ta, trong vòng một năm, sẽ trả đủ số nợ. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta cứ vờ như vẫn còn ghét nhau, sau một năm, tính sổ tiếp. Được chứ?"
"Wow, Hàn Minh Chi, quả thực chúng ta là trời sinh một cặp đó nha."
"Anh thực sự phải đi sao?", em nhỏ giọng hỏi.
"Sao? Em buồn à?"
"Buồn chứ sao không? Vừa gặp nhau chưa bao lâu, đã phải đi rồi."
Nhìn em như vậy, tôi cũng không nỡ đi.
"Chịu khó chút thôi, nhé? Anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc mà."
"Ừm, nhớ đấy. Anh mà về trễ, đừng trách em."
Nói rồi, tôi vỗ nhẹ vào lưng em, đưa em chìm vào giấc ngủ.
"Anh sẽ về, sẽ trở về nhanh thôi."
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com