Chương 3
"Hàn Minh Chi sao?", vị trưởng phòng vừa nói tên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn Minh Chi.
"Đúng là trùng hợp thật. Nhưng tiếc thay, số phận tôi không được may mắn như cô ấy. Tôi vốn xuất thân là gia đình làm nghề nông mà. Chủ tịch yêu cầu trích ra số tiền lớn hỗ trợ cô ấy như vậy, thật đúng là phúc phận. Đúng không, Gia Hiểu Đằng? Cậu là bạn thuở bé với tôi, chắc hẳn điều này cậu cũng biết mà.", Hàn Minh Chi cười. Nghe cô nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Gia Hiểu Đằng cũng đồng tình, "Đúng vậy, gia cảnh cô ấy thế nào, tôi còn không rõ sao? Được rồi, tôi đi kiểm kê lại ngân sách một chút đây."
Mọi người ai trở về việc nấy, không hề mảy may nghi ngờ gì về Hàn Minh Chi.
Trong lòng Hàn Minh Chi lúc này, dường như có điềm không may nào đó sẽ xảy đến với cô.
--
Giờ tan làm.
Chuông tan làm vừa reo, Hàn Minh Chi tìm đến Gia Hiểu Đằng.
"Sau giờ làm cậu rảnh không, đi ăn cùng tôi chứ?"
"Rảnh, đi chứ. Nhưng mà, cậu mời nhé. Để tôi chờ lâu vậy, cậu phải đền bù đấy.", Gia Hiểu Đằng cười, cùng Hàn Minh Chi ra về.
Nhưng vừa bước ra ngoài, một chiếc xe đắt tiền đã đậu trước sân. Một người áo vest đen đang tựa lưng vào xe, vừa thấy cô, liền chạy đến, "Vương tiểu thư."
Hàn Minh Chi ngay lúc này, thật muốn đánh cho cậu ta nhừ tử. Gọi lộ liễu như vậy, chẳng phải mọi chuyện sẽ lộ ra sao?
"Vương tiểu thư? Cậu ta gọi ai vậy?"
"Tôi không biết nữa, chúng ta mau đi thôi.", Hàn Minh Chi nhanh chóng kéo Gia Hiểu Đằng đi, nhưng người áo vest đen đó đã chặn trước mặt cô.
"Vương tiểu thư, tôi gọi cô sao cô không nghe?"
"Hả?", Hàn Minh Chi nhìn chằm chằm cậu áo vest đen, rồi nhìn sang Gia Hiểu Đằng, chỉ thấy cậu ta nhìn mình một cách khó hiểu.
"À à, anh bạn, cậu vui tính quá. Chúng ta có còn là trẻ con chơi trò tiểu thư công chúa nữa đâu. Hôm nay cậu sao vậy? Lại muốn chơi à? Thôi, cậu cứ về trước đi, 'Vương tiểu thư' tôi đi một lát. Tối tôi về sẽ cùng cậu chơi trò công chúa nhé.", Hàn Minh Chi vỗ vỗ vai cậu thanh niên áo vest đen, rồi nở nụ cười 'tự nhiên' nhất có thể.
"Thì ra là trò chơi, tôi cứ tưởng cậu không phải Hàn Minh Chi cơ.", Gia Hiểu Đằng cười nói, song, Hàn Minh Chi bất động hồi lâu.
Gia Hiểu Đằng, câu nói đó của cậu không đáng buồn cười chút nào đâu, báo hại tôi suýt đứng tim!
"Chúng tôi đi trước nhé.", Hàn Minh Chi kéo Gia Hiểu Đằng đi, để lại cậu thanh niên đứng nhìn trong khó hiểu, "Tiểu thư có bao giờ thân thiết với mình như vậy đâu nhỉ? Mình nào có chơi trò công chúa với cô ấy đâu." Cậu thanh niên đành ôm một bụng khó hiểu mà lái xe về.
Trước khi đi hẳn, Hàn Minh Chi còn quay lại nhìn theo chiếc xe của cậu thanh niên đó. Tiêu rồi, kiểu này là ngày nào cũng sai vệ sĩ đến đón cho xem. Lại còn, mỗi ngày một vệ sĩ khác nhau. Không thể cứ nói mình chơi trò công chúa với từng người được, như vậy quá sức kì quặc rồi.
----
Nhà hàng A.
"Hôm nay cậu sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?", Gia Hiểu Đằng thấy Hàn Minh Chi từ lúc gặp cậu thanh niên kia, mặt cứ đơ ra, thức ăn trong dĩa chỉ có mấy cọng rau.
"A? Không có không có, chỉ là tôi chưa thể tin được, sau bao năm, tôi có thể ngồi ăn cùng cậu thế này."
"Làm tôi cứ tưởng cậu ăn không ngon. Ăn đi, này, thịt bò này, ăn cho mập lên. Cậu gầy quá."
"Ừm, biết rồi.", Hàn Minh Chi gắp thức ăn. Không hiểu sao, nghe Gia Hiểu Đằng quan tâm mình như vậy, cô lại thấy ấm lòng hơn. Cậu ta không hề nhận ra, mình là người đã tỏ tình với cậu ta năm xưa. Chắc hẳn, cậu ta không để Vương Tịnh trong tim, mà chỉ có Hàn Minh Chi mà thôi.
Đây là cuộc sống hạnh phúc của Hàn Minh Chi.
Không phải dành cho Vương Tịnh.
"Hiểu Đằng."
"Chuyện gì? Bụng khó tiêu à?"
"Không có."
"Chứ cậu gọi tôi làm gì?"
"Nhớ."
Bàn tay đang cắt thịt của Gia Hiểu Đằng ngừng trong chốc lát, song cậu lại nói, "Cậu nói câu này hai lần rồi."
"Tôi cứ nói đấy. Chẳng lẽ, tôi nhớ cậu, tôi không thể cho cậu biết sao?"
"Hàn Minh Chi, tôi cảnh cáo cậu.", Gia Hiểu Đằng nhìn cô chằm chằm.
Hàn Minh Chi chỉ biết ngồi im nghe cậu nói.
"Cậu nói vậy nữa, tôi sẽ rung động đó."
"Ừ."
"Tôi sẽ thích cậu đó."
"Ừ."
"Tôi hôn cậu bây giờ."
"Ừ.", Hàn Minh Chi buột miệng, Gia Hiểu Đằng buông dao và nĩa, dùng ánh mắt tràn đầy sự ấm áp nhìn cô.
"Cậu lộ liễu quá."
"Thì sao chứ? Tôi đã thích cậu bao năm rồi, lẽ nào bây giờ ngồi trước mặt cậu, tôi lại giấu cảm xúc của mình nữa sao? Tôi chịu đựng đủ rồi.", Hàn Minh Chi khẽ cười. Trong lời nói ấy, cô có chút hạnh phúc, vì được thẳng thắn nói ra tình cảm của mình với Gia Hiểu Đằng. Nhưng trong niềm hạnh phúc ấy còn mang nỗi buồn, là bởi vì, cô tỏ tình với tư cách Hàn Minh Chi, chứ không phải bản thân cô, Vương Tịnh.
"Biết được tình cảm của cậu, thật tốt quá. Nhưng mà, Minh Chi này, tôi không thể sau bao năm, vì những tháng ngày chờ đợi cậu, mà có thể sẵn sàng yêu cậu ngay được. Tôi cần thời gian, tôi muốn tiếp nhận cậu một cách thoải mái, lần này, cậu có thể chờ tôi chứ?"
"Tôi hiểu mà.", Hàn Minh Chi có chút buồn. Cô chợt nhận ra, dù cho Hàn Minh Chi thật có xuất hiện, cậu ấy cũng cần thời gian, từ từ chấp nhận tình cảm. Thì ra, giữa Vương Tịnh và Hàn Minh Chi, còn có điểm tương đồng.
Nhưng Vương Tịnh không thể trở thành Hàn Minh Chi.
Hàn Minh Chi mỉm cười, "Nào, ăn đi chứ. Sao lại khiến bầu không khí trở nên ngượng thế này. Cứ từ từ cũng được, tôi cũng có phải là vừa gặp cậu đã yêu ngay đâu. Đừng lo, chúng ta còn nhiều thời gian."
Gia Hiểu Đằng tiếp tục gắp thức ăn cho Hàn Minh Chi, hai người tiếp tục bữa ăn trong tâm trạng vui vẻ như ban đầu.
-------
Xe của Gia Hiểu Đằng chở cô về trước nhà. Gia Hiểu Đằng quay sang, tháo dây an toàn cho cô. Lúc này, khoảng cách hai người cực kì gần. Cô còn cảm nhận được mùi hương đàn ông trên người Gia Hiểu Đằng. Cô rất muốn chạm lên tóc cậu, nhưng bàn tay cứ lưỡng lự giữa không trung. Không hiểu sao, cô càng muốn chạm Gia Hiểu Đằng, lí trí lại không cho phép cô làm vậy. Hàn Minh Chi lại thu tay về.
"Sáng mai tôi lại đến đón cậu nhé. Mấy giờ cậu dậy?"
"Không cần đâu, tôi tự đi tàu điện ngầm đến là được mà. Cậu mau về đi."
Gia Hiểu Đằng mở cửa xe, bước sang cửa xe phía bên kia, dịu dàng mở cửa, tay trái đặt trên thành xe, để cô không bị đập đầu.
"Mau về đi."
"Ừ, tôi về nhé."
"Hiểu Đằng.", nhìn thấy Gia Hiểu Đằng định đi, bước chân cô chợt bước lên một chút. Cô muốn hôn lên má cậu, như bao cặp đôi khác. Nhưng bước chân chỉ bước lên một chút rồi ngừng, dường như trong cô, trái tim và lí trí đang giằng co với nhau.
Không sao, chỉ là một nụ hôn thôi, mình sẽ không đi xa đâu.
Cô bước đến Gia Hiểu Đằng, hôn lên má cậu thật nhẹ. Trái tim Gia Hiểu Đằng như ngừng đập. Hàn Minh Chi vội vàng ôm mặt đỏ chạy vào trong khu chung cư. Để lại Gia Hiểu Đằng vẫn ngơ ngác đứng đó.
Mãi đến khi bóng Hàn Minh Chi khuất dần, cậu mới hoàn hồn lại. Trong lòng cậu đang có một Gia Hiểu Đằng cực kì hạnh phúc đang gào lên, "Cô ấy hôn mình, cô ấy hôn mình.". Nhưng cũng có một Gia Hiểu Đằng nói, "Giữ thể diện cho bản thân chút đi, không được đi xa quá, vừa mới nói không yêu vội mà." Gia Hiểu Đằng vui vẻ ngồi vào xe, mở đài radio, ngay lúc nhạc vui tươi, yêu đời vang lên, cậu không ngừng nhún nhảy theo.
Nhưng mà, sao lại kì lạ như vậy? Ban chiều, người thanh niên áo vest dường như đến để đón cô ấy, con xe đẹp như thế mà. Vả lại, nhà làm nghề trồng trọt, làm sao có thể sống ở hộ chung cư cao cấp được? Ban sáng, nghe tên Hàn Minh Chi, chỉ là trùng hợp, nhưng sao cô ấy giải thích nhiều đến vậy chứ?
Lẽ nào, cô ấy đang che giấu điều gì đó?
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com