Chương 18: Nhớ.
Chương 18: Nhớ.
Sân bay...
Han Yuna chạy lon ton khắp nơi, lòng cực kì phấn khích, cả tâm hồn lâng lâng. Haha, thế là cô sắp được dự concert Bangtan rồi! Chắc là do cô ăn ở tốt đó, trời ơi, hạnh phúc quá!
Trước khi lên máy bay, cô phải kiểm tra lại va li cũng chục lần, xem thử bomb, banner, Chimmy đã mang đầy đủ chưa. Xong đến lúc chuẩn bị lên máy bay thì mặt cô méo xệch, chỉ vì hãng hàng không thông báo, vì thời tiết xấu nên chuyến bay dời lại hai tiếng.
Yuna tức muốn phát điên.
Winn bên cạnh nhìn cô em gái mặt bí xị, cười cười:
- Chỉ là trễ 2 tiếng thôi, em làm gì mà căng vậy?
Yuna không đáp, mắt nhìn về phía xa xăm trên không trung ấy. Mưa rất nặng hạt. Cô lại nhớ anh rồi.
- Sau khi xong Go Go, thì di chuyển đội hình. Đúng rồi, RM cậu đứng ở đó. Khoan đã, Jin hyung anh qua bên phải một chút, như thế đội hình mới cân bằng. - J-Hope đứng giữa sân khấu, chỉnh lại đội dance để chuẩn bị cho concert buổi chiều.
Jin quay xuống nhìn Jimin, vừa hỏi vừa thực hiện một động tác:
- Ây nhóc, anh nhảy vầy đúng chưa?
Jimin bước chỉnh lại vai cho anh, giơ ngón cái: "Chuẩn rồi ấy!"
Một tiếng nói qua mic vang lên khắp sân vận động:
- Mọi người chuẩn bị, ba phút nữa sẽ bắt đầu tập dợt màn trình diễn ca khúc "DNA".
Trợ lý liên tục đưa nước lên cho Bangtan. Bảy người uống xong rồi tập hợp về vị trí chuẩn bị chờ nhạc nổi lên.
Công việc thật sự rất nặng, liên tục không ngừng nghỉ. Lúc bấy giờ, các girlfriend phía sau cánh gà đang phụ giúp các staff những công việc lặt vặt.
- Mei, em mang trang phục đó qua cho chị trưởng stylist đi! - Naeun đang sắp xếp lại thực đơn chiều cho BTS vừa nói.
Mei lập tức nghe theo, vội vàng chạy đi. Minna ngồi kế bên đang khiêng một chồng ghế ra sau sân khấu, chợt thấy Linda chạy vội đi, cô liền kêu:
- Chị ơi, chị phụ em vớ...
Chưa nói xong thì Linda đã chạy đi mất tiêu. Minna ngơ ngác:
- Ơ, sao chị chạy nhanh thế?
Ran từ xa thấy Minna khiêng nặng nên tới phụ một tay, cô hỏi:
- Em sao vậy?
- Lúc nãy em thấy Linda, hình như chị ấy không được ổn thì phải?
Ran gật đầu: "Dạo gần đây chị cũng thấy Linda unnie xanh xao hẳn ra!"
BTS nhảy xong thì được giải lao. Minna và Mei xách thùng nước lên rồi đưa cho mỗi thành viên một chai. Taehyung cầm lấy, uống xong hết nửa chai rồi mới nhìn Minna hỏi:
- Linda đâu em? Anh nhớ công việc này là của cô ấy mà?
Minna lo sắp xếp lại chai nước, không nhìn anh mà đáp: "Em không biết nữa! Nãy giờ chị ấy biến đi đâu mất dạng luôn!" - Bất chợt cô quay đầu nhìn Taehyung:
- Oppa này, mấy nay anh có thấy chị ấy là lạ ở điểm gì không?"
Taehyung cau mày rồi lắc đầu: "Không có!"
Minna khẽ cười: "Vậy chắc là em lo xa rồi..."
Taehyung có chút bất ổn liền đi lấy điện thoại gọi cho Linda. Vậy mà anh gọi hoài cô không nghe máy, anh khẽ nhìn lên bầu trời xứ Mỹ, hình như hơi âm u thì phải.
Jimin nhào tới khoác vai Taehyung, đôi mắt díp lại: "Thơ thẩn cái gì vậy?"
Taehyung quay sang khoác lại vai anh:
- Uầy không có gì đâu!!!
- Nhìn cậu cứ như đang nhớ người ta ấy nhể?
- Nhớ ai?
- JooHa!
Taehyung lạnh mặt, lâu lắm rồi không ai nhắc tới cái tên này. Người con gái ấy, bây giờ chỉ có mỗi tên Linda thôi!
Jimin lại thở dài:
- Tớ lại nhớ bé yêu của tớ rồi!
- Hình như hôm kia con bé đi thi Violympic ấy nhỉ?
Jimin gật đầu: "Đúng rồi. Mà chưa thông báo kết quả cho tớ gì hết. Em ấy bảo nếu có giải sẽ gọi cho tớ. Vậy mà không có cuộc gọi nào luôn!"
Yoongi đi ngang qua phán một câu xanh rờn:
- Thế thì rớt rồi nên mới không gọi chứ sao!
Nói xong anh đi thẳng làm Jimin nghẹn lời luôn...
Yoongi bước tới chỗ RM, J-Hope và Hyeki trong studio thiết kế riêng ở sân vận động. Lúc này đang phát ca khúc "Best of me ver Remix". RM trầm trồ:
- Em làm đấy hả? Nhạc được phết!
Hyeki mỉm cười:
"Chiều nay các anh sẽ biểu diễn trên nền nhạc này đấy!"
J- Hope mắt sáng rỡ:
- ARMY sẽ thích lắm đây! Em giỏi quá đó!
Hyeki xoa xoa mũi: "Em cảm ơn!"
RM ngồi xuống ghế và nói: "Em có tài năng như vậy, hay là đầu quân cho BigHit đi! Công ty cần những người tài năng như em!"
Bấy giờ Yoongi mới từ bên ngoài bước vào và lên tiếng:
- Làm nhà sản xuất của công ty, chắc chắn em sẽ thành công!
Lòng Hyeki dâng trào xúc động. Được idol mình yêu mến mời về công ty làm, có gì hạnh phúc hơn không chứ???
Buổi chiều hôm đó concert diễn ra rất sôi nổi. Diễn xong về tới khách sạn thì ai nấy đều hết sức, tuy nhiên đều cảm thấy rất vui. Taehyung gọi Linda hoài mà cô vẫn không nghe máy, anh hơi lo nhưng mà anh vẫn quyết định là không đi tìm. Thế là anh qua phòng Jimin chơi.
- Ê Jimin, cậu phải bắn trước chứ!
- Jimin, sử dụng cái súng lúc nãy ấy!
- Jimin, nạp máu, nạp máu gấp, tớ sắp hết máu rồi đât nè!
- Jimin, lấy trang bị liền, lẹ đi!!!!
- Jimin, địch trong nhà kho đó, hai đứa mình cùng nhào vô!
- Jimin, địch núp sau cây đó! Tớ hay cậu bắn?
- Jimin, cậu tậo trung vô, á, xém chút nữa chết ngắt!!!
- Jimin lùn, cậu phải nhảy lên chứ!!! Chả lẽ trong game cậu cũng phải lùn mới chịu được hả?
- JIMINNNNN!!!
Jimin giật giật khóe môi, vừa chơi vừa lo sợ, anh khẽ nói: "Suỵt, nói nhỏ thôi! Yoongi hyung đang ở phòng kế bên đó!
Taehyung cao giọng:
- Khách sạn năm sao, phòng cách âm, khỏi lo!
- Cơ mà...
- Á!!! Thua rồi!!! - Taehyung hét lên rồi nằm bịch xuống giường.
- Nay cậu bị sao thế? - Jimin leo lên giường vỗ mặt anh.
- Chả sao cả!
- Lâu lắm rồi mới thấy cậu chơi game mãnh liệt như vậy!
- Ý gì đây hả? - Taehyung nhướng mày nhìn Jimin.
Jimin cười:
- Cả ngày hôm nay tớ không thấy JooHa.
Taehyung vùi mặt vào gối:
- Là Linda, không phải Jooha! Vả lại, cô ta biệt tăm biệt tích rồi!
- Vãi! Vậy mà cậu không đi tìm à?
- Không thích! - Taehyung đáp cộc lốc.
Jimin nhìn đồng hồ, hơn chín giờ tối rồi. Jimin nhìn Taehyung: "Cậu không lo cho em ấy à?"
- Không lo!
Reng....
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Taehyung.
Taehyung nhìn tên trong màn hình thì lập tức ngồi dậy, ơ hèm một phát rồi bắt máy:
- A lô?
- Taehuyng, anh về mở khóa cửa phòng được không? Lúc nãy em đi vội quá quên mang chìa khóa rồi.
- Cô đã đi đâu?
Linda im lặng, lát sau cô mới lên tiếng:
- Mẹ tới gặp em.
Taehyung "à" một tiếng rồi đáp: "Chờ chút tôi qua liền!"
Cúp máy xong quay sang nhìn thì thấy Jimin đang cười híp cả mắt, Taehyung đỏ mặt: "Cậu cười cái gì thế?"
- Haha, không có gì! Giờ đi về hả?
Taehyung đứng dậy chuẩn bị đi:
- Tớ về mở cửa cho Linda thôi. Cậu chờ đó, một hồi tớ qua với cậu chơi ván nữa!
- Ok ok! Mang theo mấy bịch snack nữa nhá!
- Biết rồi.
Taehyung về rồi, giờ căn phòng này còn mỗi Jimin. Ai cũng có girlfriend bên cạnh, mà mỗi riêng anh thì không. Anh chán chường bấm gọi Yuna, nhưng cô không nghe máy.
- Oáii!!!! Con bé này, em làm gì cả ngày mà không nghe điện thoại vậy hả?
Hét xong anh liền bịt chặt miệng, thở phào. May đây là phòng cách âm.
Jimin vô phòng về sinh tắm rửa một lần nữa rồi đi ra, chờ mãi chẳng thấy Taehyung qua thì cười thầm. Tính qua phòng cậu ấy phá đám thì điện thoại của anh vang lên. Jimin bắt mắt, thấp giọng:
- Giờ mới chịu gọi lại cho anh đấy à?
- Haha, em bận quá giờ mới gọi cho anh được! - Yuna bên đầu dây kia đáp lại.
Jimin nằm bịch xuống giường:
- Thi thố thế nào rồi rồi bé?
Yuna nhìn huy chương vàng violympic ở trong túi xách thì kẽ cười:
- Rớt rồi anh ạ!
- Ai mà tin? Giải quốc gia em còn dễ dàng ôm giải nhất về nhà. Vậy mà cái này lại rớt? - Jimin cau mày.
- Thật đấy! Nhớ anh quá nên em thi rớt rồi!
Jimin phì cười: "Con bé này... Tay thế nào rồi?"
- Đau kinh khủng khiếp luôn!
- Thật à? Nhờ Winn chở đi bệnh viện đi!
- Em giỡn đó! Sắp lành rồi!
Jimin im lặng một lúc rồi than vãn: "Anh nhớ em gái của anh quá!!!"
Yuna lặng người, chậc, anh mà cứ nói hai từ "em gái" này hoài chắc cô tủi thân phát khóc mất.
Cô ngửa mặt lên trên, thở một hơi dài rồi nở một nụ cười:
- Oppa, em làm ảo thuật cho anh xem nhé?
- Hả? Em làm á? Rồi anh thấy ảo thuật của em kiểu gì?
Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn:
- Anh đoán xem khoảng bao lâu nữa thì sẽ có người tới gõ cửa phòng anh?
Jimin xoa cằm. Lúc nãy Taehyung bảo sẽ qua đây đấu một ván game nữa, chắc cậu ấy cũng sắp qua rồi. Anh đáp:
- Tầm năm hay mười phút nữa...
- Sai rồi! - Jimin ngơ ngác khi nghe cô nói vậy - Ba giây nữa sẽ có người gõ cửa phòng anh.
Jimin còn chưa hiểu chuyện gì thì lập tức vang lên tiếng gõ cửa. Anh lạnh cả người liền nói vào điện thoại:
- Em nói linh thật! Chắc Taehyung qua rồi đó!
Yuna khẽ cười: "Haha, Taehyung của anh à?"
Jimin chạy ra mở cửa, anh liền nói:
- Ê Taehyung, Yuna mới làm ảo thuật ch...
Yuna khoanh tay dựa vào tường, bấm tắt điện thoại, đôi môi nở một nụ cười tươi:
- Taehyung nào ở đây?
Jimin lắc đầu, xong lại ngoáy tai, rồi lại dụi mắt. Rất lâu sau anh mới mấp máy:
- Ủa ủa??? Han Yuna? Ủa, sao em lại ở đây? Ủa???
- Không ở đây thì chả lẽ em ở Châu Phi à? - Cô nâng giọng đáp trả.
Jimin còn chưa tin vào mắt mình:
- Anh tưởng em bận học ở Hàn. Em qua đây bằng gì?
Yuna bỉu môi, tất nhiên là máy bay rồi. Từ Hàn qua Mỹ đi xe được chắc? Sao nay IQ oppa của cô thấp dữ vậy?
- Em đi bộ.
- Aaaa!!! Bé Yuna của anh!!! - Jimin nhào tới ôm cô. - Cuối cùng anh cũng có girlfriend bên cạnh rồi!"
Yuna bất ngờ bị anh ôm làm cô hơi hoang mang. Cơ mà anh nhào tới vội quá liền đụng trúng cánh tay bị thương của cô, nhưng cô không lên tiếng, để mặc anh ôm. Cô, thật sự cũng muốn ôm anh.
Hai tay cô vòng qua eo anh, vùi đầu vào ngực anh. Mới xa anh chưa tới một tuần mà đã nhớ muốn chết rồi!
- Em không biết mấy nay anh tủi thân thế nào đâu! Ai cũng có girlfriend bên cạnh, có mỗi mình anh là không! - Jimin nhỏ giọng.
Yuna vuốt lưng anh: "Không sao, giờ em ở đây rồi mà!"
- Anh nhớ bé yêu của anh muốn chết!
- Haha, em cũng nhớ anh!
- E hèm... - Bỗng phía sau lưng vang lên một tiếng động. Jimin và Yuna ngơ ngác buông nhau ra thì đã thấy Jin và Mei đang đứng ở cuối hành lang khách sạn. Mei thì cười tủm tỉm, còn Jin thì khoanh tay nhướng mày nói đểu:
- Hai đứa bây đủ tiêu chuẩn đi đóng phim tình cảm rồi đó!
Yuna ngượng chín mặt, còn Jimin thì đanh đá đáp trả:
- Thế hyung đang nắm tay ai đấy? Còn mặc đồ đôi nữa cơ!
Mei liền phải bác:
- Ơ, đồ ngủ RJ mà cũng gọi là đồ đôi à oppa?
- Đồ đôi, đồ đôi hết! - Nói xong Jimin xách va li của cô rồi kéo vội Yuna về phòng. Trước khi đóng cửa anh còn thò đầu ra lè lưỡi trên Jin một phát.
Jin phì cười: "Lớn to xác mà như con nít."
Mei đánh vào hông anh: "Anh cũng vậy mà nói ai!"
Jin làm vẻ mặt vô tội:
- Anh có làm gì đâu???
Mei chống nạnh, giơ cái bịch đang cầm trên tay:
- Thế ai là người đòi tự nhuộm tóc thế là đặt hàng online để người ta giao tới rồi bắt em xuống lấy đồ với anh vậy hả?
Jin hoảng lên: "Suỵt, nhỏ tiếng thôi! Lỡ staff nghe thấy thì sao!!!
- Mà anh tính nhuộm màu gì vậy?
- Màu tím thủy chung.
- Vãi, rồi anh tính tự nhuộm luôn à?
Jin giơ khuôn mặt tự hào: "Với khuôn mặt đẹp trai này thì tự bản thân anh nhuộm mới là tuyệt nhất!"
Mei cười đau bụng.
Sau khi bị anh kéo vô phòng, Yuna mới thả lỏng một chút. Trời ơi, lúc nãy bị Jin oppa nhìn thấy, cô ngại quá!!!
- Em làm gì mà mang một mớ đồ vậy? Tính đi bụi hả? - Jimin mở vali của cô ra.
Cô dựa vào tường:
- Em đã cố gắng mang ít nhất có thể rồi đó!
- Vãi, sao toàn goods không vậy? Quần áo em đâu?
Yuna cười: "Em đang mặc trên người nè!"
Jimin nhìn cô: "Em giỡn mặt anh đấy à?"
- Nói giỡn đấy, em còn mang hai bộ ở trong đó nữa! - Cô nháy mắt.
Jimin để va li vô góc phòng rồi chống nạnh nhìn cô:
- Hai bộ? Em là con gái đấy à?
- Hả? Liên quan gì đến giới tính?
Jimin nhướng mày:
- Em có biết Naeun và Mei đi sang đây mang bao nhiêu bộ đồ không?
- Bao nhiêu?
- Nghe chừng sương sương có gần 30 bộ à.
Yuna trố mắt: "Hai chị ấy tính đi tuần lễ thời trang hay gì?"
Jimin xoa đầu cô:
- Hai bộ đồ? Rồi em tính ở đây mấy ngày?
Yuna lắc đầu: "Em không biết!"
Jimin nở một nụ cười tươi rói:
- Vậy thì tốt!
- Hả? - Yuna ngớ người - "Tốt gì cơ?"
Jimin lắc mông đi:
- Anh gọi điện xin cho em nghỉ học 1 tháng!
Vãi oppa của tuôi!!!! Một tháng??? Tính cho em nghỉ học luôn hay gì? Lỡ nhà trường đuổi học em luôn thì sao hả oppa???
Nhìn cái khuôn mặt mắt chữ A mồm chữ O của cô thì anh phì cười:
- Yên tâm, anh thuê gia sư cho em!
- Quao!!! - Yuna trầm trồ - "Anh vậy luôn???"
Cô cảm thấy, Jimin chiều cô sinh hư rồi thì phải??? Cơ mà, anh giàu anh có quyền mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com