Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Đối diện với cái màn hình khóa của chiếc điện thoại thuộc về anh Sae, nhìn một hồi tôi vẫn chẳng đoán được anh đã cài mật khẩu là những ký tự gì, tôi đành chịu thua mà chuyển qua công cuộc moi thông tin từ cô Anri.

Tôi không biết vị trí chính xác của cô là ở đâu, giữa trưa cô có thể sẽ có mặt tại căn tin hoặc văn phòng, hoặc ký túc xá dành cho những giáo viên xa nhà, hoặc thậm chí cô đã trở về nhà của cô luôn rồi. Lang thang đi qua từng khu vực để tìm cô không phải là cách hay, phương án an toàn nhất hiện tại là văn phòng giáo viên. Giáo viên, những người đã đứng tuổi thì tôi còn thấy lác đác vài người chứ học sinh thì tôi triệt để không nhìn thấy ai cả.

Cửa phòng làm việc của giáo viên đa phần là được thiết kế một nửa nhôm, một nửa kính trong suốt nên tôi dễ dàng nhìn vào và biết được cô Anri hiện tại đã đi vắng. Cô Anri là giáo viên chủ nhiệm, đồng thời cũng đảm đương vị trí phó hiệu trưởng thành ra văn phòng của cô được đặt cạnh ngay văn phòng hiệu trưởng. Vào giờ nghỉ, nếu có việc thì cùng lắm giáo viên sẽ rời đi và khoá cửa chứ không đến nỗi kéo rèm che kín cả văn phòng như phòng hiệu trưởng hiện tại. Trong 1 năm qua tôi có vài lần lui đến phòng hiệu trưởng nhưng chẳng bao giờ thấy ông ta đi giăng rèm cửa kín mít như bây giờ, thật sự không có một khe hở để tôi có thể lén nhìn vào.

Vốn dĩ tôi không quan tâm gì đến mấy cái nhỏ nhặt này, dù sao kéo hay đóng rèm cửa phòng hiệu trưởng cũng không nằm trong phạm trù công việc tôi cần quan tâm, nhưng khi tôi vừa nhấc chân định rời đi, phòng hiệu trưởng lại phát ra âm thanh ồn ào như tiếng cãi cọ. Tôi hơi nhíu mày, cẩn thận quay đầu lại soi xét nơi bắt nguồn âm thanh. Dãy hàng lang đổ đầy nắng vẫn lẳng lặng như tờ, tôi nhẹ bước gần đến phòng hiệu trưởng, đứng trước cánh cửa kính mà lắng tai lên muốn tìm hiểu về tiếng động bên trong.

Trời sinh tôi bản tính không hay tò mò, tuy vậy các bạn biết tình trạng của tôi hiện giờ mà, dù không phải thân thiết hay thậm chí là tôi chưa mở miệng nói chuyện với bạn cùng phòng của mình một câu nào nhưng tự dưng vào một ngày đẹp trời, bản thân trở về phòng và bạn cùng phòng đã biến mất hết đến cả đồ đạc cũng chẳng để chừa thứ gì thì tôi cũng hoảng hốt chứ, và tôi muốn biết lý do tại sao. Âm thanh lục đục bên trong vang lên vài tiếng rồi tắt hẳn, đợi thêm vài giây cũng chẳng nghe thêm được gì khiến tôi có chút tò mò, lúc này, rèm cửa đột ngột bị một lực kéo sang để lộ gian phòng làm việc sáng sủa của hiệu trường, lão Ego dùng gương mặt đầy nghiêm túc nhìn tôi. Đôi mắt tôi mở ra vì bất ngờ, trong lòng cũng thon thót giật lên vì bị bắt quả tang khi đang nghe lén người khác. Hiệu trưởng ở đối diện, tôi đang căng thẳng nên không biết phải nói gì, sau đó lão mở cửa cho phép tôi bước vào phòng của trong.
Có chút ái ngại khi tham gia vào bầu không khí ngột ngạt này, tôi càng đặc biệt lo lắng hơn khi nhìn thấy những con người lạ mặt ngồi trước mắt, tôi đã học tập ở đây một năm, gặp qua không ít giáo viên nhưng những người hiện tại xuất hiện tại đây trông thật lạ, và phong thái của họ cũng rất khác biệt.

-" Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

Ego trở về chỗ ngồi giữa bàn trà rồi hỏi tôi, lão hỏi thì tôi cũng trả lời thôi, chỉ là hơi mất tự nhiên khi đứng trước mấy người lạ.

-" Tôi có vài khúc mắc."- Ego nghe thế thì gật đầu, mặt không lộ được bao nhiêu cảm xúc.

-" Tôi không chắc sẽ giải đáp được hết, nhưng cậu cứ việc."- Được thầy hiệu trưởng cho phép, tôi có chút hy vọng. Tôi không thèm sắp xếp các câu hỏi mà cứ lấy anh trai mình làm ưu tiên.

-" Anh Sae-"- Tôi còn chưa kịp nói đến đâu, Ego đã gõ tay xuống mặt bàn cắt ngang lời của tôi, lão lắc đầu.

-" Chuyện khác."

Lão hiệu trưởng thành công khiến tia hy vọng trong tôi tắt ngúm, tâm trạng của tôi cũng nặng nề trùng xuống, đúng là công nhân viên chức trong cái trường này đều như nhau. Thắc mắc lớn nhất lại không được giải đáp khiến tôi cũng chẳng thiết tha gì nữa, đành chuyển qua những câu hỏi có tầm ảnh hưởng nhỏ hơn.

-" Vậy tiếng chuông báo thức hôm qua là như thế nào?"

-"  Âm thanh tối qua nghe giống hệt tiếng chuông reng, và sự thật thì nó đúng là xuất phát từ cái đồng hồ ngoài trời, nhưng có một vấn đề là.."- Ego đan mười ngón tay vào nhau.

-" Cái đồng hồ đó từ đầu không hề được xây chức năng báo thức."

Gì? Tôi nhíu mày, ánh mắt trong chốc lát dại đi với sự khó hiểu tràn ngập. -" Gì?"- Lão Ego vẫn giữ nét mặt nghiêm túc nhìn tôi, rồi nhún vai. Cảm xúc hoang mang càng ngày càng dày đặc trong tâm trí, tôi chẳng hiểu ý của Ego, lão bảo đồng hồ không có chức năng báo thức, vậy tiếng chuông hôm qua là từ đâu ra?

-" Vậy là sao?"

Ego đánh mắt sang trái và hất cầm, lúc này, người đàn ông già dặn được chỉ định chầm chậm mở miệng.

-" Chúng tôi là nhóm pháp sư nhỏ được ngài Ego mời về, hôm nay tụi tôi ở đây cũng là để tìm hiểu về sự kiện kỳ lạ này, tuy chúng tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên do tại sao âm thanh ấy lại xuất hiện nhưng trong lúc xem xét, chúng tôi cảm nhận được xung quanh, và cả cái đồng hồ đó cũng bị một luồng âm khí lớn bao bọc lấy"- Ngồi nghe một hồi, tôi vẫn chẳng hiểu cái gì, gì mà pháp sư, gì mà âm khí, tôi chẳng hiểu cái mẹ gì sất, nhưng khi đúc kết lại tôi biết được một điều, là: mấy ông pháp sư này cũng chưa biết được tại sao lại có tiếng chuông phát ra từ cái đồng hồ không hề có khả năng đổ chuông. Được rồi, tiếng chuông đó nói kỳ lạ thì đúng thật là rất kỳ lạ, nhưng cũng có khả năng có nguyên do khác tác động lên cái đồng hồ, chuyện xảy ra vào buổi tối vậy mà sáng hôm sau nhà trường liền mời nhóm pháp sư này về như thể họ biết chắc được nguyên do vậy.

Tôi không rõ lắm về nghề nghiệp của nhóm người này cơ mà để nói thì, nếu chuyện cái đồng hồ có liên quan đến vấn đề tâm linh thì cùng lắm chỉ cần 2 thầy pháp, là thầy pháp chính và thầy pháp tập sự là được, còn ở đây số lượng có tận 7 người khiến tôi cảm thấy có chút sững sờ, gọi đến chừng này người thì chắc chắn vấn đề này không dễ giải quyết. À đúng rồi, nói đến vấn đề phức tạp, tôi lại nhớ về đám bạn cùng phòng của mình, bỏ qua mấy lời giải đáp không có câu nào ra hồn ra vía, tôi chuyển chủ đề.

-" Vậy còn bạn cùng phòng của tôi?"

Ego nhướn mày. -" Bạn cùng phòng của cậu?"

-" Phải, tôi trở về vào lúc mười một giờ rưỡi đã không thấy bọn họ đâu, đến cả đồ dùng của họ cũng biến mất."

Sắc mặt của Ego lúc này có chút thay đổi nhỏ, từ nghiêm túc hoá thành nghiêm trọng, lão chỉ ngón trỏ vào người ngồi kế bên.

-" Bọn họ ăn hết rồi."

-" ?"

Tôi nghệt mặt ra nhìn vào hướng tay Ego đã chỉ, hoàn toàn không hiểu lão đang nói cái gì. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, ông thầy cúng vội vàng giải thích.

-" Chúng tôi không ăn, gì vậy chứ? Chúng tôi chỉ tiễn bọn họ đi một đoạn thôi."

-" !?!?"- Lời biện giải của ông thầy cúng càng làm biểu cảm trên khuôn mặt tôi trì độn hơn nữa.

Hình như ông ta cũng tự cảm thấy lời nói của bản thân có sạn nên nhanh chóng sửa lại. -" Ý tôi à, tôi chỉ thanh trừng bọn họ."

Thanh trừng? Cơ mặt tôi nhăn lại, tôi vẫn chưa hiểu mấy người này đang nói gì, cái gì mà thanh trừng?

-" Có vẻ cậu Itoshi vẫn chưa biết, những người bạn cùng phòng mà cậu nhắc đến không phải là người."

Sao?

-" Bọn họ là những linh hồn đã chết từ 2 năm trước. Không chỉ bạn cùng phòng của cậu mà cả cái trường này, ngoại trừ lớp 12 E ra thì toàn bộ học sinh mà cậu nhìn thấy đều là linh hồn."

Sao? Tôi mở to mắt, nghi hoặc nhìn người pháp sư, lại không thể tin được mà đảo mắt qua lão Ego, chỉ để thấy lão nhìn tôi một cách nghiêm túc và gật đầu xác nhận.

Chuyện này là sao? Toàn bộ học sinh đều là linh hồn? Bọn họ chết từ 2 năm trước? Khoan đã, nhưng tôi đã học tập ở đây suốt 1 năm trời kia mà? Tuy tôi không quan tâm gì đến những người đó nhưng chúng tôi học chung lớp, đôi khi cũng giao tiếp với nhau, còn có bạn cùng phòng của tôi, tôi đã ở cùng bọn họ gần một tháng tính từ lúc vừa dọn đồ vào ngôi trường này, tại sao tất cả đều là linh hồn được cơ chứ?

-" Năm đó con quỷ phá được trận phép rồi xâm nhập vào trường, trong một đêm đã giết chết phân nửa số học sinh có mặt trong trường học. Học sinh toàn bộ là chết hết chứ không có trường hợp ngoại lệ có thể sống sót."

-" Quỷ? Ý của ông là gì?"- Cơn bàng hoàng trong tôi càng ngày càng lớn, tôi không thể diễn tả cảm xúc của chính mình ở thời điểm hiện tại nữa.

-" Thật tiếc khi câu trả lời của tôi sẽ không làm cậu thoả mãn, tôi cũng không biết nhiều về con quỷ đó nhưng nói gọn lại: học sinh trong trường là những linh hồn và chúng đã bị bọn tôi làm phép thanh trừng, vậy nên chúng mới đột ngột biến mất."

Sống lưng tôi rờn rợn lên tận ót. Sao có thể như vậy được? Trong một năm qua tôi và họ ở chung một môi trường học tập, thế theo lời của ông ta thì tôi chẳng phải đã sống cùng những linh hồn suốt cả một năm sao? Suy nghĩ của tôi chưa đi tới đâu đã bị một người cắt ngang, người đàn bà lớn tuổi đứng lên cầm lấy tay tôi rồi nhét vào một cái túi vải dây rút.

-" Đây là những thanh đá thanh tẩy đã được tôi làm sạch. Không gian có một linh hồn cư ngụ đã là ô uế lắm rồi, nay còn có tận 3 linh hồn, cậu chưa bị âm khí đè cho bệnh nặng đã là kỳ tích, cậu về cứ để túi đá này gần bên người, nếu được thì đi đâu cũng hãy mang theo nó."

Tôi bất giác cầm lấy túi đá, bên trong lộm cộm âm thanh các vật thể cứng va vào nhau. Tôi còn chưa dứt khỏi sự kinh hoàng khi biết được sự thật, cảm giác tâm trí dần trở nên mờ mịt, tôi nhớ lại những gì anh trai đã kể, rằng: vụ án mất tích bắt đầu xảy ra, sau một thời gian thì lớp học mới dần vơi đi học sinh, đối chất với lời nói của vị pháp sư kia rõ ràng là mâu thuẫn.

-" Không đúng! Năm đó là chết từng người chứ không phải là cùng chết."

-" Ý cậu là..?"

-" Anh trai tôi đã kể tôi nghe về việc này, anh ấy bảo đầu tiên là mất tích, sau đó mới giết người, nhưng là từng người bị giết chứ không phải cùng một lúc, và phạm vi xảy ra vụ án chỉ gói gọn trong lớp 12E."

Nhóm pháp sư bối rối nhìn nhau, nét mặt của Ego cũng không khá hơn, lão nhăn mày, tông giọng hạ xuống.

-" Cậu Itoshi, hình như cậu có sự nhầm lẫn ở đây, anh trai cậu là người bị giết đầu tiên."












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com