Son môi (3)
Warning:
• Có cảnh hôn và khá nhạy cảm
• Có vài từ ngữ bạo lực hoặc có chút thô tục
~~✧~~
Hắn nhìn Saul rồi rướn người lên... môi chạm môi, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua như thể Khan đang dỗ dành Saul...
Saul đứng hình, bị bất ngờ trước hành động của Khan cậu ta mở trừng mắt, miệng đang mở hờ cũng không hề đóng lại. Thời gian như thể đang đứng lại trước khoảng khắc Khan chạm môi với hắn. Khan đứng lại bình thường, mặt nhìn lên cậu em trai đang sốc toàn tập chờ đợi cậu ta hoàn hồn lại.
Khan đang nhìn cậu em trai vẫn chưa hoàn hồn thì bỗng dưng một bàn tay từ đằng sau nắm lấy tóc hắn mà giật mạnh ra phía sau cưỡng ép mặt cậu ngửa lên trên. Bị sốc bởi hành động bất ngờ, Khan mặt mày nhăn nhó vì đau thì bất thình lình một đôi môi đặt lên môi hắn. Miệng đang mở hờ vì cú giật tóc vừa rồi cũng chưa kịp khép lại đã bị một chiếc lưỡi nhanh như thoắt luồn vào tìm kiếm chiếc lưỡi của đối phương mà chơi đùa. Saul điên cuồng hôn lấy người anh trai đang cố phản kháng một cách bất lực trước sự thô bạo của mình như thể muốn chiếm lấy hết mọi sinh khí, từng hơi thở của đối phương. Tay vẫn giữ chặt tóc của Khan nhưng không giật quá mạnh mà chỉ để không cho anh trai trốn thoát, bất ngờ Saul đẩy mạnh Khan xuống bàn trang điểm, một tay ghì cổ Khan ép đầu của người anh trai dựa vào chiếc gương, một tay còn lại nắm cả hai bàn tay của Khan để lên đầu. Cơ thể Saul luồn ở vào giữa hai chân Khan khiến Khan không thể khép chân lại, người khom xuống áp sát lấy cơ thể đang cong một đường của Khan, miệng vẫn không thể dứt khỏi nụ hôn kia, các dụng cụ trang điểm và cả cây son kia rơi xuống đất nằm lăn lóc ở trên sàn, bàn tay đang nắm cổ người anh trai dần dần đi chuyển xuống, qua cổ, ngực dần miết xuống chiếc eo mà giữ lấy. Khan dần mất đi nhịp thở của bản thân mà bắt đầu bị nghẹt thở, hơi thở khó nhọc khiến đầu hắn quay cuồng, muốn bảo cậu em trai dừng lại nhưng miệng thì không thể nói vì bị Saul điên cuồng xâm lấn mà chỉ có thể run rẩy nhè nhẹ, mắt mở hờ, khoé mắt bắt đầu ươn ướt. Bàn tay Saul đang giữ lấy eo của Khan đặt lên bụng của hắn, khéo léo luồn vào giữ những khe hở giữa những chiếc cúc mà chạm vào da thịt, miết dần lên phần ngực của Khan mà sờ nắn đầu ngực khiến Khan giật mình mà lưng cong lên thành một vòng cung, cơ thể chịu sự kích thích liên tục mà run rẩy.
Saul luôn luôn đeo găng tay do cậu ta cảm thấy bẩn thỉu với mọi thứ trên đời kể cả bản thân cậu ta nhưng với Khan cậu ta lại cởi găng tay ra, cậu ta luôn coi Khan là một người cao quý hơn bất kì chủng loài, bất kì vị thần nào, là một viên kim cương tuyệt mĩ sáng lấp lánh tuy mang một màu sắc đen tuyền chẳng hề sạch sẽ nhưng nó là độc nhất,cậu ta coi Khan là vị thần còn hắn như một con chiêng ngoan đạo sẵn sàng chết vì vị thần hắn thờ phụng; là tên hoàng đế bẩn thỉu bóc lột nhân dân nhưng hắn là tên trung quân mà mất hết lí trí; là con quỷ nơi địa ngục nhưng lại toả sáng đẹp đẽ như thiên thần giáng thế, là thiên thần đẹp đẽ cao quý nhất khiến hắn kẻ căm ghét thần linh cũng sẵn lòng quỳ gối; là ánh trăng sáng tuy chẳng phải ánh mặt trời soi sáng cho cả thế gian nhưng là ánh sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối của buổi ban đêm còn hắn là một thi nhân luôn chịu nỗi cô đơn trong dòng đời nhưng lại tìm được rung cảm và sự êm dịu trong tâm hồn đầy bóng đêm; là mọi thứ, là mọi thứ mà hắn có, là thứ duy nhất hắn còn lại trong cuộc đời. Chính vì vậy mà Saul không bao giờ đeo găng tay khi tiếp xúc hay chạm vào Khan vì với hắn, Khan là sự tồn tại tuyệt đối và cao quý nhất với hắn, hắn không thể để chiếc găng tay mà hắn đeo khi tiếp xúc với những con người bẩn thỉu kia vấy bẩn Khan. Hắn tôn thờ Khan và cũng vì vậy mà hắn muốn thể hiện sự tôn thờ và tình yêu của bản thân với Khan bằng sự tôn trọng cao nhất dù cho Saul chán ghét chính bản thân mình, cảm thấy bản thân cũng bẩn thỉu không khác gì những con người ngoài kia nhưng hắn thà để bàn tay và cơ thể bẩn thỉu này của bản thân chạm vào Khan còn hơn để bất kì tên rác rưởi nào động vào dù chỉ một cọng tóc của Khan. Nhưng lần này có lẽ vì không kiềm chế được cơn giận mà Saul quên hết việc bản thân không hề tháo găng tay ra, vải ở găng tay chà sát lên cơ thể Khan khiến Khan chỉ có thể rên rỉ nho nhỏ qua khoé miệng.
Cho đến khi Khan sắp nghẹt thở thì Saul mới chịu dừng lại, tách hai đôi môi khỏi nhau nhưng vẫn tiếc nuối mà kéo thành một sợi chỉ bạc nhỏ. Khan như lần đầu được hít thở mà thở như điên, như muốn hút hết toàn bộ oxi trong không khí, phổi hắn đau bởi cơn nghẹt thở còn đầu thì choáng váng nếu không phải hai tay bị giữ chỉ với một tay của Saul thì Khan có thể ngã gục ngay lúc này. Tay của Saul vẫn nắm chặt lấy hai tay của Khan mà không hề có dấu hiệu nới lỏng, cúi người định cắn lên phần cổ hở ra của Khan nhưng lại bị ngăn lại.
"S-Saul dừng đã... ư--"
Khan cất tiếng giọng có chút run và ngắt quãng bởi chưa lấy lại được hơi thở cũng như tay kia của Saul vẫn không chịu dừng lại mà vẫn còn mân mê sờ soạng ngực của anh trai. Saul nhìn lên Khan nhưng hành động thì không dừng lại.
"Ta không... c-có mang cô gái nào vào phòng cả... ức- ta thực sự là vô tình tìm thấy nó ở đây, ta.. ta thề, ta chắc chắn không phải ta giữ lại và ta không hề a-- phải lòng ai cả... Dừng lại a- S...Saul... Ư!!"
Saul thậm chí không nghe Khan nói mà còn cắn một cái mạnh vào cổ Khan. Tay hắn cầm lấy bắp đùi mảnh khảnh của Khan mà dần nâng lên. Khan lấy lại bình tĩnh ngay lập tức, hắn sợ hãi
*Nếu cứ như này hai đứa sẽ làm t.ì.nh mất!! Ta còn chưa cả ra tiếp khách được! Con sâu khốn khiếp này!?*
"Dừng lại Saul!! Ta còn phải tiếp khách nữa!?"
Khan hét lên nhưng với âm lượng vừa đủ để bên ngoài không ai nghe được.
Saul dừng hành động của mình lại, có lẽ đã lấy lại được bình tĩnh mà ngoan ngoãn nghe lời mà thả tay Khan ra rồi dần đứng thẳng người dậy, một tay nhẹ nhàng đỡ eo Khan mà giúp hắn đứng dậy trước mặt Saul.
Khan đứng xoa xoa cổ tay mình, tay hắn đau, thậm chí Saul đã nắm chặt tay hắn đến mức để lại hẳn vết hằn đỏ. Khan nhăn mày khi thấy quần áo hắn bị xộc xệch thậm chí có cả một vết cắn rõ rành rành ngay cổ. Nhìn lên Saul, Khan nói
"Cậu bình tĩnh, ta thực sự không biết gì về cây son này cả. Lần sau ta sẽ không táy máy tay chân vậy nữa cậu yên tâm."
"Anh trai..."
Khan nghe hai tiếng"anh trai" của Saul là hiểu luôn ý của nhân vật chính là gì.
"Ừm... ta thuộc về cậu, ta... yêu cậu."
Khan thực sự rất ngượng khi phải nói những câu như thế này, hắn đã rút ra được kinh nghiệm rằng khi Saul gọi hắn là "anh trai" tức là cậu ta đang thể hiện sự bất an, sự không an toàn và lo lắng về việc Khan sẽ rời xa cậu ta. Và mỗi khi nỗi bất an dấy lên thì nó sẽ càng ngày càng lớn và rồi sẽ như nước tràn li mà Saul sẽ trở nên điên loạn mà trói hắn lại, sử dụng xích và cả phép thuật để trói buộc hắn mà... khiến hắn không thể phản kháng và bắt hắn phải thừa nhận hắn yêu Saul, hắn chỉ thuộc về cậu ta. Thậm chí có lần Saul còn kề kiếm vào cổ Khan vì quá tức giận và bắt Khan nói, sau vài lần Khan nhận ra khi thấy Saul gọi hắn là "anh trai" tức là mọi chuyện đã rất tệ và sắp như nước đổ đầy li và sớm muộn cái li sẽ vỡ tan nát như mảnh dây lí trí của Saul. Ngay lúc đó Khan phải xoa dịu Saul càng sớm càng tốt nếu không muốn cái eo của bản thân bị gãy. Tuy vậy hắn vẫn cảm giác ngượng nghịu khi nói mấy câu như vậy, hắn phải tự thừa nhận bản thân thuộc về một ai đó chuyện ấy đã không ổn rồi, nhưng hắn cũng phải chịu thôi, dù sao đây cũng là lỗi do hắn khi hắn vẫn còn bấp bênh về mối quan hệ hai người, hắn chẳng muốn nghĩ ngợi về nó và cũng không muốn tự mình quyết định về nó mà cứ để yên như vậy khiến Saul dễ dàng cảm thấy bất an và lo sợ một ngày, hiện tại sẽ bị phá vỡ, Khan sẽ lại chán ghét hắn, bỏ hắn lại và hắn sẽ thực sự cô đơn. Khan thở dài nhìn lên khuôn mặt Saul lúc này đã ổn hơn rất nhiều, sự bình tĩnh và lạnh lùng lại một lần nữa xuất hiện, Saul nhìn lên chiếc găng tay của mình rồi ngay lập tức xé bỏ nó và vứt vào sọt rác, hắn sau đó lộ ra một vẻ mặt hối lỗi, nếu bây giờ có tai và đuôi mèo thì hẳn giờ nó đang cụp xuống trông thật đáng thương. Có lẽ hắn thấy tội lỗi vì đã tức giận với Khan và đã chạm vào Khan bằng chiếc găng tay đó.
Bầu không khí im lặng bị phá vỡ bởi tiếng của Khan.
"Hai cha con nhà đó đã nói xấu về ta và cậu sao?"
Saul cau mày tỏ thái độ vô cùng khó chịu, nhớ lại những gì cha con nhà họ nói mà Saul chỉ tiếc không thể cầm kiếm mà đâm thẳng vào cổ họng hai người họ.
*
Saul bước vào căn phòng khách, trong đó một cô gái và một tên già bụng phệ đang ngồi một cách chiễm chệ trên bộ ghế sofa, thấy Saul bước vào cô gái cũng chỉ liếc mắt một cái rồi đảo mắt tỏ vẻ khinh thường rồi lại tiếp tục nhâm nhi cốc trà đang cầm trên tay. Còn lão già kia thì cất tiếng:
"Khan đâu rồi? Sao thằng nhóc đó không đến đón tiếp bọn ta mà lại để mày ra đây?"
Thái độ hống hách của hai cha con họ khiến Saul khó chịu. Nhớ lại kiếp trước Saul đã giết hết tất cả những tên quan lại từng chơi bời với cha hắn, nếu không phải Khan muốn giữ những mối quan hệ này lại vì thấy còn giá trị lợi dụng hắn chắc chắn sẽ chém bay đầu hai cha con họ chỉ sau vài chữ.
"Anh ấy sẽ ra sớm thôi. Và hạ chân xuống khỏi bàn nhà tôi nếu không muốn tôi chặt luôn cái chân bẩn thỉu đó của ông."
Tên quan lại giật mình khi nghe câu nói của Saul. Mặt hắn đỏ dần, gân trên trán nổi lên, miệng méo xệch lại hét lớn
"Mày nói gì cơ thằng nhóc chó chết kia?!"
"Ông bị điếc à?"
Chỉ một câu nói của Saul cũng khiến ông ta cứng họng, mặt đỏ lên như cục than đang cháy, định hét lên chửi rủa thằng nhóc khốn khiếp này. Hắn không ngờ một ngày hắn lại bị sỉ nhục và hăm doạ bởi thằng con hoang mà trước kia chỉ có thể quỳ xuống khóc lóc khi bị hắn mắng nhiếc và bị thằng con hắn đánh đập, hắn không chấp nhận việc này. Nhưng cô con gái lại đứng dậy, ngăn cản những lời chửi rủa sắp bật ra từ miệng hắn.
"Anh là Saul nhỉ? Tôi đã nghe rất nhiều về anh. Đứa con hoang từng bị cả gia tộc khinh ghét, mọi người sỉ nhục nhưng sau khi cha mất lại trở thành một thiên tài về cả kiếm pháp và ma thuật. Chưa kể đến việc cậu và anh trai cậu trở nên thân thiết gắn bó hơn xưa rất nhiều nữa chứ. Anh Khan có vẻ rất yêu thương cậu và coi cậu như gia đình thật sự vậy."
Tiếng "đứa con hoang" thốt ra khiến Saul cau mày lại, hắn cực kì nhạy cảm với từ này, tuy Khan đã nói Khan coi hắn là em trai, là gia đình ruột thịt nhưng hắn vẫn luôn sợ hãi và ám ảnh với từ "đứa con hoang ấy", dù Khan và mọi người trong dinh thự có coi hắn và Khan là hai anh em ruột thịt nhưng vẫn còn vô số những kẻ hồi xưa đã luôn chà đạp khinh rẻ hắn vẫn không chấp nhận điều đó. Những kẻ đó không chấp nhận một đứa con rơi, một đứa luôn nằm dưới chân họ lại được công nhận, được hạnh phúc và trở nên mạnh mẽ hơn bất kì ai trong chúng, không chấp nhận kẻ luôn ở dưới mình bây giờ lại nhìn xuống mình với đôi mắt đáng thương. Chưa kể câu nói "Anh Khan có vẻ rất yêu thương cậu và coi cậu như gia đình thật sự vậy" như thể càng nhấn mạnh việc Khan và hắn không phải anh em ruột thịt, cũng chẳng phải gia đình, nó như đánh trúng nỗi sợ luôn ẩn hiện trong Saul rằng một ngày Khan sẽ lại chán ghét hắn và Khan sẽ không chấp nhận hắn là gia đình nữa. Hắn luôn cần Khan, hắn chẳng cần ai công nhận nhưng hắn luôn mong cầu sự công nhận của Khan, hắn khao khát tình yêu và hơi ấm của Khan, hắn luôn coi Khan là gia đình, là anh trai, là người hắn yêu nhất, hắn luôn mong muốn Khan công nhận mình là gia đình, hắn chỉ cần Khan không chán ghét, không vứt bỏ hắn. Hắn sợ, sợ rằng Khan chỉ coi hắn như bao người, có giá trị lợi dụng nên giữ lại, hắn không phải sợ bị coi là công cụ mà hắn sợ khi Khan thấy hắn hết giá trị lợi dụng sẽ lại vứt bỏ hắn, chính vì vậy hắn chỉ cần Khan không chán ghét mình thì hắn sẵn sàng chết vì Khan. Chỉ cần Khan không từ chối, hắn sẵn sàng làm mọi thứ vì điều ấy... hắn cần Khan nhưng Khan thì có lẽ không cần hắn. Hắn sợ chỉ vì không có máu mủ nên giữa họ luôn có khoảng cách lớn và hắn không thể vượt qua khoảng cách đó mà chỉ Khan mới vượt qua được rồi đến bên hắn, một sự thật không công bằng. Những lời nói của cô ả nghe thì đơn giản nhưng lại khiến hắn vô cùng ấm ức, nỗi sợ hãi lại dấy lên khiến hắn tức giận.
"Bọn ta vốn dĩ luôn là gia đình"
Saul nói với một tông giọng trầm, hắn nói với cô ả nhưng cũng như nói với chính mình.
"Ồ không đâu. Dù cho Khan có coi cậu là gia đình và cậu cũng vậy nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật rằng hai người đâu phải ruột thịt~"
Saul giật mình, cơ thể căng cứng lại, cô ả đã chạm đến điểm yếu của Saul khiến mặt hắn tối sầm lại. Saul vốn là người dễ mất kiểm soát và không đủ bình tĩnh, hắn luôn lấy cơn tức giận để che giấu đi sự yếu đuối và nỗi sợ, nỗi tự ti của bản thân do quá khứ để lại trong con tim hắn những vết thương không thể xoá mờ. Cũng như những vấn đề tâm lí kia khiến hắn càng dễ mất kiểm soát. Nắm chặt nắm đấm, Saul nói
"Thì sao chứ? Chỉ cần tôi vẫn coi anh ấy là anh trai và anh ấy vẫn con tôi là em trai thì nó chẳng quan trọng "
Đây là lời nói dối. Saul vẫn luôn dặn mình câu đó mọi lúc nhưng nỗi sợ vẫn như ăn vào máu hắn vậy, sao có thể loại bỏ hết máu trong người và sao loại bỏ được hết nỗi sợ ấy đi được.
Cô ả biết bản thân đã chọc đúng điểm yếu của Saul, khoé môi ả cong lên, nếu không xét về tính cách thối nát kia mà Saul thấy hẳn cô ả vô cùng xinh đẹp, có lẽ lời đồn thì luôn dựa trên một cái gì đó là sự thật.
"Quan trọng ư? Mày vốn dĩ chỉ là thằng con hoang đáng vứt bỏ thậm chí không đủ tư cách để liếm giày cho tao. Anh Khan thật là rộng lòng khi chấp nhận ngươi, đúng là ngươi rất đẹp trai, có lẽ là người đẹp nhất ta từng gặp, cơ thể săn chắc lí tưởng và chiều cao đáng ghen tị với bất kì ai dù mới chỉ ở tuổi 19 nhưng mày vẫn chẳng có gì hơn ngoài điều đó. Mày đáng lẽ nên biết điều quỳ xuống khi nói chuyện với cha con tao, mày chẳng là gì trong cái gia đình này cả."
Mặt Saul tối sầm lại, hắn gằn giọng, cơ thể như toả ra sát khí giết người mà nói.
"Còn mày cũng chẳng có gì ngoài cái nết chó gặm và vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng cũng chẳng phải đẹp nhất kia"
Cô ả có vẻ không nhận ra được tình hình cảm xúc của Saul cùng sát khí nghẹt thở Saul đang toát ra, cô ả tức giận khi bị chê như vậy, chưa ai được phép chê ả, chưa một ai!!
"Mày nói cái gì cơ?! Mày nghĩ mày dựa hơi vào anh trai và cái danh tiếng của dòng họ Evangeline này mà mày nghĩ mày dám sỉ nhục tao?! Mày cũng chẳng là cái thá gì cả, mày thậm chí còn chẳng có dòng máu Evangeline! Chỉ cần tao leo lên giường của thằng anh trai mày thì tao sẽ làm chủ cái gia tộc này, mày lúc đấy sẽ chẳng khác nào một thằng người làm bẩn thỉu! Tao sẽ bảo anh Khan đá mày ra khỏi đây, mày nghĩ anh ấy thiết tha mày lắm à? Mày nếu không có sức mạnh chắc cũng bị vứt bỏ như túi rác lâu rồi a~. Còn anh Khan, thằng anh mày cũng ngu ngốc không kém, vở kịch cô gì gì đó gì chứ? Hắn cũng chẳng thay đổi được đâu, chỉ cần thấy cô gái đẹp như tao hắn sẽ lại chết mê chết mệt mà cho tao leo lên giường một cách dễ dàng, rồi tao sẽ bảo anh ta vứt bỏ mày và cả hai thằng nhóc con hoang kia y như mày ra khỏi đây! Và rồi anh ta cũng sẽ chết sớm thôi, tao và gia tộc tao sẽ chiếm lấy nơi này! Mày nghĩ--"
Chưa kịp nói xong câu, cô ả đã bị bố kéo lại một cách bất ngờ, chưa kịp hoàng hồn cô ả nhận ra Saul vừa chém một đường cực kì nhanh với thanh kiếm màu đen tuyền ấy sượt qua cổ cô ả, bàn ghế và mọi nội thất bị cắt làm đôi với một vết sắc lẹm chỉ bằng một nhát kiếm tới mức tường nhà cũng bị hằn lên hẳn một vết cắt. Cô ả sợ hãi, lúc nãy nếu cha ả không nhận ra và kéo ả ngồi xuống có lẽ cổ ả giờ đã lìa khỏi thân. Lúc này mặt cha ả tái mét lại như bị rút cạn máu, mồ hôi chảy đầm đìa từ lúc nào ả không chú ý, ả nhìn lên Saul và tới giờ mới sợ hãi nhận ra.
Saul đang cầm trên tay cây kiếm màu đen tuyền, thanh kiếm ấy như đang thèm khát máu tươi và mạng sống của bất kì sinh vật nào xung quanh nó. Mặt Saul tối sầm lại, đôi mắt xanh biếc toả ánh sáng lấp ló dưới mái tóc xanh cùng màu, khuôn mặt lạnh tanh như không có chút con người nào trong đó, Saul lúc này trông không khác gì một con quái vật không cảm xúc đang vô cùng tức giận, hắn ta không giống một con người, không đúng, hắn chẳng phải là con người nữa. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như thể hút lấy mạng sống bất kì ai mà không chút mảy may dao động, hắn sẵn sàng giết chóc mà không có cảm xúc nào là sợ hãi hay ân hận. Và đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào cô ả khiến ả sợ hãi không nói lên lời. Cái cảm giác hoàn toàn bị đè ép phải cúi đầu, áp lực của một kẻ bề trên, của kẻ mạnh nhìn xuống kẻ yếu, của kẻ săn mồi nhìn những con mồi nhỏ bé không hợp khẩu vị kia khiến ả cảm giác như có một cơn lạnh buốt trải khắp từ đầu đến sống lưng. Bản năng đang gào thét ả chạy trốn nhưng cơ thể ả như mất khống chế không thể cử động.
Saul đang cực kì tức giận, hắn vẫn luôn cố kìm nén bản thân không được mất kiểm soát, hắn đã quen với việc bị chà đạp, bị sỉ nhục nhưng khi hắn nghe cô à dám chà đạp Khan, dám nói những lời như vậy với anh trai hắn, sợi dây lí trí như đứt ngay lập tức. Khoảng khắc đó hắn không còn biết gì nữa, hắn không còn kiềm chế nữa, sỉ nhục lăng mạ chửi rủa đánh đập hắn, hắn không quan tâm nhưng chỉ cần động đến Khan dù chỉ một cọng tóc, hắn sẽ giết không tha. Hắn không cần biết là bạn hay thù, với hắn Khan là tất cả, không một ai được quyền động tới hay dám nói xấu Khan, KHÔNG MỘT AI!?
Hai cha con họ ngã sõng soài trên sàn nhà, mặt cắt không còn một giọt máu nhìn lên Saul. Muốn quỳ xuống van xin nhưng cũng không thể, áp lực và sát khí toả ra khiến hai cha con họ hay bất kì ai chỉ cần bước vào cũng phải sợ hãi mà quỳ xuống hay lập tức. Nhưng trái với suy nghĩ của họ rằng bản thân sẽ bị Saul chém đứt đôi chỉ bằng cái chớp mắt thì Saul quay người rời đi, tiếng "Rầm" của cánh cửa phát ra rất lớn khi Saul bước ra khỏi phòng nhưng cơ thể họ vẫn không thể nhúc nhích.
Saul rời đi, hắn cố bình tĩnh lại, cố kiềm chế cơn tức giận lại, hắn thề nếu không vì Khan, vì Khan đã nói phải đón tiếp họ và Khan vẫn cần họ, Saul chắc chắn sẽ chém chết họ rồi vứt xác cho con sói ngu ngốc kia ăn. Tức giận là vậy nhưng sâu thẳm trong hắn, nỗi sợ lại càng ngày càng lớn, hắn bắt đầu lo sợ Khan sẽ yêu cô ả kia hoặc bất kì cô ả nào đó rồi à Khan sẽ tức giận, vứt bỏ hắn vì đã làm hại cô ả, chán ghét, bỏ rơi hắn và cả hai đứa nhóc kia, Khan sẽ lại như xưa và hắn sẽ lại cô độc.
Saul bước đi trông thật nhanh nhưng mỗi bước chân hắn đi, sự tức giận và lo sợ lại tăng lên...
*
Saul nhớ lại mà không khỏi tức giận, tay nắm chặt nắm đấm.
Tuy không nói gì nhưng Khan nhìn Saul và đã đoán được đại khái tình hình. Khan thở dài nói
"Cậu đừng lo, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ gia đình của mình. Và ta đã hứa rồi mà, ta đã thay đổi, ta không bao giờ quay lại với con người của xưa cũ đâu."
Nghe được hai chữ "gia đình" khiến Saul như được trấn an, phải hắn và Khan là gia đình, hắn yêu Khan và như vậy là đủ. Chỉ cần Khan không vứt bỏ hắn, mọi thứ đều ổn...
"Thôi được rồi cậu đi về phòng đi, ta sẽ ra phòng khách đón tiếp họ, cậu đừng lo, cuộc trò chuyện sẽ chỉ kéo dài nhiều nhất 10 phút thôi~"
Saul nghe lời và đi ra khỏi phòng. Sau một lúc Molly bỗng gõ cửa, Khan vừa mở cửa định hỏi Molly có chuyện gì thì biểu cảm Molly cứng đờ lại, mặt cô như vừa thấy quỷ vậy. Khan chưa kịp hỏi sao Molly nhìn mình như vậy thì cô hét lên
"Mặt cậu chủ bị sao vậy?!"
Khan cứng người, xin lỗi Molly một chút rồi đóng cửa lại chạy ra phía gương mà nhìn. Vết son Khan đã bôi lên môi vừa rồi đã bị nhoè kéo một đường xuống dưới cổ cho Saul đã hôn Khan vô cùng kịch liệt và hôn từ từ xuống phần cổ mà cắn. May mắn rằng Khan đã thay một chiếc áo cao cổ để che đi vết cắn, Khan bất lực nhìn mình trong gương.
Bên phía Saul, Aloin thấy Saul đang tiến đến khu vực luyện kiếm, trên môi bị dính một vệt gì đó có màu đỏ. Aloin hỏi
"Mặt cậu dính gì vậy Saul? Nó có màu đỏ kìa"
Saul lấy tay quệt đi vết son còn vương lại, mặt vẫn không biến sắc nói
"Vừa rồi đánh quái không cẩn thận máu bắn lên thôi."
*
Cuối cùng khi Khan đến phòng khách thì hai cha con nhà nọ đã chạy đi mất, chỉ còn căn phòng toang hoang đổ vỡ do Saul gây ra...
~~✧~~
Ựa ban đầu tính viết ngắn thôi nhưng không ngờ bản thân mình viết dài vải. Dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật Saul nên cố viết xong rồi đăng để còn viết fanfic sinh nhật Saul nữa huhu.
•
Anw ảnh minh hoạ xí nè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com