Chương 7: Tao Không Tin Mày
"Mày có chắc là... mày đi đứng bất tiện không?"
Tôi có chút nghi hoặc trong lúc đặt câu hỏi cho Khôi. Có lẽ nhờ việc chú tâm quan sát biểu hiện của cậu mà tôi bắt kịp tia giật thót thoáng qua trên gương mặt điển trai ấy. Sau đó, Khôi chợt cau mày, cậu ôm bên hông đang chấn thương rồi nói:
"Bác sĩ chẩn đoán vậy mà mày không tin bác à?"
"Tao không tin mày."
Tôi nhíu mày, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu trà của Khôi. Có lẻ vì đó là nâu trà nên cảm giác có phần đặc biệt hơn chăng?
"Nếu tao biết mày đang giả vờ tao sẽ không làm bạn với mày nữa."
Tôi nghiêm túc, và có lẽ Khôi cũng hiểu được. Cậu trao cho tôi gương mặt không cảm xúc, qua chừng vài giây sau cậu ấy mới thật sự nở nụ cười. Khôi vừa nhận lấy túi đồ ăn từ tay tôi về, vừa nói:
"Tao không lừa mày đâu. Lúc nãy tại thấy mày đến nên tao mới chạy vội ra thôi. Tao sợ mày đợi dưới nắng lâu lại không vui."
Tôi thả lỏng cơ mặt, tay cầm ô hơi nâng cao rồi nghiêng về hướng Gia Khôi, khiến vệt nắng đang đọng trên mái tóc đen của cậu vội vàng biến mất. Lại nhìn xuống đôi chân trần của cậu, tôi cau mày hỏi:
"Vội đến mức quên mang dép à?"
Có lẽ Khôi của lúc này cũng nhờ câu hỏi của tôi nên mới nhận ra, cậu nhăn mặt nói:
"Tao quên thật mày ạ."
"Vội đến mức quên đau luôn à?"
Lưu Khôi càng thêm bối rối, cậu gãi đầu lắp bắp.
"Ừm... thì... thế đấy..."
"Khôi! Nắng noi mà đứng ngoài đó làm gì đấy hả?"
Bỗng, âm thanh thứ ba từ đâu chen vào làm đứt đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi. Khi Khôi nghiêng người nhìn về phía sau thì trong mắt tôi mới chính thức chứa cả bóng dáng của một người phụ nữ đang đứng ở cửa nhà với tư thế chống hông, cũng nhìn về hướng của chúng tôi.
Đừng bảo đấy là mẹ của Lưu Khôi nha.
"Bạn con đến thăm." Khôi nói lớn: "Dì Hường! Dì bảo bạn con vào nhà chơi đi, con bảo mãi mà bạn không chịu. Dì nói giúp con một câu với."
Tôi giật thóp tim, tròn mắt nhìn chằm chằm vào kẻ vừa nói dối. Tôi níu lấy hông áo thun của Khôi rồi cuộn tay lại và hạ thấp giọng nói:
"Khôi! Không muốn đâu..."
Chớp mắt một cái người phụ nữ được gọi là dì Hường đã đứng ngay trước mặt, khiến những từ ngữ phía sau bị tôi nuốt ngược vào trong. Tôi cứ vậy mà đứng như trời trồng cùng cảm giác bối rối, dì nhìn vào tôi với cặp mắt nheo lại. Không biết đó là do phản xạ với ánh nắng, hay dì có ý khác với tôi.
"Con chào dì ạ." Tôi vội cúi đầu thưa.
Nhưng vừa ngước mặt lên lại vô tình chạm ngay sắc thái phán xét từ dì Hường đang nhắm thẳng vào tôi.
"Bạn thằng Khôi hả?"
"Vâng ạ."
"Chưa gặp bao giờ luôn." Dì Hường nhíu mày, nhìn sang Khôi. "Hay là bạn gái Khôi hả?"
"Đúng rồi ạ."
"Không phải ạ."
!!!
Chúng tôi vừa đồng thanh. Nhưng ngay sau đó tôi liền phải trố mắt nhìn vào Khôi, tên ngốc vừa gật đầu đồng tình với câu hỏi của dì Hường. Khôi lúc này mới quay sang nhìn vào tôi, tôi không chắc là sắc mặt của mình bấy giờ có phải trò hề không mà lại khiến cậu ta cười rộ lên, xong mới xua tay giải thích.
"Ý con là bạn... nhưng mà là con gái á dì. Không phải hiểu theo nghĩa kia đâu."
Dì Hường giây trước còn trố mắt kinh ngạc, sau khi nghe xong lời này của Khôi mới chịu thả lỏng cơ mặt.
"Thế thì được. Chứ bây còn đi học, đừng có vội yêu sớm, bố mẹ bây mà biết chỉ tổ lớn chuyện thôi."
Dì cằn nhằn với Khôi như vậy, tôi nghe đấy nhưng không để trong lòng. Dì bỗng quay sang nhìn tôi, tôi giật mình, vội vàng nở nụ cười rồi nói thật nhanh.
"Dạ chào dì con về. Chúc dì thật nhiều sức khoẻ ạ."
Cuối cùng câu chuyện mua Phở cho Khôi cũng kết thúc tại đây. Lúc ngồi trên xe, tôi vẫn còn cảm nhận được tim mình chưa dứt những nhịp đập dữ dội. Tôi chần chừ một chút rồi ngoảnh mặt nhìn về sau.
Dù xe đã đi được một đoạn nhưng bóng dáng của Lưu Khôi vẫn còn đứng đấy. Hình như cậu chưa thôi gieo tầm nhìn theo hướng của tôi, đến khi chiếc xe rẻ trái thì Khôi trong mắt tôi mới hoàn toàn biến mất.
"Hoa này."
"Dạ." Tôi bị giật mình bởi tiếng gọi của bác Trung. Lúc này tôi mới chỉnh lại tư thế ngồi cho đúng, sau đó mới nhìn đến vẻ mặt cau lại của bác được phản chiếu trong tấm gương treo trên trần xe.
"Ở trường mới ổn không cháu?"
"Cũng... ổn ạ."
"Thế cậu nhóc vừa nãy là bạn mới của cháu à?"
"Vâng, chắc là vậy." Tôi khẽ nhíu mày, để tầm mắt thu hẹp vào hai bàn tay đang đặt trên đùi mình. Tôi nhỏ giọng nói tiếp: "Cậu ấy là lớp trưởng của lớp cháu ạ. Bác đừng nói gì với mẹ cháu nha."
Tôi bất chợt nghe ra vài tiếng cười trầm khàn của bác Trung, tôi vừa ngước lên nhìn thì bác đã nói:
"Trời ạ! Bác hỏi để tiện khi nào cháu nhắc đến Gia Khôi thì bác biết đó là bạn của cháu. Chứ bác có định báo cáo lại với bà chủ làm gì đâu."
Tôi cũng cười theo, trong lòng lúc đó mới nhẹ nhõm hơn. Suốt đoạn đường trở về nhà, hầu như nội dung câu chuyện giữa tôi và bác Trung chỉ xoay quanh cái tên Gia Khôi. Có lẽ ngoài dì Vy thì bác Trung là người thứ hai biết về một số mối quan hệ xoay quanh tôi mà không hề đưa ra lời cấm cản nào.
Giả sử nếu là mẹ, những điều bà đặt ra cho tôi sẽ là: "Học lực thế nào? Gia cảnh ra sao? Bố mẹ làm gì?..." Tôi không rõ những điều đấy thì liên quan gì đến việc chúng tôi là bạn. Lúc trước mẹ cũng đã từng cấm tôi chơi cùng một người vì biết được bố bạn ấy là sâu rượu. Kể từ đấy, tôi bắt đầu biết che giấu mẹ về những mối quan hệ mà tôi xem là đáng bận tâm.
.
.
Chiếc xe chầm chậm chạy qua cánh cổng lớn, tôi bước xuống trong sự ngơ ngác, bởi trước mắt tôi là chiếc Ferrari vẫn luôn nằm trong gara, hôm nay đột nhiên xuất hiện giữa sân nhà.
Linh cảm tốt lành như chợt lướt qua, nó khiến tôi phải chạy thật nhanh vào nhà. Mọi thứ trong mắt bỗng ngưng đọng, tôi cảm nhận rõ mồn một tim mình đang đập lên những âm thanh vui sướng.
Dường như phiên bản Khánh Phong của hiện tại rất khác khi đem so với bốn năm trước. Gương mặt anh bấy giờ chẳng còn non nớt nữa, thay vào đó nó càng thêm tuấn tú, toát lên một nét trưởng thành rõ rệt. Đến cả vóc dáng cũng trông vạm vỡ hơn rất nhiều.
"Không định ôm anh một cái à? Nhóc con!"
"Anh..."
Tôi vô thức gọi, sau đó để từng bước chân dẫm đạp trên mặt sàn bóng loáng và lao thẳng đến người trước mặt. Anh đón tôi bằng một vòng tay đầy ấp yêu thương. Có lẽ thoả mãn là thứ cảm giác đang ngập tràn trong lòng tôi lúc này. Không nói ra lại chẳng ai biết được, tôi nhớ anh Phong đến nhường nào.
"Thôi được chưa?"
"Con chào mẹ. Con mới đi học về."
Trông thấy mẹ đứng ngay sau lưng anh Phong, tôi liền cúi mặt thưa thớt. Bên tai nghe thấy tiềng cười trầm ấm và âm thanh nghịch ngợm của anh.
"Ôi! Mấy năm rồi con mới gặp lại em, tụi con ôm nhau một cái đâu có sai. Mẹ cứ nghiêm khắc như thế, em con lại sợ khóc ra đấy con dỗ không nổi đâu."
Phong bất ngờ xoa đầu tôi, anh khoác vai rồi kéo tôi nép vào lòng mình. Đáp lại anh là tiếng hừ lạnh nhạt của mẹ, tôi lấy làm sợ mà vẫn lỳ lợm bám lấy anh.
Mẹ tôi nói: "Con đến tuổi lấy vợ rồi đấy Phong. Anh trai em gái lớn cả rồi đừng có kè kè như..."
"Như nào ạ?" Tim tôi giật thóp trước hành vi cắt ngang lời mẹ của anh Phong. Tôi miết lấy vạt áo sơ mi của anh, níu nhẹ như muốn nhắc nhở. Anh nhìn tôi một cái rồi lại nhìn mẹ nói: "Con phải giữ khoảng cách với em gái à? Mà con cũng chưa muốn cưới vợ hay sinh con ở tuổi này đâu. Mẹ đừng hối."
Tôi lặng lẽ thu vào đoạn thoại của cả hai. Có lẽ giữa Phong và tôi, chỉ mỗi anh là người đủ khả năng đối mặt với mẹ một cách bình tĩnh như vậy. So với tôi, anh Phong mới là đứa trẻ được mẹ yêu thương. Dù anh có chống đối thì mẹ vẫn bao dung. Đã có lúc tôi thắc mắc, liệu mình có phải hàng giả hay không.
"Được rồi, nói chuyện với con mẹ nhức đầu quá. Tranh thủ tắm rửa rồi sang gặp mẹ. Đừng quên là sáng mai con còn phải đến công ty đó."
Mẹ nói xong liền bỏ đi.
"Vâng mẹ."
Phong cười tươi, anh nhìn sang tôi. Bàn tay to lớn xoa lấy xoa để củ tỏi trên đỉnh đầu của tôi làm tóc bung ra không ít, nhưng tôi lại không có vấn đề gì. Anh đặt tôi vào mắt khá lâu, mãi mới nói:
"Mới có bốn năm mà nhóc Hoa sắp cao ngang vai anh hai luôn đấy. Lớn nhanh nhỉ."
"Do anh già rồi mới thấy thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com