16
Heeseung => Beomgyu
゚°☆༺༻☆°
Jake chắc hẳn cũng quá mệt vì vết thương đã gây ra cho em, lạ chỗ nên đôi lúc em ngủ cũng không tròn giấc. Thỉnh thoảng đang ngủ em lại giật mình tỉnh giấc nhưng khi cậu hỏi em gặp ác mộng hả hay như thế nào thì em chẳng nhớ gì cả.
"Mặt cậu xanh xao quá, ở bệnh viện chẳng tốt chút nào..." - Heeseung lo lắng đưa tay lên lau đi lớp mồ hôi bịn rịn còn trên trán em.
"Heeseungie, mình mệt quá..." - người em lừ đừ trông thấy, khi nãy chẳng phải em ổn lắm sao? Sao bây giờ...
"Cậu bị cảm rồi!" - và thế là Heeseung còn phải ở lại chăm sóc em không một lời chối từ. Đêm đến em ngủ trong lòng cậu mà cứ run cầm cập, mồ hôi thì túa ra, cậu hoảng loạn mà phải chạy đi gọi bác sĩ gấp...Em bị sốt rồi...
Nửa đêm em sốt cao tận 38.5°C, em cứ nói "Heeseungie, mình lạnh" nhưng đến khi cậu đắp mền kín mít cho em bác sĩ vào lại kéo mền ra làm cậu phát bực nhưng đến khi nghe lí do cứ đắp mền cho người sốt như vậy sẽ ủ bệnh và bệnh sẽ nặng hơn. Trái tim cậu lo lắng đập mạnh thình thịch, em còn đang có vết thương đằng sau lưng giờ còn thêm cả bệnh sốt cao. Làm sao em chịu nổi được đây? Thật sự tâm tình của cậu chịu không nổi, đắp mền không được thì để Heeseung đây ôm lấy em vậy! Cậu lên giường nằm sát bên em choàng tay ôm lấy cả thân người em vào lòng mặc cho em có đuối sức vừa đẩy vừa thều thào "Không được ôm mình, mình sẽ lây bệnh cho cậu mất!" nhưng Heeseung có nghe lời em nói đâu? Cậu bỏ ngoài tai, ôm thì vẫn ôm thôi. "Jaeyunie đỡ lạnh hơn chưa? Ôm lấy mình đi, sẽ đỡ hơn..." - bỗng nhiên em bật khóc òa nấc lên trong lòng cậu, không phải vì em mệt quá dẫn đến bất lực mà em khóc mà do em cảm động quá phát khóc thôi. Em là nhạy cảm thế đấy! Ban đầu hùng hổ nhắn tin tỏ tình cậu mạnh dạn lắm giờ như một chú gà con yếu đuối, mong manh dễ vỡ bất cứ lúc nào.
Thấy em khóc cậu lại cuống cuồng lên, miệng luôn liên tục hỏi "Sao cậu khóc, đừng khóc mà, đừng khóc mà. Cậu đau ở đâu? Nói mình nghe đi" nhưng em lại chẳng trả lời chỉ im lặng rơi nước mắt. Hyunjin lại một mực lo lắng cho em vô cùng, cậu đưa tay quẹt đi những giọt lệ còn vương trên má em.
"Có gì hãy nói với mình, đừng có khóc thế... Mình đau lắm" - âm giọng trầm bổng khẽ khàng cất lên trong căn phòng tĩnh mịch. Em dần dần nín khóc, vô thức gật đầu rồi lại rúc vào người cậu mà yên ổn đi ngủ. Lee Heeseung lại một lần nữa bị đánh động tâm lý, chẳng dám nhúc nhích mà chỉ lặng lẽ nhẹ nhàng hết mức có thể để choàng ôm lấy eo em. Đầu óc cậu trống rỗng vô cùng, cậu chỉ biết rằng bản thân mình cần nên chăm sóc cho em thật tốt, bảo vệ em thật chu đáo...
"Ngủ ngon Jaeyunie"
————————————————
Cont....
Ngoi lên một tí cho mọi người biết mình còn sống chứ sau tầm 4 ngày nữa có điểm rồi, lúc đấy là chết thật 😇
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com