Chương 401: Hai người cãi nhau à?
Ánh mất Lê Tiếu đông cứng, lúc này mới tỉnh táo lại: "Không phải, em..."
"Không sao, nếu em bận thì đi làm việc đi." Giọng nói quyến rũ trầm thấp của anh không gọn sóng, nhưng Lê Tiếu cảm nhận được anh không vui.
Cô vốn tính trấn an đôi câu, nhưng dường như có người đang nói chuyện với Thương Úc, nên chẳng bao lâu điện thoại đã cúp.
Lê Tiếu day trán, ảo não bật cười.
Lúc này Tông Duyệt ngập ngừng đến trước Lê Tiếu, nhìn điện thoại của cô, thử thăm dò: "Nếu em có việc thì để hôm khác cũng được."
Lê Tiếu ngăng đầu, bình tĩnh đối mặt với Tông Duyệt: "Không cần đâu, đi ngay bây giờ cũng được."
Nét mặt Tông Duyệt vui mừng, tỏ ý về phía Entertainment City trước mặt: "Vừa rồi chị thấy sảnh chính có tiệm Costa, hay chúng ta đến đó đi?"
"Được."
.....
Trong tiệm, Tông Duyệt và Lê Tiếu tìm một góc yên ắng, hai người ngồi trước bàn gỗ tròn, cầm thìa khuấy bọt sữa cà phê.
Tông Duyệt mãi không nói gì, Lê Tiếu cũng không giục, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi như dòng nước chảy xuôi xung quanh.
Một lúc sau, Tông Duyệt nhấp ngụm cà phê, dò xét nét mặt Lê Tiếu, sau đó nói thẳng vào vấn đề: "Hôm nay chị tìm em vì muốn hỏi vài chuyện liên quan đến Lê Quân."
Lê Tiếu chậm rãi khuấy cà phê, ngước mắt lên: "Sao chị không tự hỏi anh ấy?"
Tông Duyệt mím môi ngượng ngùng: "Chị mới gặp anh ấy có ba lần, có mấy lời... không thể hỏi thẳng được. Lúc trước chị có nghe nói Lê Quân rất thương em, nên muốn trò chuyện với em."
"Ba lần?" Lê Tiêu nhướng mày kinh ngạc: "Hai người nghiêm túc kết hôn sao?"
Tông Duyệt gật đầu: "Đương nhiên chị nghiêm túc rồi. Chị đã đến độ tuổi phù hợp kết hôn, vừa hay anh ấy cần người vợ môn đăng hộ đối. Chị thấy... chị phù hợp."
Nói vậy dường như không có gì không ốn, nhưng Lê Tiếu vẫn nắm được ý ngầm tự giễu trong giọng điệu của cô.
Lẽ nào việc anh Cả và Tông Duyệt liên hôn còn có ấn tình?
Cô nhìn Tông Duyệt như có điều suy nghĩ, dựa lưng ghế, nhướng mày hỏi: "Chị muốn hỏi gì?"
Tông Duyệt cúi đầu nhìn ly cà phê, vẻ mặt cô đơn: "Anh ấy nói với chị, bao năm qua ngoại trừ Diệp Uấn, anh ấy không kết giao bạn gái nào khác... có thật không?"
Lê Tiếu gật đầu không do dự: "Là thật."
"À..." Tông Duyệt kéo dài giọng: "Anh ấy thật nặng lòng với Diệp Uẩn."
"Chị biết Diệp Uẩn sao?"
Tông Duyệt mím môi, ánh mắt chán ghét: "Không biết, nhưng chị có hỏi thăm qua chuyện của Lê Quân. Lần đầu chị gặp anh ấy là năm năm trước, khi họ vừa chia tay..."
Lê Tiếu nghe Tông Duyệt nhỏ giọng giãi bày, đã hiểu ngọn nguồn hôn sự này.
Tông Duyệt yêu thầm Lê Quân, lúc nghe Lê Quân đang tìm đối tượng kết hôn, liền chạy đến Nam Dương tự đề cử.
Yêu thầm được như Tông Duyệt quả thật hiếm thấy.
Lê Tiếu vuốt chân mày, nhìn dáng vẻ ủ dột của cô: "Dựa vào xuất thân của chị, rất dễ tìm một đối tượng môn đăng hộ đối. Chị gả cho anh Cả em, có chắc lão tướng quân Tông đồng ý không?"
Nghe vậy, Tông Duyệt thoáng sửng sốt, trả lời đương nhiên: "Sao lại không đồng ý? Chị lập gia đình chứ có phải ông nội chị đâu?"
Lê Tiếu: "..."
Nói nghe hợp lý cấm cãi!
Tông Duyệt ổn định tâm trạng, thấy nét mặt nghiền ngẫm của Lê Tiếu thì nhếch môi nói: "Ông nội chị rất sáng suốt, sẽ không nhúng tay vào hôn sự của chị. Ông nói chỉ cần chị thích thì sao cũng được."
Lê Tiếu hiểu rõ, mím môi, từ chối đưa ra ý kiến.
Danh môn như nhà họ Tông thật sự sẽ không để ý ư?
Sau đó, Tông Duyệt hỏi thêm vài chuyện về Lê Quân. Lê Tiếu không giấu giếm, kể lại đúng sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com