Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 422: Cô ta quá tự đại

Chương 422: Cô ta quá tự đại rồi

Chiều hôm ấy, tại phòng tra hỏi trong Cục Cảnh sát Sùng Thành.

Hai viên cảnh sát với gương mặt nghiêm túc ngồi đối diện Lê Tiếu, vách tường phía sau còn dán sáu chữ thật to: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Họ nhìn ghi chép vụ án trong tay, một người trong đó ngẩng đầu lên: "Giờ cô là tình nghi trong vụ án, nếu không phối hợp điều tra với chúng tôi, tương đương với việc tự mình chịu khổ."

"Tôi không thừa nhận chuyện thí nghiệm trên cơ thể người là không phối hợp điều tra à?"

Lê Tiếu chậm rãi hỏi ngược lại, khiến cảnh sát ở đối diện ngây người.

Viên cảnh sát gỗ ngón tay lên bàn: "Cô nên hiểu rõ tình hình, giờ nhân chứng vật chứng đều có ở đây, cô cho rằng mình không thừa nhận thì chúng tôi sẽ hết cách với cô sao?"

Lê Tiếu day trán, chống tay vịn, ngước mắt liếc viên cảnh sát: "Tôi có thể gặp luật sự không?"

"Không thể, án hình sự lần này của cô..."

Lê Tiếu bĩu môi: "Căn cứ vào điều ba mươi sáu của Bộ luật kiện tụng hình sự, trong thời gian điều tra, luật sư biện hộ có thể cung cấp trợ giúp luật pháp cho người bị tình nghi. Hai vị đồng chỉ, tôi nói không sai chứ?"

Cảnh sát: "..."

Cô nói đúng, nhưng việc lẫn này khá đặc biệt, bên trên đã "cố ý dặn dò" phải nghiêm túc xử lý, họ chỉ làm việc theo yêu cầu mà thôi.

Lúc này, Lê Tiếu thản nhiên nhìn họ, hất cằm về phía mặt bàn: "Mặc kệ lãnh đạo của hai người đã yêu câu gì, trừ phi ông ấy có thể lớn hơn luật pháp, nếu không, phiền đưa điện thoại cho tôi."

Sao cô ấy lại biết bên trên gây áp lực?

Hai cảnh sát trố mắt nhìn nhau, lộ rõ sự nghi ngờ và kinh ngạc.

Không lâu sau, một người trong đó cầm điện thoại trên bàn lên đưa cho Lê Tiếu. Sau đó cũng không biết cô gọi điện cho ai, chỉ nói ba chữ: "Vào đi."

Chưa đến ba giây đã gọi xong.

Cảnh sát trợn mắt há miệng nhìn cô, quả thật chưa từng chứng kiến qua trường hợp này.

Sao họ lại có ảo giác cô đã sớm biết mình sẽ bị bắt vào đây?

Chưa đến nửa phút sau, cửa phòng tra hỏi bị gõ, cảnh sát hỗ trợ đến truyền lời lại, "luật sư" của Lê Tiếu đến rồi.

Lê Tiếu nhanh chóng được đưa đến phòng tiếp khách độc lập, và gặp được luật sư của mình.

Hạ Tư Dư mặc vest nữ, phong thái rất tinh anh chuyên nghiệp, xách theo một cặp táp đi vào.

Lê Tiếu thấy lối ăn mặc của cô mà khóe môi co giật, trông cũng giống luật sự thật.

Hạ Tư Dư ngồi xuống đối diện cô, xụ mặt nói: "Đúng là Thương Quỳnh Anh đang giở trò sao?"

"Nếu không thì sao?" Nét mặt thản nhiên như thường của Lê Tiếu khiến tâm trạng sốt ruột của Hạ Tư Dư giảm bớt: "Cân chị làm gì?"

Lê Tiếu co chân, nhếch môi cười: "Tối nay đưa em đi ăn đồ ngon."

"Tối nay?" Hạ Tư Dư cúi đầu nhìn điện thoại, đã ba giờ chiều rồi. Cô híp mắt nghi ngờ: "Em chắc tối nay được thả ra chứ?"

Lê Tiếu nhếch môi: "Sớm quá à?"

Hạ Tư Dư: "..."

Hai người nhỏ giọng trò chuyện thêm đôi câu rồi Hạ Tư Dư lững thững rời khỏi Cục Cảnh sát.

Cô cúi đầu nhìn cặp táp mình mua ở sạp ven đường, đứng ở bậc thang quay đầu nhìn Cục Cảnh sát, thấy mình như một bà thím đi chợ lang thang trước Cục Cảnh sát vậy.

Vì vụ án của Lê Tiếu liên quan đến nghiên cứu thí nghiệm cơ thể người, Cục Cảnh sát Súng Thành cố ý thành lập tổ nhỏ điều tra riêng.

Gân bốn giờ chiếu, tổ trưởng dẫn theo người vào phòng họp thảo luận chi tiết vụ án, bỗng có người vội vàng gõ cửa: "Anh Lưu, anh Lưu, vừa rồi có người gửi kiện hàng đến, hình như là... chứng cứ mới vụ án thí nghiệm cơ thể người."

"Ai đưa đến?" Anh Lưu tổ trưởng nghi ngờ.

Cảnh sát ở ngoài cửa gãi đầu, ngây người: "Một người đàn ông rất cao, vẻ ngoài bình thường. Là một bưu phẩm hỏa tốc, giao đến rồi anh ta đi ngay."

"Mang vào đây."

Không lâu sau, viên cảnh sát cầm một bưu phẩm hỏa tốc vào.

Tổ trưởng lấy mấy tờ giấy bên trong ra, nhìn thoáng, nét mặt lập tức thay đổi: "Chuyện này... sao có thể thế được? Mau lên, nhanh chóng tìm người đưa bưu phẩm trở lại."

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, đi nhanh lên!"

Bỗng dưng cả phòng họp rối cả lên.

Mấy viên cảnh sát khác không thấy nội dung chứng cứ đều rối rít hỏi: "Anh Lưu, chứng cứ gì thế?"

"Lẽ nào tính chất vụ án còn nghiêm trọng hơn những gì chúng ta tưởng tượng?"

Tổ trưởng Lưu nắm chặt tài liệu chứng cứ trong tay, nét mặt trắng bệch.

...

Cùng lúc đó, trong phòng tạm giam.

Lê Tiếu thản nhiên bắt tréo chân ngồi bên song sắt trong phòng, dựa vào góc tường nhắm mắt giả vờ ngủ, trông như chẳng hề bị ảnh hưởng gì.

Bỗng dưng, cửa phòng tạm giam mở ra, một viên cảnh sát dẫn Thương Quỳnh Anh vào, khách sáo dặn đi dặn lại: "Không có nhiều thời gian, xin bà nhanh cho."

Thương Quỳnh Anh gật đầu với anh ta, sau đó xách túi ngồi xuống bàn làm việc bên ngoài song sắt.

Còn anh ta lại như cố gắng hết sức để tránh hiểm nghi mà canh giữ ngoài cửa.

Thương Quỳnh Anh nhìn Lê Tiếu ở trong phòng qua song sắt: "Xem ra dường như cô rất hưởng thục cuộc sống trong tù."

Lê Tiếu không ngẩng đầu, không nhìn lại, chỉ lắc lắc mũi chân: "Bà Thương trăm phương nghìn kế đưa tôi vào đây, đương nhiên tôi không nên để bà quá thất vọng."

Thương Quỳnh Anh che miệng cười, đôi mắt khôn khéo tỏ ý tán thưởng: "Lê Tiếu, nói thật thì... nếu cô không phải bạn gái của Thương Thiếu Diễn, tôi thật sự muốn kéo cô vào hội đồng làm việc dưới trướng của tôi."

"Ổ." Lê Tiếu ngửa đầu, dựa gáy vào vách tường, nhàn nhạt nói: "Thế nên?"

Đối mặt với vẻ giễu cợt của cô, Thương Quỳnh Anh không để trong lòng. Đã thành cá trong chậu chim trong lồng, nói mấy lời độc địa cũng dễ hiểu thôi.

Bà ta ngồi ngay ngắn trên ghế, trầm ngâm mấy giây, lại chậm rãi nói nhỏ: "Lẽ nào cô không tò mò mình vào đây bằng cách nào?"

"Cần phải tò mò sao?" Lê Tiếu hé mi mắt, biếng nhác nhìn bà ta: "Nhưng... bà Thương thật khiến tôi phải mở to mắt nhìn, vì tôi thật sự chưa từng thấy thủ đoạn nào thấp kém đến thế."

Bị châm chọc ngay trước mặt như vậy, nét mặt Thương Quỳnh Anh hơi cứng lại.

Nhưng bà ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ngón tay vuốt ve sợi tóc bên tai, nói lời sâu xa: "Lê Tiếu, tôi vốn thưởng thức cô, chỉ là... cô quá tự cao."

Có lẽ cô ta còn đang trông chờ Thương Thiếu Diễn có thể cứu mình nhỉ, tiếc rằng nó còn lo không xong cho nó ở Nam Dương.

Lê Tiếu vòng hai tay lên đầu gối, thờ ơ nói: "Quá khen rồi."

Thương Quỳnh Anh đứng ở cửa, quay đầu liếc Lê Tiếu thật sâu.

Dù không ưa nổi thái độ ung dung không nóng vội của cô, nhưng bà ta cho rằng một cô gái hơn hai mươi thì có thể khơi dậy sóng gió gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: