Chương 429: NAM THẦN CAO NGẠO LẠNH LÙNG BƯỚC XUỐNG ĐIỆN THỜ
Lê Tiếu đột nhiên dừng bước: "Anh ấy tới đây sao?"
Trên gương mặt nghiêm nghị của Lạc Vũ là nụ cười hiếm thấy: "Anh ấy đã tới từ hai mươi phút trước rồi."
Đáy mắt Lê Tiếu ánh lên vẻ vui mừng. Dù không nói lời nào nhưng đường cong trên khóe môi cô trong mắt Thẩm Thanh Dã lại vô cùng chướng mắt.
Bình thường, cô nhóc này đi rất chậm, dù núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng vẫn thong dong bình tĩnh.
Nhưng lúc này đây, vừa ra khỏi khu nội trú, cô đút tay vào túi quần cắm cúi đi về phía trước, mới hơn kém mười giây đã đi đến mười mấy mét.
Có cần phải vội thế không?
Thẩm Thanh Dã bĩu môi, đi cùng Hạ Tư Dư ra bãi đỗ xe.
Thấy vẻ mặt vừa khinh vừa tức của anh ta, Hạ Tư Dư châm chọc: "Anh vẫn chưa quên lời thế của chúng ta năm đó chứ?"
Nét mặt Thẩm Thanh Dã lập tức đờ ra.
Anh ta dừng lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô nàng, muốn tìm kiếm vẻ đùa giỡn trong ánh mắt đó.
Nhưng tiếc là không có.
Hạ Tư Dư nhướng mày, nói với giọng như nhắc nhở, lại như khuyên nhủ: "Tốt hơn hết anh đừng quên, chúng ta là người thân, con bé sẽ không chấp nhận bất cứ tình cảm nam nữ nào đâu."
Thẩm Thanh Dã nín thở, đưa tay sờ lên vết sẹo nhỏ nơi mắt trái, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm.
Thật sự là suýt nữa anh ta đã quên, tình cảm giữa Thất tử là tình anh chị em sống chết có nhau.
Trừ cái đó ra, không được có bất cứ tình cảm nào khác.
Đây là lời thể ban đầu của bảy người họ, đi khắp thế giới bằng tình cảm gia đình, không ai được phép có suy nghĩ khác.
Mà, một khi tình cảm đã trên mức tỉnh thân máu mủ thì sẽ như có thêm một lớp gông cùm, không gì có thể phá vỡ.
Thất tử biên giới có thể vì nhau mà hy sinh thân mình, là nhờ sự gắn kết và ăn ý này.
Thẩm Thanh Dã không khỏi tự hỏi chính mình, không biết bản chất tình cảm của anh ta dành cho Lê Tiếu đã lặng lẽ thay đổi từ khi nào?
...
Xuống đến bãi đỗ xe ở bệnh viện, Lê Tiếu đi vài bước đã nhận ra chiếc xe chuyên dụng màu đen quen thuộc đỗ ở vị trí rất dễ thấy.
Ánh sáng tuyệt đẹp nhất, chính là khoảnh khắc ráng chiều đỏ rực lưu luyến nơi chân trời.
Cánh cửa tự động từ từ mở ra, bóng dáng cao lớn của Thương Úc đập ngay vào mắt cô.
Anh mặc áo sơ mi và quần tây đều màu đen, để hở hai nút cổ áo, đứng dưới trời chiếu, đẹp trai không chê vào đâu được.
Lê Tiếu nhếch môi đi tới, ngẩng đầu lên, vẫn chưa nghĩ ra không biết có nên chào anh "đã lâu không gặp" không? Thế nhưng cô chưa kịp thốt ra tiếng nào thì Thương Úc đã cúi người kéo cô vào lòng.
Trán cô áp vào lồng ngực anh, hơi thở mát lạnh hỏa với mùi gỗ mun len vào chóp mũi cô.
Hai tay Lê Tiếu vẫn đút trong túi quần, lúc cô rút tay ra, vòng ôm của Thương Úc càng siết chặt. Anh cúi đầu trầm giọng thì thấm bên tai cô: "Sao không ôm anh?"
Anh vừa dứt lời, vòng eo mạnh mẽ của anh liền bị siết chặt.
Cô vùi mặt vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, cảm thấy những mệt mỏi trên đường đều tan biến hết.
Cô vẫn nhớ vai của anh đang bị thương, nên chỉ ôm một lúc rồi ngẩng lên nhìn anh: "Vết thương của anh sao rồi?"
Anh nâng mặt cô bằng đôi tay ấm áp, vén lọn tóc của cô ra sau tai, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng,
hôn nhẹ lên môi cô như bị mời gọi: "Tối về sẽ cho em xem."
Lê Tiếu: ".."
Thật ra cô chỉ hỏi thử mà thôi, hoàn toàn không có ý định muốn xem.
Hai người ôm nhau hồi lâu, Hạ Tư Dư đang đứng cách đó không xa sững sờ.
Cô nàng cố lồng ghép người đàn ông vừa bá đạo lại dịu dàng trước mặt mình với người đã từng xuất hiện trong bữa tiệc, nhưng thật sự là quá khó.
Lúc trước, Thương Thiếu Diễn chính là cục nam châm hút mắt người đi đường ở Nam Dương. Anh đẹp trai, sang trọng, lạnh lùng và cao ngạo.
Hạ Tư Dư luôn cảm thấy những mỹ từ dùng để miêu tả đàn ông đẹp trên đời này đều không đủ để tả về Thương Úc. Vì gương mặt và khí chất của anh quả thật rất thu hút.
Giờ phút này, bất chợt nhìn thấy anh dịu dàng cúi đầu thì thầm vào tai Lê Tiếu, trong đầu Hạ Tư Dư liền hiện lên mấy chữ: Nam thần cao ngạo lạnh lùng bước xuống điện thờ.
Thẩm Thanh Dã vốn vẫn đang suy nghĩ về mấy lời vừa rồi của Hạ Tư Dư chợt thấy cô nàng ngẩn ngơ nhìn Thương Thiếu Diễn, thế là anh ta ngẩng đầu, điềm đạm nói: "Lau nước dãi đi kìa."
Hạ Tư Dư vô thức đưa tay lên lau cằm... Lúc hiểu ra thì lườm anh ta một cái sắc lẻm.
Lúc này Lê Tiếu mới rời khỏi vòng tay của Thương Úc, ngoảnh lại nhìn Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dã, giới thiêu: "Thiên kim của Công ty dược Hoàn Hạ, Hạ Tư Dư".
Cô lại nói nhỏ vào tai anh một câu: "Một trong những Thất tử."
Thương Úc nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô nàng, trong đôi mắt sâu ẩn chứa suy tính.
Hạ Tư Dư bước nhanh tới, nhìn tận mắt vẻ dịu dàng đang dần biến mất trên gương mặt đẹp trai của Thương Úc.
Ừ, cuối cùng bóng dáng trong trí nhớ của cô nàng cũng trùng khớp rồi.
Cô nàng khách sáo cất tiếng chào: "Chào anh, Diễn gia."
Thương Úc cụp mắt, khoác tay lên vai Lê Tiếu một cách tự nhiên: "Thiên kim Hoàn Hạ?"
Hạ Tư Dư gật đầu: "Ba tôi là Hạ Trường Nghiệp."
"Ừm, cho tôi gửi lời chào ông ấy."
Hạ Tư Dư cảm thấy người đàn ông này thật sự không phải qua loa bình thường, ngược lại rất phù hợp với thân phận của anh.
Chốc lát sau, đoàn người lên xe, Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dà biết ý ngồi ở ghế sau.
Trên đường về Thủy Tinh Uyển, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Hạ Tư Dư nhìn Lê Tiếu được Thương Úc ôm trong lòng không chớp mắt. Một người hiếm khi đa sầu đa cảm như cô nàng, không hiểu sao lại cảm thấy chạnh lòng.
Mấy năm qua, cô nàng luôn dốc sức làm trong công ty dược phẩm của gia đình mình, lâu rồi không được nếm mùi vị hẹn hò yêu đương.
Có lẽ vì mọi cảm xúc và mong đợi mỏi mòn của cô đều đã dồn hết cho một người ở biên giới, nên cô nàng không thể rung động với ai được nữa. Trái tim cô bây giờ như một cái ao tù, khó có thể nổi sóng.
...
Bốn người ngồi trong phòng riêng mang phong cách cổ xưa trong Thủy Tinh Uyển. Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dã châu đầu lại xem thực đơn, thỉnh thoảng bàn nhau xem chọn món gì.
Thương Úc đang đứng ở cửa sổ hút thuốc, Lê Tiếu thì dựa vào bệ cửa sổ mân mê hộp thuốc lá của anh.
"Em có phải chịu thiệt thòi gì vì Thương Quỳnh Anh không?" Anh đút một tay vào túi quần, ánh chiều
tà rọi vào bóng dáng rắn rỏi của anh.
Lê Tiếu bóp hộp thuốc lá, khẽ lắc đầu: "Không, anh cố tình giao bà ta cho em, sao em có thể để anh thất vọng được."
Ngay từ ban đầu, cô đã không có ý định để anh ra tay đối phó với Thương Quỳnh Anh. Trong chuyện anh Cả Lê Quân của cô bị hãm hại, bà ta đóng một vai trò rất lớn. Về tình về lý, không có lý nào cô lại có thể nương tay cho bà ta.
Thương Úc khẽ nhếch môi, ánh mắt càng tối đi khi nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng của cô.
Nhờ đến cả quân đội ra mặt để gây áp lực cho Cục Cảnh sát Sùng Thành, lấy thân phận là khách cấp cao ở Myanmar để đối phó với trường hợp khẩn cấp. Hôm qua Tông Trạm đã gọi điện kể hết những chuyện này với anh.
Anh đoán, đây có lẽ không phải "tác phẩm" của Bạc Đình Kiêu mà là chính cô tự mình sắp xếp.
Rất có khả năng, cô gái của anh còn có một thân phận khác ở Myanmar.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com