Chương 433: Bà Tiêu
Dù sao, cuối cùng Lê Tiếu cũng chẳng nhớ ra tối qua mình đã nói gì và làm gì. Cô lại càng không nhớ được minh đã tỉnh bơ gọi anh là honey một cách ngọt ngào sến súa nhất.
Mười phút sau, cô ra ngoài tìm Hạ Tư Dư.
Đến sân cỏ, có thấy ngay vị thiên kim này đang ngồi xổm trên bậc thếm, không ngừng túm có dại trên đất. Vài chỗ đã bị cô nàng này bứt sạch.
Lạc Vũ ở bên cạnh thấy Lê Tiếu thì khẽ chảo thành tiếng.
Lê Tiếu gật đầu tỏ ý với Lạc Vũ, đến cạnh Hạ Tư Dư, ngồi bên bậc thếm: "Cỏ dại chọc chị à?"
Hạ Tư Dư liếc cô, câm nín vuốt mặt, muốn nói lại thôi.
Sáng nay cô nàng vừa phát hiện mình gọi hơn tám mươi cuộc cho Vân Lệ, cũng không biết anh ta có nhét cô ta vào danh sách đen không nữa.
Dù gì, lịch sử cuộc gọi có hơn tám mươi lần...
Tâm sự đã chôn giấu nhiều năm như vậy, sao mới uống có một trận lại lộ ra nguyên hình vậy chứ?
Đang ngẫm nghĩ, điện thoại của cô lại reo lên.
Hạ Tư Dư lấy ra xem, suýt chút ngừng thở.
Vân Lệ gọi lại cho cô.
Nhưng... cô không dám nhận.
Đặc biệt là cái tên danh bạ này, cô không dám để Tiếu Tiếu nhìn thấy.
Hạ Tư Dư dứt khoát từ chối cuộc gọi, tim đập lại càng nhanh hơn.
Không lâu sau, điện thoại của Lê Tiếu cũng vang lên.
Cô liếc Hạ Tư Dư, nhàn nhạt hỏi: "Sao lại có thời gian gọi cho em?"
Giọng Vân Lệ ngờ vực truyền đến: "Dạo này em có liên lạc với nhóc Năm Hạ không?"
Khi thuộc hạ của anh ta tra ra số điện thoại kia là của Hạ Tư Dư, anh ta phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra người này là ai.
Anh ta không nhớ đầy đủ họ tên của Hạ Tư Dư, thói quen hay gọi là Năm Hạ.
Lê Tiếu hoài nghi nhướng mày: "Có, chị ấy ở ngay bên cạnh em, sao thế?"
Vân Lệ như ngừng thở: "Em ấy ở Nam Dương?"
Lê Tiếu đáp: "Phải, chị ấy và Thẩm Thanh Dã đều ở đây."
Vân Lệ cắn điếu thuốc, gác hai chân lên bàn, im lặng một thoáng rồi cười: "Trùng hợp vậy sao, vừa hay gần đây tôi cũng rảnh, chiều nay tôi xuất phát đến Nam Dương, thuận tiện xem thử mấy năm không gặp Năm Hạ có phải đang ngứa đòn không?"
Lê Tiếu không nghĩ ngợi nhiều, cúp điện thoại liền buồn cười nhìn Hạ Tư Dư: "Chị làm gì Vân Lệ thế? Tối nay anh ấy sẽ đến."
Hạ Tư Dư giật mình, điện thoại rời khỏi tay rơi xuống bãi cỏ.
Đồng tử cô nàng cứng đờ, chột dạ: "Không sao hết. Chiều... chiều nay chị về."
"Chị không gặp anh ấy sao?" Lê Tiếu day trán, nhướng mày nhìn Hạ Tư Dư: "Anh ấy cố ý đến vì chị, chị không chịu gặp liệu có ổn không?"
Hạ Tư Dư như ngừng thở, cụp mắt, cười hơi khổ sở: "Vậy sao?"
Chắc chỉ có Tiếu Tiếu mới tin lời mượn cớ này. Nếu Nam Dương không có em, sao Vân Lệ có thể đến.
"Không dễ gì mới đến một chuyến, chị vội về làm gì." Lê Tiếu vừa nói vừa đứng dậy: "Đi thôi, cùng em đến nhông thí nghiệm "
Hạ Tư Dư nhìn bóng lưng Lê Tiếu, mím môi, không nói gì.
Nghĩ đến tối nay có thể thấy Vân Lệ, lòng cô vô cùng rối rắm.
...
Lê Tiếu quay lại phòng khách, không thấy Thương Úc đâu, hỏi Lưu Vân mới biết anh đang ở phòng sách.
Cô ngầm nghĩ một hồi rồi đi lên tầng hai.
Cửa phòng sách khép hờ, Lê Tiếu giơ tay gỗ. Khe hở cửa phòng mở rộng hơn theo động tác của cô.
Áng nắng ngoài cửa số rực rỡ, từng mảnh lớn chiếu vào xua tan cảm giác nặng nề của cách trang trí ảm đạm.
Lúc này, anh đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa số, không hút thuốc, nhưng lại có mùi thuốc bảng lång.
Xung quanh anh rơi đấy vạt nắng, bóng lưng cũng kéo dài trên sàn nhà.
Nhưng không hiểu sao Lê Tiếu bỗng cảm nhận được cảm giác cô đơn từ bóng lưng anh.
Rất ít khi Thương Úc lộ ra nhiều tâm tư trước mặt người khác. Anh luôn kiêu ngạo cao quý, lạnh nhạt khó lòng tiếp cận, như một người đứng trong nắng, lại không cảm giác được ấm áp, là nỗi cô đơn cô chưa từng thấy qua.
Lê Tiếp chậm rãi đến cạnh anh, nghiêng đầu nhìn gò má anh.
Dường như anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, ánh mắt xa xăm nhìn dãy núi ngoài cửa sổ, chỉ khàn khản hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lê Tiếu đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, không hề ngạc nhiên khi cảm nhận lòng bàn tay anh hơi lạnh.
Thương Úc tập trung lại, nhìn sang Lê Tiếu, đôi mắt sâu thẳm dần ổn định. Anh siết chặt tay cô, kéo cô đến trước ngực mình: "Em tỉnh về sao?"
Cô gật đầu: "Em và Hạ Hạ về phòng thí nghiệm một chuyến, tối nay Vân Lệ muốn ghé qua."
Anh ôm eo cô, củi đầu hôn trán cô, mài mới thấp giọng dặn dò: "Uống ít thôi."
"Ừm..." Lê Tiếu khẽ đáp, siết ngón tay lạnh như băng của anh, ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc em rời khỏi Sùng Thành, Thương Quỳnh Anh có nói một câu với em."
"Nói gì?" Thương Úc ôm cô, tầm mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Lê Tiếu nhớ lại Thương Quỳnh Anh nhắc đến người kia ba lần bốn lượt, chậm rãi nói: "Bà ấy nói, anh không muốn em gặp một người gọi là bà Tiêu..."
"Reng..."
Điện thoại anh đặt trên bàn bỗng vang lên, hai người cùng quay đầu lại.
Khi Lê Tiếu nhìn tên hiện trên màn hình, đồng tử cô bỗng co lại.
Bà Tiêu.
Thương Úc thản nhiên nhìn điện thoại, yết hầu chuyển động, cúi đầu nhìn Lê Tiếu, sau đó tiến lên, nhận máy ngay trước mặt cô.
Âm lượng được điều chỉnh rất tốt, nhưng hai người đứng gần nhau nên Lê Tiếu nghe rất rõ.
Câu nói đầu tiên của bà Tiêu là: Thiếu Diễn, nếu em trai anh có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng anh.
Giọng của đối phương rất dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy như cây xuân đón gió. Nhưng từng câu từng chữ lại giày xéo lòng người.
Em trai?
Thương Lục à?
Cầm Thương Úc đanh lại, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng: "Bà nặng tình với con riêng nhỉ?"
Câu thứ hai của bà Tiêu: Chí ít nó bằng lòng kêu tôi là mẹ, tốt gấp trăm lần thứ lòng lang da sói như anh.
Lời nói độc ác như vậy, hợp với giọng hung tợn mới đúng. Nhưng chất giọng bà Tiêu vẫn rất dịu dàng, từng lời nói lại khiến người ta đau lòng.
Thương Úc vẫn đang kéo tay Lê Tiếu. Có lẽ chính anh cũng không biết, anh đang liên tục dùng sức bóp xương tay cô.
Cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng cô không nói gì.
Anh nhìn phía trước, gương mặt anh tuấn nặng nề, lồng ngực phập phồng, cả người như bị bao phủ bởi mây mù u ám. Đôi mắt tối tăm kia cũng hiện rõ bóng đêm bao trùm.
Rất lâu sau, anh mới lạnh giọng đáp: "Dù là lòng lang dạ sói, cũng là di truyền từ bà."
Nói đến đây, một số việc không cần nói cũng đủ hiểu.
Bà Tiêu là mẹ ruột của anh.
Đồng thời cũng là... mẹ kế của Tiêu Diệp Nham?
Quan hệ này khiến Lê Tiếu ngây người.
Cũng không ngờ rằng một người mẹ ruột lại nói ra những lời như vậy với con trai mình.
Vậy nên. bà ta tái giá đến gia tộc Công tước?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com