Chương 485: TÔ LÃO TỨ TỪNG CỨU MẠNG EM
Lê Tiếu lại rỉ tai mấy câu với Thương Úc, sau đó cúi người lấy điện thoại anh đặt trên bàn: "Em nhấn WeChat cho anh, có phải anh chưa đọc không?"
"Ừ." Anh dựa lên tay vịn sofa, đôi mắt sâu thẳm nhìn gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng không hế che giấu.
Lê Tiếu đưa điện thoại cho anh, hất cằm nói: "Vậy anh đọc đi."
Thương Úc mở khóa điện thoại, bật WeChat ra thấy ngay khung trò chuyện của cô, đọc hết nội dung trong đó, môi mỏng khẽ nhếch: "Định giới thiệu anh cho anh ta à?"
"Đương nhiên rồi, anh là bạn trai em, có phải không dám cho ai gặp mặt đâu." Lê Tiếu không cần nghĩ đáp lại ngay, nhanh chóng nghĩ đến một chuyện khác.
Cô nhìn anh, chợt nhướng mày: "Anh ở trước khách sạn thấy bọn em ôm nhau à?"
Thật ra cô muốn hỏi, nếu đã thấy rồi, sao không xuống xe chào hỏi.
Thương Úc cúi đầu nhìn điện thoại, lại liếc Lê Tiếu: "Không phải."
"Thế..."
Còn chưa nói hết, anh đã đưa điện thoại qua.
Lê Tiếu không hiểu, nhận lấy nhìn qua, khung trò chuyện của Hạ Sâm bất ngờ đập vào mắt.
Cô vô thức ấn vào tin nhắn thoại dài hai giây: Cậu bị cắm sừng à?
Lê Tiếu: "..."
Đúng là anh em tốt của Thương Úc mà.
Lê Tiếu đặt điện thoại xuống, thâm ghi thù Hạ Sâm. Chuyện này nhỏ, nhưng cô cũng nhỏ nhen.
Nếu không phải do câu "Cậu bị cắm sừng à" này của Hạ Sâm, chưa chắc Thương Úc đã trở nên khác thường như thế.
Anh vốn là một người đàn ông không có cảm giác an toàn, hơn nữa sự thật là cô đã ôm người khác, khó tránh khỏi khiến tâm trạng anh dao động.
Lê Tiếu thất thần do mải nghĩ nên trả đũa Hạ Sâm sao cho phải.
Bỗng dưng cầm cô nằng nặng, mặt bị anh kéo qua.
Lê Tiếu vô thức cụp mắt, cứ thế tầm mắt rơi vào mu bàn tay anh: "Tay anh sao thế?"
Trước đó khi hai người chuyện trò, cô muốn hóa giải hiểu lầm nên không chú ý đến sự khác thường trên ngón tay anh.
Giờ kéo đến trước mắt quan sát cẩn thận, khớp xương hai tay anh đỏ ửng, có nhiều chỗ trầy da.
"Vừa rồi... anh đánh nhau à?" Cô nhớ lại trước đó Lạc Vũ có nói, quay về biệt thự, anh xuống phòng huấn luyện ở tầng hầm ngay.
Anh nhìn động tác nâng tay mình lên của cô, môi nhếch lên, giọng cũng rất tùy ý: "Luyện quyền thôi."
Lê Tiếu ngây ra, không nói gì.
Vì anh ghen và trong lòng có khúc mắc, lại không muốn để cô nhận ra, nên anh lựa chọn cách thức luyện quyền để giải tỏa. Không nhận điện thoại hay đọc tin nhắn, vì sợ bản thân mất khống chế.
Lê Tiếu mím môi, chợt thở dài, buông tay anh ra, đứng dậy khỏi sofa: "Anh đợi em một chút."
Cô tính đi, nhưng cổ tay chợt bị anh nắm lại, anh khẽ chau mày: "Em đi đâu?"
"Lấy vài món đồ, nhanh thôi."
Thương Úc ngước mắt nhìn cô, dùng ánh mắt phác họa đường nét của cô, thoáng trầm ngâm rồi trầm giọng như thỏa hiệp: "Đi nhanh rồi trở lại."
Lê Tiếu đáp lại rồi ra khỏi cửa. Thật ra cô cũng chỉ đến bãi đỗ xe ở sân trời.
Chiếc Maybach trước đó của cô còn đỗ ở biệt thự, thuốc đặc trị ngoại thương của biên giới vốn định đưa cho Thương Úc vẫn còn trong hộp lưu trữ.
Chưa đến ba phút, cô đã quay trở lại.
Anh ngồi trên sofa hút thuốc, khói trắng nhàn nhạt tản mát xung quanh. Ánh đèn lờ mờ trong gian phòng rông lớn trống vắng không tăng thêm ấm áp mà lại càng khiến anh trông có vẻ cô độc.
Lê Tiếu đặt năm lọ thuốc lên bàn, sau đó kéo tay anh qua, lấy một lọ, mở nắp rồi tỉ mỉ thoa lên mu bàn tay anh: "Đây là thuốc đặc trị ngoại thương, lát nữa tắm rồi... thoa lên vết đạn bắn trên vai anh luôn."
Anh không làm gì, hút thuốc mặc cô nắm tay mình thoa thuốc, chỉ là giọng khan hơn: "Tối nay em không về sao?"
Anh không chú ý mấy khảo sát của Liên minh y học, nhưng cũng biết dạo này cô rất bận.
Động tác thoa thuốc của Lê Tiếu thoáng ngừng, cô liếc anh: "Nếu tối nay em không đến, có phải anh định một mình bực bội ghen tuông không?"
Khóe môi Thương Úc nhếch lên độ cong nhàn nhạt: "Chưa hẳn."
Anh có thể kiểm chế một vài cảm xúc không thể giải thích khi tâm tư rối loạn, nhưng anh chưa hẳn có thể kìm được ý niệm muốn "xử trí" cô.
Lê Tiếu không nghe được thâm ý bên trong lời nói của anh, vừa thoa thuốc vừa thổi thổi, sâu kín nhìn anh, ánh mắt vô cùng ranh mãnh.
"Lúc trước ở biên giới đã xảy ra chuyện gì?" Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, xoay cổ tay nắm lấy cô, dùng sức kéo vào lòng mình, cúi đầu hôn lên mặt cô.
Lê Tiếu dặn anh đừng lộn xộn kẻo bay mất lớp thuốc thoa, sau đó mới nhướng mày hỏi lại: "Cái lẫn Tô lão Tứ cứu em à?"
Thương Úc gật đầu, ngửa ra sau dựa vào sofa, một tay ôm Lê Tiếu vào lòng: "Ừ, nói anh nghe xem."
Vừa rồi cô có nói, nếu không có Tô Mặc Thời, cô đã chết từ năm năm trước.
Mấy năm ở biên giới là quá khứ khá mờ mịt của cô. Trừ phi cô chủ động nhắc đến, nếu không anh sẽ không hỏi qua.
Nhưng lời nói vừa rồi của cô khiến Thương Úc muốn hiểu cặn kẽ.
Lúc này, Lê Tiếu tim một tư thế thoải mái trong lòng anh, dựa lên bả vai anh, bình thản trình bày: "Năm năm trước, em bất ngờ bị rắn độc trong rừng mưa nhiệt đới cấn bị thương. Loại rắn đó hiếm gặp, hơn nữa độc tỉnh rất mạnh, lúc đó dùng huyết thanh không có hiệu quả gì. Sau đó vì cứu em, Tô lão Tử gạt mọi người đi bắt rắn, rốt cuộc cũng bị cấn luôn. Mọi người cho rằng anh ấy muốn đi phá ổ rắn, nhưng em biết, anh ấy cố ý trúng độc vì muốn thử thuốc giúp em."
Hình ảnh trong quá khứ bị thời gian xóa nhòa đi ít nhiều. Mấy câu tường thuật đơn giản không thể biểu đạt hoàn chỉnh cảm xúc trong lòng cô.
Ân tình này của Tô lão Tứ đủ để cô nhớ cả đời.
Cô liều mạng vì Thất từ là lựa chọn của cô, nhưng nhận ân huệ lại là chuyện khác.
"Sau khi chữa trị có di chứng gì không?" Thương Úc nghe giọng cô bình tĩnh, nhưng lòng chợt gọn sóng.
Năm năm trước hẳn cô mới mười bảy.
Lê Tiếu ngửa đầu, buồn cười nói: "Lẽ nào anh không chú ý đến chuyện Tô lão Tử cứu em sao?"
Anh cúi xuống nhìn cô, nhếch môi trầm giọng nói: "Phải chú ý sao? Anh ta dám làm như vậy, đương nhiên nắm chắc có thể trị được độc rắn rồi."
Tô Mặc Thời không ngu như thế, chưa đến mức chết chung với Lê Tiếu.
Chỉ có thể nói tình hình khi đó khá đặc biệt, anh ta không dám lấy Lê Tiếu ra mạo hiểm, chỉ có thể tự mình thử thuốc.
Lê Tiếu: "..." Không thể phản bác được.
Cô bĩu môi, chuyển để tài đến di chứng: "Em cũng không biết có di chứng gì không. Hồi ấy bị thương trên bả vai, cũng nhiều năm rồi, em chẳng còn cảm giác gì nữa."
"Em bị thương bên nào?" Tâm mất Thương Úc rơi xuống bả vai cô, ánh mắt âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com