Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 521: KHÍ THẾ CỦA LÊ TIẾU BÙNG NỔ

"Tan... Cô Lê." Vệ sĩ đi cạnh Lê Tiếu mới mở miệng đã vội vàng đối xưng hô.

Tông Duyệt cũng chú ý, khẩu âm anh ta không thuẩn quốc ngữ, thậm chí phát âm còn không chuẩn, có hơi cứng nhắc.

Lê Tiếu đút một tay vào túi đi về phía trước, bóng lưng mảnh khảnh kia trong mắt Tông Duyệt quả thật bùng nổ khí thế.

Họ đi theo vệ sĩ đến nhà ga sân bay. Ở cửa thứ nhất, Lê Tiếu lấy quyển số xanh ra, vệ sĩ cùng lúc trình một bản danh sách nhân viên đi theo. Gần như không trì hoãn, đoàn người lập tức được đưa đến lối đi VIP.

Kế tiếp là trạm kiểm tra xuất nhập cảnh, mọi cửa khẩu khi nhìn thấy Lê Tiếu đều bật đèn xanh thông qua.

Tông Duyệt: "..."

Cô em chồng của cô rốt cuộc là người thế nào vậy?

Dù cô có lấy thân phận của chú Ba đến đây thăm viếng hữu nghị cũng chưa chắc nhận được đãi ngộ này nhỉ?

Sau khi ra khỏi sân bay, hai vệ sĩ theo họ đến bãi đỗ xe. Một chiếc xe chuyên dụng khiêm tốn màu đen đập vào mắt.

Tông Duyệt không có bất kỳ phản ứng nào, thản nhiên chui vào trong.

Xe chống đạn.

Cô cảm thấy không có gì phải ngạc nhiên, dù bản thân đã hơi hoảng hốt.

Trên xe, Lê Tiểu ra hiệu tay, vệ sĩ đang nổ máy lập tức dừng động tác.

Là ăn ý không cân nói cũng hiểu.

Tông Duyệt khoanh tay trước ngực nắm tay áo, ngạc nhiên nhìn vệ sĩ, có loại ảo giác quen thuộc, vì tư thế của họ trông rất quen mắt.

Phàm là người xuất thân quân đội đều ngồi thẳng lưng hai tay áp lên đầu gối.

Cô lặng lẽ cúi đầu, vuốt mặt, giữ bình tĩnh nào, không thể làm em chông mất mặt như gái thôn quê được.

"Không tới được sao?" Bỗng dưng giọng nói biếng nhác của Lê Tiếu vang lên.

Tông Duyệt cứng nhắc nghiêng đầu qua, đôi mắt gần như dính lên người cô.

Đầu bên kia điện thoại là giọng của Hạ Tư Dư.

Cô nàng hơi buồn bực lẩm bẩm: "Ừ, xảy ra vài việc, tạm thời chị không qua được."

Sáng hôm qua, một xưởng chế thuốc của Công ty dược Hoàn Hạ bỗng xảy ra sự kiện thuốc miễn kiểm tra dẫn đến trúng độc.

Ba cô phái cô qua đó giải quyết tranh chấp và phối hợp điều tra nguyên nhân hậu quả.

Đó là số thuốc trị cảm bình thường trên thị trường. Nhưng khổ nỗi lượng thuốc đưa ra thị trường tháng trước lại có vấn đề. Dù xưởng thuốc đã thu hồi thuốc khẩn cấp, tiến hành kiểm tra lại, nhưng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết.

Nghe Hạ Tư Du tố khổ, Lê Tiếu nhìn ra ngoài cửa, thản nhiên hỏi: "Chị có cần em giúp không?"

"Tạm thời chưa cân, chuyện nhỏ thôi, chị có thể xử lý."

Hạ Tư Dư cười từ chối. Hai người trao đổi thêm mấy câu rồi nhanh chóng cúp máy.

...

Mười phút sau, xe chuyên dụng lái ra khỏi sân bay quốc tế cảng London.

Phong cảnh kiến trúc nước Anh bên ngoài cửa số càng thêm kín đáo và trang nhã trong màn mưa đêm.

Khách sạn Pullman.

Lê Tiếu và Tông Duyệt vào phòng, hai vệ sĩ chia ra đứng một trái một phải sau sofa.

"Hai anh về nghỉ trước đi, tám giờ sáng mai đến trụ sở chính của Liên minh Y học." Lê Tiếu dựa vào tay vịn, day trán, hướng ra sau lưng nói.

Hai vệ sĩ gật đầu đáp, sải bước ra khỏi phòng.

Tông Duyệt áp hai tay lên đầu gối, lòng bàn tay ma sát lớp vải, hắng giọng rồi nói: "Tiếu Tiếu, họ là..."

"Vệ sĩ."

Tông Duyệt há miệng, nuốt lại những gì muốn hỏi.

Cô trầm ngâm, cứng ngắc đứng dậy, chỉ về hướng phòng tắm: "Vậy... chị đi rửa mặt trước nhé?"

Lê Tiếu ngước mắt gật đầu: "Sáng mai em phải ra ngoài làm việc, chị dâu..."

"Không sao, không sao, em không cần để ý đến chị đâu, tự chị đi dạo."

Tông Duyệt vội xua tay, sợ sẽ làm ảnh hưởng Lê Tiếu.

Giờ cô có cảm giác, khiến Tiếu Tiếu trễ nải cứ như khiến đại sự quốc gia trễ nải vậy.

Lê Tiếu liếc Tông Duyệt, cụp mắt giấu đi ý cười nơi đáy mắt.

Có một số việc cô không giấu giếm, nhưng cũng không tính nhiều lời.

Có vẻ như chị dâu cô đã bị dọa rồi.

...

Cùng lúc đó, biệt thự của Charles.

Mưa phùn kéo dài, từng hàng đèn cây đứng tỏa sáng mờ ảo.

Biệt thự rộng lớn âm u tĩnh lặng, màn mưa như tơ nghiêng theo gió trong vắng sáng.

Trong phòng khách, Charles lắc ly rượu, nhìn Thương Úc mặc áo ngủ, dáng vẻ biếng nhác ở đối diện.

Rõ ràng ông đang ở biệt thự nhà mình, nhưng lại có cảm giác bất an khó hiểu.

Cảm giác này đến từ khí chất và sự oai nghiêm toát ra từ người đàn ông đối diện.

"Cậu Thương, chuyện này... quả thật không nên làm đâu." Gia tộc Charles có lịch sử hơn trăm năm ở Anh, dù có thể gọi là quý tộc, nhưng bản chất lại không giống như quý tộc Công tước được sắc phong thật sự.

Thương Úc đỡ trán, hai chân bắt tréo để lộ đường cong bắp thịt.

Tay trái anh kẹp điếu thuốc đặt trên đầu gối, chậm rãi nhướng đuôi mắt: "Ông đang nói rằng, tôi đưa ông ba mươi tỷ đô vẫn chưa đủ?"

Charles mím môi, vẻ mặt khó xử, dựa vào lưng ghế nhướng mày, thở dài nói: "Vấn để không phải tiển, mà là... gia tộc Childman đang cố ý bắt chẹt chúng ta. Cậu cũng biết đấy, ở Anh, ngoại trừ hoàng thất thì gia tộc Childman có tiếng nói nhất. Đã nhiều lần tôi muốn liên lạc với Công tước Childman, nhưng đối phương vẫn luôn không chịu gặp. Cứ tiếp tục như thế, tôi lo rằng hạng mục hợp tác giữa chúng ta có thể phải..."

Đôi mắt sâu không lường được của Thương Úc hướng đến Charles. Anh cúi người gầy tàn thuốc, lại đặt bên môi hút một hơi: "Vậy là ai tiết lộ quan hệ hợp tác giữa chúng ta?"

Charles khó xử lắc đầu: "Trước mắt chưa tra ra chuyện này. Đương nhiên... không loại trừ khả năng có kẻ trong gia tộc tôi lén nhả tin."

Dù Charles là người quản lý gia tộc, nhưng việc tranh quyền vị trong gia tộc của họ trước giờ không hể thiếu.

Phòng khách rộng lớn xa hoa rơi vào yên lặng.

Charles ngửa đầu uống ngụm rượu lớn, đôi mắt sâu xanh thẳm lộ rõ phiền muộn.

Không lâu sau, Thương Úc nhả khói, cách làn sương mù nhạt, nói với Charles: "Tôi không có nhiều thời gian, nếu như ba mươi tỷ đô vẫn không đủ để ông thao túng gia tộc Charles, chi bằng cất nhắc nhường vị trí cho rồi."

Charles hít ngụm khí lạnh khó tin, siết chặt tay, hơi thở dồn dập: "Cậu Thương, hãy cho tôi thêm thời gian.'

Anh ghìm khóe môi, giọng lạnh lùng cường thế: "Trước thứ Tư, tôi phải nghe được tin tốt."

Charles mang khí thế quyết chí đến cùng vỗ bắp đùi: "Được, chắc chắn rồi!"

...

Hôm sau, sương mù như khói.

Sương mù là vẻ đẹp tượng trưng của cảng London, cả tòa thành như được bao phủ trong màn sương trắng mỏng manh.

Chưa đến tám giờ, Lê Tiếu đã ra ngoài, hai vệ sĩ rập khuôn đi cạnh cô.

Trước khi vào thang máy, cô dừng chân, nhìn vệ sĩ ở bên trái phía sau, nhỏ giọng nói: "Anh về đi, nếu chị dâu tôi muốn ra ngoài thì anh đi theo chị ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: