Chương 522: NHÀ TƯ BẢN KHÔNG ĐỨNG ĐẮN
Trụ sở chính của Liên minh Y học nằm ở thị trấn Mies tiếp giáp cảng London.
Ban đầu, Lê Tiếu cho rằng Liên minh Y học cũng có quần thể kiến trúc cao ốc như Sở nghiên cứu trong nước. Nhưng giờ đến đây, cô mới nhận ra, cả trấn Mies này chính là trụ sở chính của họ.
Thị trấn vẫn giữ nguyên phong cách thế kỷ trước, tòa nhà kiểu nóc nhọn châu Âu mọc như rừng hai bên con đường mòn đá cuội.
Trước mỗi tòa nhà đều treo thẻ về lĩnh vực nghiên cứu. Nghiên cứu trong hoàn cảnh thế này, đúng là riêng một khoảng trời.
Lê Tiếu dạo bước trên đường mòn, tùy ý liếc mắt thì thấy Tô Mặc Thời mặc áo blouse trắng đang đi từ từ xuống dốc ở phía trước.
Anh ta đeo kính râm gọng bạc, mỉm cười đi đến trước mặt Lê Tiếu, co ngón tay gõ trán cô: "Nói đến là đến, đúng là tác phong của em."
Lê Tiếu đút hai tay vào túi, nhún vai: "Vừa hay cũng rảnh nên em đến luôn."
Tô Mặc Thời nhìn vệ sĩ sau lưng Lê Tiếu, xoay người sóng vai cô đi trên đường mòn: "Lần đầu đến thấy thế nào?"
"Cũng không tôi." Lê Tiếu thành thật đáp.
Tô Mặc Thời cười, chỉ vào một ngôi nhà trồng đầy hoa cỏ: "Vào thế kỷ trước, thị trấn Mies là một căn cứ thí nghiệm. Rất nhiều chuyên gia nghiên cứu nổi tiếng quốc tế đều xuất thân ở dây. Căn nhà đó cũng là nơi Charles M. Rice từng đoạt giải Nobel Sinh lý học tiến hành nghiên cứu."
Lê Tiếu nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên trước cửa có treo một logo vinh danh.
Không lâu sau, hai người đi đến phòng làm việc của Tô Mặc Thời. Dù vẻ ngoài có cảm giác niên đại xa xưa, nhưng máy móc trong phòng rất hiện đại hóa, có không ít dụng cụ chữa trị cao cấp.
Tô Mặc Thời rót nước cho Lê Tiếu, tiện thể cầm mấy tập tài liệu cho cô: "Đây là tài liệu về chứng hưng cảm anh đã chỉnh lý cho em, cộng thêm một vài cách khống chế hữu hiệu nữa. Em dành thời gian ra xem thử."
"Cảm ơn."
Lê Tiếu uống ngụm nước, nhận lấy tài liệu lật ra, hỏi như vô tình: "Nếu trước kia nơi này là căn cứ thí nghiệm, vậy sao đột ngột muốn chuyển đi?"
Thị trấn lớn như vậy muốn dời đi, chắc chắn không phải chuyện một sớm một chiều.
Hơn nữa, với bộ máy chữa trị có tính chất quốc tế thế này, đột ngột dời đi dễ gây hiểu lầm với bên ngoài.
Tô Mặc Thời nhẹ nhàng dịch chuyển cây bút trong tay, đáy mắt ngăn bởi mắt kiếng lướt qua ý cười bất đắc dĩ: "Có thể là... tư bản rút vốn chăng."
Liên minh Y học không hoạt động vì lợi nhuận, nên để đảm bảo việc nghiên cứu lớn của các chuyên gia, ắt phải cần đến một lượng vốn dồi dào rót vào.
Cho dù phát minh của nhân viên nghiên cứu có thể giành được số tiền thưởng lớn, nhưng với nghiên cứu như đốt tiền mà nói thật chẳng đáng so.
Trừ chính phủ, còn có các nhà tư bản quyên góp đầu tư. Đây là những lực lượng tư bản bao trùm lên Liên minh Y học. Dù là ba anh ta, đôi khi cũng không thể chống lại tư bản.
Lê Tiếu nghe rõ sự thỏa hiệp và bất đắc dĩ của Tô Mặc Thời.
Cô ngửa người ra sau dựa lưng ghế, ngón tay gõ ly nước trong tay: "Anh không muốn chuyển đi sao?"
"Đương nhiên không rồi." Tô Mặc Thời tháo kính, nhéo mi tâm: "Dù mỗi năm có hơn phân nửa thời gian anh không có mặt ở Mies, nhưng lúc đầu Liên minh đã tốn không ít công sức để Chính phủ Anh trao quyền sử dụng thị trấn. Giờ chuyển đi, giống như từ bỏ sự kiên trì lúc đầu. Huống hồ, Liên minh Y học đã cắm rễ nhiều năm ở đây, nếu chuyển đi phải tuyên bố bao nhiêu thông báo, nghĩ là thấy phiến rồi."
Lê Tiếu liếc anh ta, sau đó đặt ly nước xuống, nói lời nghe giật mình: "Vậy đừng chuyển."
"Sao nào, em có cách à?"
Lê Tiếu cong môi, cúi mắt: "Nếu chỉ đơn thuần là tư bản rút vốn, tính em một vé đi. Nếu do những yếu tổ khác, vậy để toàn bộ Liên minh Y học đình công là được."
Chuyện đình công hiếm gặp trong nước, nhưng với quốc gia chủ nghĩa tư bản thì rất bình thường.
Toàn thể ủy viên và nhân viên nghiên cứu của Liên minh Y học đình công, thanh thế và sức ảnh hưởng rất lớn, dù là nhà tư bản mạnh nhất cũng không dám cứng chọi cứng.
Tô Mặc Thời ngây người, chợt bật cười: "Nghe cũng có vẻ là một cách."
"Nếu chưa đủ thỉ đình công biểu tình luôn."
Tô Mặc Thời thẩm thấp nhan cho ba mình: "..."
Anh ta ném mắt kính lên bàn, bật cười: "Nếu thành công thật, vậy em chính là ân nhân của Liên minh Y học rồi."
Lê Tiếu lơ đãng bĩu môi: "Anh có hỏi nguyên nhân thật sự chưa?"
"Có hỏi rồi, nhưng ba anh không nói gì nhiều, chỉ bảo thay đổi hoàn cảnh sẽ mang đến tài nguyên và ưu thế tốt hơn. Anh có nghe nói, hình như nhà tư bản lớn mới góp vốn, đưa ra điều kiện tiên quyết là chuyển đi."
Lê Tiếu thản nhiên gật đầu: "Vậy xem thử mọi người cần đến những tài nguyên đó cỡ nào. Nhưng nhà tư bản lớn rõ ràng không có mục đích tốt, đoán chừng cũng chẳng phải nhà tư bản đứng đắn gì."
Góp vốn đưa tài nguyên còn yêu câu điều kiện, thì đứng đắn chỗ nào?
Nhà tư bản không đứng đắn ở biệt thự Charles: "..."
Buổi trưa, Lê Tiếu dùng bữa ở thị trấn Mies xong thì đi dạo các phòng nghiên cứu cùng với Tô Mặc Thời.
"Lần này có mình em đến thôi à?" Tô Mặc Thời câm một ly nước trái cây, nghiêng đâu nhìn Lê Tiếu vừa đi vừa gửi tin nhắn.
Lê Tiếu "ừ" đáp: "Em vốn muốn dẫn cả Liên Trinh và Viện sĩ Giang tới, nhưng không đủ thời gian đành để lần sau vậy."
"Năm Hạ đâu?" Tô Mặc Thời nhướng mày.
Lê Tiếu nhắn tin xong thì cho điện thoại vào túi sau quần jeans, nhận lấy nước trái cây anh ta đưa qua: "Chị ấy nói có việc, tạm thời không đến được."
Tô Mặc Thời mím môi, đút hai tay vào túi áp blouse trắng: "Ừm, em tính ở đây mấy ngày? Bình thường chuyên gia lĩnh vực thân kinh đều ở thị trấn, em muốn học tập chuyên sâu thì lúc nào anh cũng có thể sắp xếp cho em."
"Vậy bắt đầu từ ngày mai đi." Lê Tiếu cắn ống hút, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Cô đến Anh một mặt là trao đổi học tập với Liên minh Y học, đồng thời cũng muốn tìm hiểu thêm về gia tộc Childman.
Nghĩ đến đây, Lê Tiếu nhìn bãi cỏ phía trước, nói như tán gẫu: "Anh có nghe nói đến gia tộc Công tước Childman không?"
Tô Mặc Thời đáp không do dự: "Đương nhiên, thân phận Công tước được hoàng thất Anh trao tặng, hơn nữa còn là gia tộc Công tước gốc Á cha truyền con nối."
"Gia tộc này có ở cảng London không anh?"
Tô Mặc Thời lắc đầu: "Họ không ở đây, ở thành Childman cơ. Tòa thành kia đặt tên theo gia tộc họ, không xa cảng London đâu, lái xe khoảng hai ba tiếng."
Nói xong, anh ta nghi ngờ nhìn Lê Tiếu, nhướng mày: "Sao tự dưng em lại có hứng thú với gia tộc Childman?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com