Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 550: THẾ NÀO MỚI ĐƯỢC XEM LÀ PHỤ THUỘC VÀO ANH?

Lê Tiếu nắm chặt điện thoại, bên tai không nghe được giọng của Hạ Sâm, chỉ có câu nói kia của hắn không ngừng vang vọng.

"Nên cậu ấy muốn tốt với em hơn nữa, tốt đến mức để em phải lệ thuộc vào cậu ấy, không thể rời bỏ cậu ấy."

Lê Tiếu nhắm mắt lại, cố nén chua xót trong cổ họng, muốn nói nhưng không thốt ra được lời nào.

Tiếng thở dài của Hạ Sâm lại vang lên lần nữa: "Lê Tiếu, cậu ấy có chứng hoang tưởng, nên nhiều khi nhạy cảm hơn người khác. Mặc kệ đây có phải là bệnh hay không, cậu ấy trở nên như thế, ngoại trừ quá quan tâm em, tôi không nghĩ ra nguyên nhân nào khác."

"Nghe tôi đi, thử phụ thuộc vào cậu ấy, bao dung cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận rõ được tình yêu của em. Em phải biết rằng, đời này của cậu ấy, từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm cái gọi là cảm giác an toàn."

"Chưa từng sao?" Lê Tiếu cũng không biết sao mình lại hỏi câu này.

Cô tin tất cả những gì Hạ Sâm nói, có lẽ vì muốn biết nhiều hơn, hoặc có lẽ vì trong mắt cô, Thương Thiếu Diễn của Nam Dương mạnh mẽ đến nỗi một tay che trời, kiểm soát cả một thành phố bằng chính sức mạnh của mình, còn có thế lực ngâm sâu không lường được, sao lại chưa từng có cảm giác an toàn?

Hạ Sâm liếm răng hàm, nhìn về phía bức tường đối diện với ánh mắt hơi mơ màng: "Đúng, chưa từng. Vì ở cái tuổi cần cảm giác an toàn nhất, mọi người xung quanh đều muốn giết cậu ấy. Cậu ấy còn cóthể làm gì khác ngoài việc khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để tạo cho mình cảm giác an toàn?"

Lê Tiếu chần chừ không lên tiếng. Hạ Sâm hút xong nửa điếu thuốc, trước khi cúp máy còn dặn dò một câu: "Lê Tiếu, tôi đã nhận định em là em dâu của tôi, đừng để chúng tôi thất vọng..."

Câu này hắn nói cực kì nghiêm túc, cũng chứa đây lo lắng của riêng mình.

Ấn nút kết thúc cuộc gọi, Hạ Sâm ném di động lên tủ đầu giường, cau chặt mày, đồng tử sâu như mực.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh bị bỏ rơi hồi lâu thử sờ lên cánh tay hắn thăm dò: "Anh Sâm ~"

Hương thơm nồng nàn trong vòng tay, nhưng hắn lại đột nhiên không có hứng thú.

Hắn chán nản không thèm liếc nhìn cô gái không mảnh vải che thân, hất cằm về phía thân dưới ra hiệu: "Làm cho tôi ra."

"Anh thật đáng ghét." Cô gái nũng nịu cọ cọ hắn, sau đó lập tức nghe lời nằm giữa chân hắn.

Với hắn mà nói, phụ nữ là đồ chơi.

Nhưng Thiếu Diễn lại khác, tình yêu của anh dành cho Lê Tiếu rất sâu đậm, đến mức hắn cũng rung động theo.

...

Màn đêm buông xuống, kim đồng hồ chỉ bảy giờ rưỡi.

Lê Tiếu vẫn đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng, hồi lâu không nhúc nhích.

Cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, trên gương mặt Thương Úc ẩn chứa vẻ mệt mỏi. Bóng lưng mảnh khảnh cô đơn của Lê Tiếu đập vào mắt anh càng nổi bật trong màn đêm mịt mù.

Anh nuốt nước bọt, tiện tay bật đèn, sải bước đi tới ôm cô từ sau lưng.

Cơ thể anh luôn ấm áp, cánh tay lại rất mạnh mẽ. Anh cứ thế ôm cô, không khỏi cho cô cảm giác an toàn.

Nhưng cô phải làm sao để cho anh cảm giác an toàn đây?

Hạ Sâm nói cô phụ thuộc anh, để anh nghĩ cô không thể rời xa anh.

Cô phải làm thế nào mới được xem là phụ thuộc anh?

Lê Tiếu hít mùi hương quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi, thả lỏng cơ thể dựa sát vào ngực anh, nhìn vòng tay đang ôm lấy mình, thuận thế ôm lấy cánh tay anh: "Anh làm xong việc rồi à?" Giọng cô hơi khàn.

Thương Úc gục đầu xuống vai cô, gương mặt hai người kể sát nhau, mùi hương mát lạnh trên người anh càng đậm hơn: "Cổ họng em sao vậy?"

Lê Tiếu ho nhẹ một tiếng. Lúc nghiêng đầu, cô khẽ cọ chóp mũi qua viền cầm anh: "Không có gì, chắc hơi khô."

Cô vừa dứt lời, anh liền buông cô ra, quay người đi rót một cốc nước ấm.

Lê Tiếu quay qua nhìn anh, nét mặt vốn bình thản giờ lại ngạc nhiên. Phụ thuộc anh...

Cô nhận lấy cốc nước từ tay Thương Úc, nhấp một hớp nhỏ, lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Anh làm xong việc rồi à?"

"Ừ, chúng ta đi ăn nhé?" Anh đút một tay vào túi quần, đứng trước mặt cô. Rõ ràng là một vị chúa tể ngồi tít trên cao nhưng lại lột hết tất cả mặt nạ khi đứng trước cô.

Tim Lê Tiếu mềm nhũn, bước lại gần anh, nhoẻn miệng gật đầu.

"Em muốn ăn gì?" Anh xoay người đi tới bàn làm việc, đôi mắt sâu lấp lánh ánh cười, nhíu mày: "Thủy Tinh Uyển?"

Lê Tiếu không biết rốt cuộc phải làm thế nào để thể hiện sự phụ thuộc đối với anh, bèn quyết định anh đi đâu cô sẽ đi đó.

Thương Úc vừa ngồi xuống sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc thì trước mắt tối sầm lại, nhìn cô gái nhỏ đi tới, hơi dựa người vào bàn, nhìn thẳng vào anh: "Em không muốn ăn ở Thủy Tinh Uyển, muốn ăn ở nơi khác."

Có lẽ đây là lần đầu tiên Lê Tiếu bày tỏ mong muốn của mình trước mặt anh.

Xưa nay cô lười nhác, quen thói sao cũng được.

Mọi vấn đề ăn, ở, đi lại đều vô cùng tùy ý.

Nghe cô trả lời như vậy, anh thuận thế ngả người ra lưng ghế, hơi ngẩng đầu, nhướng mày ra hiệu cho cô: "Ví dụ?"

Lê Tiếu để cốc nước lên bàn, dựa vào mép bàn, cúi xuống trước mặt anh: "Hải sản đi."

Cô nhớ là anh thích ăn hải sản.

Trước kia, khi ăn cùng mấy người Thu Hoàn, trên bàn ăn bao giờ cũng có hải sản. Hơn nữa, Parma cũng nhiều hải sản.

Thương Úc nhìn xuống tay phải của cô, nhíu mày trầm giọng nói: "Vết thương của em vẫn chưa khép miệng."

Nụ cười trên môi Lê Tiếu cứng đờ, cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất.

Lúc ấy cô nghĩ sao mà lại đi bóp vỡ ly thủy tinh nhỉ?

Nhìn thấy cô lén bĩu môi qua cái bóng in trên cốc thủy tinh, Thương Úc khẽ cong môi, xoay mặt cô qua, trong mắt đong đầy sự cưng chiều: "Em muốn ăn thật à?"

Lê Tiếu nhìn vào mắt anh, nghe được sự thỏa hiệp trong giọng nói của anh, cũng mềm lòng phần nào: "Vâng."

Yết hầu anh lên xuống, tay xuôi theo mặt cô lướt ra sau gáy, giữ chặt, ấn xuống, ngậm lấy bờ môi cô, mút mát: "Được, vậy thì ăn hải sản."

Dễ nhận thấy là nguyên tắc của anh không hể khả dụng trước mặt cô.

...

Bốn mươi phút sau, tại nhà hàng hải sản Nam Dương.

Lê Tiếu ngồi trong phòng VIP, nhìn cá hấp, cá kho, canh chua cá, cá chiên xù trên bàn, lặng lẽ che một bên mặt mình, thở dài.

Cái gì đây? Nhà hàng hải sản gì mà toàn là cá thế này?

Thương Úc gắp một miếng cá hấp bỏ vào đĩa của cô, cười khẽ.

Ai nói anh không có nguyên tắc, dù bề ngoài thỏa hiệp, nhưng thực chất bên trong anh vẫn độc tài và mạnh mẽ như thường.

Lê Tiếu ỉu xìu nhìn Thương Úc: "Sao anh không gọi hải sản?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi, xoa đầu cô: "Lần sau sẽ ăn."

Lần sau, rõ ràng là phải sau khi vết thương của cô lành lại.

Mắt Lê Tiếu lấp lánh, nhoẻn miệng cười, không nói gì.

Những suy nghĩ của cô dường như không thể nào qua mặt được anh.

Chắc chắn là anh đoán được, cô đề nghị ăn hải sản là vì anh thích.

Lê Tiếu cúi đầu húp một thìa canh cá, tóc mai bên mang tai rũ xuống, che đi nét hờn dỗi trên gương mặt.

Hình như dù cô suy tính điều gì, anh cũng biết tỏng.

Thế này thì làm sao tạo cảm giác phụ thuộc cho anh đây?

Sau khi ăn xong, Thương Úc nghe điện thoại, Lê Tiếu nắm tay anh nhẹ nhàng vuốt ve.

Sau khi im lặng hồi lâu, cô nghe anh nói: "Bảo Truy Phong mau chóng về Nam Dương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: