Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cảm xúc lẫn lộn

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh còn chưa chiếu sáng trọn vẹn, không khí trong dojo đã trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Những tia sáng yếu ớt đầu tiên chiếu qua khe cửa, tạo nên những vệt sáng dài trên mặt sàn gỗ cũ, nơi từng bước chân đã dần trở nên quen thuộc.

Minato đứng trong góc dojo, tay nắm chặt dây cung, nhưng lần này không vội vàng. Cảm giác quen thuộc ấy giờ đã khác, không còn chỉ là sự nghiêm túc của những ngày tập luyện mệt mỏi, mà là một sự an yên mới mẻ, giống như âm thanh của tên đang bay không phải để chạm bia, mà để tự do thả mình vào không gian rộng mở.

Seiya bước đến từ phía cửa, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi, nhưng có một sự khác biệt nhỏ mà Minato nhận ra ngay. Không phải sự thay đổi về bên ngoài, mà là sự thay đổi trong chính nội tâm của cậu bạn. Seiya không còn nhìn mọi thứ bằng ánh mắt mang sự lo âu, mà là bằng một cái nhìn thấu đáo hơn, đầy sự kiên định và bình tĩnh.

"Ngày hôm qua thật sự là một bước tiến dài," Minato nói, giọng hơi khàn vì chưa kịp đánh thức hoàn toàn cổ họng.

Seiya gật đầu, khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Cậu bước đến, đặt túi cung bên cạnh Minato và làm một động tác nhỏ như thể đã sẵn sàng.

"Chúng ta sẽ bắn cùng nhau hôm nay, phải không?" Minato hỏi, hơi nghiêng đầu, nhìn vào Seiya với sự tò mò không giấu diếm.

"Ừ," Seiya đáp, giọng cậu chắc chắn, nhưng cũng nhẹ nhàng. "Nhưng lần này không phải chỉ vì chính mình, mà còn vì chúng ta."

Minato im lặng, nhìn Seiya một lúc. Câu nói đó như một lời hứa, và cậu không thể phủ nhận rằng có một điều gì đó trong lòng mình đã bắt đầu thay đổi kể từ khi Seiya nói ra những lời ấy. Không còn là sự chờ đợi trong vô vọng, mà là sự chấp nhận, sự yêu thương không điều kiện, và sự đồng điệu.

Rồi cả hai cùng đứng thẳng lên, đồng thời cầm lấy cung. Seiya vẫn giữ cách bắn của mình tựa như một cơn gió nhẹ, nhưng hết sức chắc chắn. Minato nhìn cậu, đôi mắt sáng lên khi cậu chuẩn bị cho mũi tên của mình.

"Nhắm vào mục tiêu thật rõ ràng" Minato nhắc, lời nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy sự khích lệ.

Seiya gật đầu, không nói gì thêm. Cậu kéo dây cung, mũi tên vươn lên một cách kiên nhẫn, rồi nhắm vào bia. Một khoảnh khắc dài trong im lặng trôi qua trước khi tiếng tên vút lên trong không trung.

*Vù...*

Tiếng của mũi tên khi chạm vào bia vang lên như một bản giao hưởng im lặng, nhưng âm thanh ấy không chỉ là âm thanh của kỹ thuật, mà là của một quyết định, một sự thay đổi lớn lao bên trong cả hai người.

Minato nhìn mũi tên của Seiya, rồi nhẹ nhàng quay sang cầm lấy cung của mình. Cậu không cảm thấy căng thẳng, không cảm thấy gấp gáp – chỉ là cảm giác muốn tìm lại nhịp thở, tìm lại cái cảm giác chính mình mà đã lâu không có.

Khi mũi tên bay đi, lần này Minato cảm nhận được cái âm thanh ấy, không phải vì mục tiêu, mà vì sự hiện diện của những người xung quanh.

---

Ở phía xa, Kaito đứng lặng lẽ nhìn hai người bạn bắn cung, không nói gì. Cậu tự nhủ rằng mình cần phải tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi chưa được giải đáp trong lòng. Nhưng khi thấy Seiya và Minato bên nhau, cậu hiểu rằng đôi khi câu trả lời không cần phải là một lời giải thích. Đó là cảm giác yên bình, là sự đồng điệu mà chỉ những người thực sự thấu hiểu mới có thể cảm nhận được.

Cậu quay lại, nhìn thấy Nanao đang lau chùi mũi tên, không vội vàng, không hối hả, mà rất tỉ mỉ. Cảm giác như cậu đang chăm sóc chính mình, từng mũi tên, từng sợi dây cung, như cách cậu chăm sóc những phần mềm yếu trong lòng mình.

Kaito đến gần Nanao, khẽ hỏi: "Cậu ổn chứ?"

Nanao ngẩng lên, mắt cậu lấp lánh một chút ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cười nhẹ. "Ừ, tớ ổn."

Kaito không đáp lại, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, cùng nhau chia sẻ một sự im lặng, nhưng không còn đơn độc.

---

Masaki-sensei đứng từ xa, nhìn từng chuyển động của các học trò, ánh mắt ông trầm tĩnh, không vội vàng như mọi người. Anh biết rằng những gì đang diễn ra trong dojo này không phải chỉ là sự rèn luyện thể chất, mà là một sự thay đổi lớn về tinh thần. Những tâm hồn đang kết nối với nhau, không phải qua lời nói, mà qua những hành động, những quyết định nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.

Với Masaki, nhiệm vụ của anh không phải là tạo ra những người chiến thắng. Anh chỉ cần tạo ra những người có thể hiểu được lý do tại sao mình tiếp tục, dù có gặp phải bao nhiêu thử thách.

---

Một tiếng *tsurune* vang lên lần nữa, không phải từ Kaito, mà từ Minato. Lần này, âm thanh ấy vang lên như một tiếng gọi, một tiếng gọi từ bên trong, từ sự tìm kiếm chính mình.

Masaki mỉm cười, bước tới gần nhóm học trò của mình. "Hôm nay, các em đã làm rất tốt" anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp. "Nhưng nhớ, điều quan trọng không phải là kỹ thuật, mà là sự đồng điệu trong mỗi bước đi của các em."

Anh nhìn vào từng ánh mắt. "Dù mai sau thế nào, các em sẽ luôn là một đội. Một đội không hoàn hảo, nhưng chân thật."

Một lần nữa, cả đội đứng im, rồi từ từ gật đầu. Không phải vì họ hiểu rõ tất cả ngay lập tức, mà vì họ cảm nhận được điều gì đó trong lòng mình – một sự đồng cảm, một sự tin tưởng mới mẻ.

---

Khi buổi sáng trôi qua, Masaki đứng lặng ở cửa dojo, quan sát các học trò của mình. Một cảm giác bình yên len lỏi trong lòng anh. Cuối cùng, điều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là thành tích hay danh vọng, mà là sự thật lòng.

Bởi vì, trong cuối cùng, *tsurune* không chỉ là âm thanh của cung tên bay, mà là tiếng gọi từ những trái tim không bao giờ rời xa nhau.

Và dù có bao nhiêu khó khăn, họ sẽ luôn đi cùng nhau.

---

Ngày giải đấu đã đến, và dojo, nơi từng là ngôi nhà chung của tất cả, bây giờ đã tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Mặc dù đây chỉ là một giải đấu nhỏ, không phải là đỉnh cao của sự nghiệp hay mục tiêu cuối cùng, nhưng đối với họ, đây là dấu mốc quan trọng là thời điểm để kiểm tra lại những gì họ đã học được, không chỉ trong kỹ thuật mà còn trong lòng mình.

Khi Masaki-sensei dẫn đội đến nơi tổ chức giải đấu, không khí ở đó rất khác. Mọi người xung quanh đều bận rộn, những tiếng hò hét, tiếng hối hả, và cả tiếng bước chân của những người tham gia làm không gian trở nên náo nhiệt. Nhưng đối với Seiya, Minato, Kaito, Nanao và Ryohei, nơi này không có gì giống với dojo quen thuộc. Họ như lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà trong đó, mỗi tên bắn không chỉ là sự thể hiện của kỹ năng, mà là sự phản ánh của chính mình.

---

Khi đội của Masaki-sensei chuẩn bị bước vào khu vực thi đấu, không khí càng trở nên căng thẳng. Ryohei đứng một góc, nhìn những đối thủ xung quanh, những người mà cậu chưa bao giờ biết nhưng lại cảm thấy cái gì đó giống như một thử thách không thể tránh khỏi.

Kaito đang đứng cùng Nanao, chăm chú lau chùi mũi tên. Không phải vì cậu cảm thấy lo lắng, mà bởi vì đây là cách giúp cậu làm dịu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Khi đôi tay cậu lướt qua sợi dây cung, cậu cảm nhận được sự vững vàng mà nó mang lại, giống như cái cách cậu đang dần học cách để bình tĩnh hơn trước mọi thử thách.

Minato đứng cạnh Seiya, nhìn về phía sân thi đấu. Ánh mắt cậu vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn. Cảm giác lạ lẫm trong không gian này khiến cậu không thể không tự hỏi liệu mình có đủ mạnh mẽ để đối diện với thử thách này. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Seiya, một cái gì đó trong lòng cậu trở nên vững vàng hơn. Cậu nhớ lại những lời Seiya đã nói: "Chúng ta không cần ai phải hoàn hảo."

Và rồi, Seiya quay sang Minato, khẽ nháy mắt.

"Cậu sẵn sàng chưa?" Seiya hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa một sự động viên nhẹ nhàng.

Minato gật đầu, mỉm cười, ánh mắt đầy sự kiên định. "Sẵn sàng."

Giải đấu bắt đầu. Những tay cung thủ lần lượt bước ra, mỗi người thể hiện những kỹ năng của mình một cách điêu luyện, nhưng bên trong lòng họ, mỗi tên bắn đều là một cuộc chiến riêng.

Kaito là người đầu tiên trong đội của họ thi đấu. Cậu cầm cung, bước đi thật chậm rãi, như đang cố gắng tìm lại nhịp thở của mình trong không gian này. Lần này, không phải là sự lo âu về kỳ vọng, mà là sự tự tin đã được xây dựng qua những ngày tháng tập luyện, những cuộc trò chuyện chân thành và sự hiểu biết mới mẻ về bản thân.

*Vù!* Mũi tên của Kaito bay đi, không quá nhanh, nhưng đầy chính xác. Tiếng tên chạm vào bia vang lên, âm thanh ấy dội vào lòng người như một bản nhạc hoàn hảo.

Kaito không mỉm cười, nhưng trong đôi mắt cậu có một sự an lòng. Cậu không cần phải là người mạnh nhất, chỉ cần là chính mình.

Ryohei tiếp theo. Cậu rương cung lên với một cảm giác khác biệt so với mọi lần. Những câu hỏi về sự mệt mỏi, sự không hoàn hảo, và những điều chưa được giải quyết trong lòng cậu đều đang đứng phía sau. Cậu biết rằng đây là khoảnh khắc để đối diện với chính mình, không phải để chứng minh với ai, mà là để hiểu rõ hơn về bản thân.

Ryohei nhắm mục tiêu, hơi thở đều đặn. Cậu không quá vội vàng, cũng không quá lo lắng. Một sự tĩnh lặng bao phủ lấy từng động tác của cậu.

*Vù!* Mũi tên bay đi, không có sự bứt phá mạnh mẽ như những lần bắn trước, nhưng lại có một sự tự tin sâu lắng. Cậu biết mình đã bắn đúng, và cảm giác ấy mới là điều quan trọng nhất.

Seiya– cậu luôn là người ít bộc lộ cảm xúc nhất trong đội, nhưng trong khoảnh khắc này, không có gì có thể che giấu được sự quyết tâm trong đôi mắt cậu. Cậu hiểu rằng, đây là thời điểm để mình thử thách và vượt qua chính mình, chứ không phải để bắn tên chỉ vì một kỳ vọng từ người khác.

Seiya nhắm vào mục tiêu. Mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại cái cảm giác của dây cung trong tay, và sự tập trung tuyệt đối vào nhắm mục tiêu. Mũi tên không bay quá nhanh, nhưng âm thanh khi tên chạm vào bia lại vang lên rất rõ.

*Vù!* Tiếng tên chạm bia vang lên, và Seiya biết rằng mình đã thành công. Không phải là vì sự hoàn hảo, mà vì sự chân thật trong từng động tác, trong từng nhịp thở.

---

Nanao là người tiếp theo. Cậu làm những động tác nhẹ nhàng, tay vẫn cầm cung, nhưng lần này, không còn là nụ cười gượng gạo như mọi khi. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, sự trưởng thành không phải đến từ chiến thắng mà là từ sự thừa nhận chính mình. Mỗi bước đi của Nanao không còn là sự chạy trốn, mà là sự tìm kiếm.

Nanao nhắm mục tiêu, không vội vàng, nhưng cũng không chần chừ. Cậu cảm nhận được sự kết nối với chính mình trong từng động tác.

*Vù!* Mũi tên bay ra, không phải là cú bắn xuất sắc nhất, nhưng là một cú bắn đúng đắn, đúng với những gì cậu cảm nhận và muốn thể hiện. Khi mũi tên chạm bia, Nanao cảm thấy sự thỏa mãn tràn ngập. Cậu không cần phải giấu giếm nữa.

---

Cuối cùng là Minato . Khi cậu kéo cung từ từ, mọi ánh mắt đều dõi theo. Đây là khoảnh khắc quan trọng, không chỉ vì kỳ vọng từ người khác mà vì sự mong muốn của chính bản thân cậu. Minato biết, đây không phải là lúc để chiến thắng. Đây là lúc để đối diện với cảm giác mất phương hướng và tìm lại sự kết nối.

Minato hít một hơi thật sâu, tay cầm cung, rồi nhắm vào mục tiêu. Cậu không vội vàng, không căng thẳng, chỉ là sự tĩnh lặng đến từ một quá trình đã được hoàn thiện qua thời gian.

*Vù!* Mũi tên bay đi, không phải là cú bắn mạnh mẽ nhất, nhưng đủ chính xác để chạm vào bia. Và điều quan trọng nhất là, Minato cảm nhận được cảm giác đó, cảm giác khi tên vừa rời cung và biết rằng mình đã làm đúng.

---

Khi đội của Masaki kết thúc phần thi, không có tiếng vỗ tay vang dội như những đội khác. Nhưng họ không cần điều đó. Những gì họ cần là sự chấp nhận từ chính mình, sự an lòng từ trái tim, và sự đồng điệu trong từng nhịp thở.

Masaki-sensei đứng ngoài sân, đôi mắt chăm chú quan sát từng bước đi, từng cú bắn. Anh không phải là người dễ dàng thể hiện sự khen ngợi, nhưng anh cảm nhận rõ sự thay đổi trong đội của mình. Họ không phải là những tay cung thủ hoàn hảo, nhưng chính cái không hoàn hảo đó lại làm cho họ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

---

Kết thúc giải đấu, mọi người đứng im lặng trên sân. Không phải vì họ đã giành chiến thắng, mà vì họ đã vượt qua được chính mình. Không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt của từng người, đều có một sự tự tin mới mẻ, và một sự đồng cảm lặng lẽ.

"Chúng ta không phải là những tay cung thủ mạnh nhất," Masaki-sensei nói, giọng trầm nhưng đầy sự tin tưởng. "Nhưng các em đã là một đội – một đội không hoàn hảo, nhưng chân thật."

Minato nhìn các bạn mình, rồi quay sang Seiya. "Chúng ta đã làm được," cậu nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói ấy có một sự chắc chắn mà trước đây chưa bao giờ có.

"Ừ," Seiya đáp, mỉm cười. "Chúng ta đã làm được, không phải vì chiến thắng, mà vì chính chúng ta."

Và như vậy, trong khoảnh khắc ấy, họ không chỉ là những cung thủ, mà là những người bạn đồng hành trên cùng một con đường, dù phía trước có thể còn nhiều thử thách, nhưng họ biết rằng, chỉ cần họ ở bên nhau, mọi thứ sẽ không còn gì là không thể vượt qua.
Mùa hè đến như một làn sóng nhẹ nhàng, cuốn trôi đi những lo toan của những ngày học tập và luyện tập căng thẳng. Sau giải đấu, dù không đạt được chiến thắng vang dội, nhưng mọi người trong đội đều cảm nhận được sự thay đổi trong bản thân. Họ đã trưởng thành, không chỉ trong kỹ thuật, mà còn trong cách đối diện với chính mình. Còn với kỳ nghỉ hè này, tất cả đều có những cách tận hưởng riêng, để lấy lại năng lượng và tìm về những khoảnh khắc bình yên.

Seiya và Minato – Một Ngày Hè Dành Cho Nhau

Sau một tuần mệt mỏi với những bài học và luyện tập, Seiya và Minato quyết định sẽ dành cả ngày để thư giãn cùng nhau. Hai người lên kế hoạch từ lâu, nhưng mãi đến hôm nay mới thực sự có thể đi chơi cùng nhau, không phải vì lý do nào đặc biệt, chỉ đơn giản là muốn dành cho nhau một ngày không gấp gáp, không mục tiêu.

Minato chờ Seiya bên ngoài một quán rạp chiếu phim nhỏ, nơi có những bộ phim không quá nổi tiếng nhưng lại có một sức hút kỳ lạ. Cậu đứng đó, tay đút túi quần, nhìn những chiếc lá vàng rơi từ trên cây xuống, cảm giác như mùa hè đang dần phai tàn, để nhường chỗ cho những kỷ niệm mới.

Seiya xuất hiện sau một vài phút, bước chân nhẹ nhàng nhưng có vẻ gì đó suy tư. "Cậu không đợi lâu chứ?" Seiya hỏi, giọng trầm nhưng vẫn có chút tinh nghịch.

Minato mỉm cười. "Không, tớ cũng vừa tới thôi." Cậu đưa mắt nhìn Seiya, có một chút cảm giác lạ lẫm khi thấy cậu bạn của mình hôm nay có chút gì đó khác. Không phải là sự căng thẳng, mà là một sự yên bình mà Minato chưa từng thấy.

Cả hai bước vào rạp chiếu, không gian tối tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ màn hình chiếu. Họ ngồi xuống, không cần phải nói gì nhiều, chỉ là im lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau và rồi quay ra màn hình. Phim chiếu một bộ phim hài nhẹ nhàng, không có quá nhiều tình tiết phức tạp, chỉ toàn là những cảnh quay vui vẻ, dễ chịu. Minato không biết vì sao, nhưng mỗi cảnh phim ấy lại khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn.

"Cậu thấy sao?" Seiya cười, nhìn Minato bên cạnh.

Minato liếc mắt qua, một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi. "Cũng vui đấy. Ít ra là không có gì căng thẳng như mấy trận đấu trước."

Seiya gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về màn hình. "Cũng đúng. Đôi khi, chỉ cần bỏ qua mọi thứ và thư giãn một chút."

Sau khi bộ phim kết thúc, cả hai bước ra ngoài. Ánh sáng bên ngoài trời chiều nhẹ nhàng, không quá gay gắt, như thể đang vỗ về hai người sau một buổi chiều tĩnh lặng. Seiya nhìn qua Minato, rồi lặng lẽ chỉ vào quán kem gần đó. "Chúng ta ăn kem nhé?"

Minato ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh. "Ăn kem thì lúc nào cũng đúng lúc."

Cả hai vào quán, nơi chỉ có vài khách ngồi. Quán kem nhỏ xinh với những chiếc ghế gỗ đơn giản, nhưng lại có một sự ấm áp lạ thường. Seiya gọi kem dâu tây, Minato chọn kem socola đen, vừa ngọt vừa đắng, đúng như tính cách của cậu. Họ ngồi xuống bàn, thưởng thức kem trong im lặng.

"Cậu luôn thích vị socola, phải không?" Seiya hỏi, ngồi đối diện Minato, mỉm cười.

Minato gật đầu, không trả lời ngay lập tức. Cậu cảm nhận được sự thoải mái khi ngồi bên cạnh Seiya, không cần phải nói nhiều, chỉ cần những cử chỉ nhỏ bé như vậy là đủ. Đôi khi, trong tình bạn, chỉ cần ngồi bên nhau là đã đủ. "Cậu thì sao, dâu tây không ngọt quá sao?"

Seiya nhún vai, ánh mắt bình thản nhưng đầy sự quyết đoán. "Không đâu. Đôi khi một chút ngọt ngào lại làm mọi thứ trở nên dễ chịu hơn."

Minato cười, rồi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng cuối cùng của buổi chiều đang dần nhạt đi. "Có lẽ cậu nói đúng. Đôi khi cuộc sống cần một chút ngọt ngào để làm dịu đi mọi căng thẳng."

Cả hai cứ thế ngồi cùng nhau, không nói nhiều, chỉ im lặng tận hưởng khoảnh khắc ấy. Không khí xung quanh như chậm lại, thời gian dường như đứng yên để cho họ cảm nhận từng phút giây.

---

Kaito và Nanao – Một Ngày Khác Biệt

Trong khi Seiya và Minato tận hưởng một ngày đầy lãng mạn và yên bình, Kaito và Nanao lại có một cách thư giãn khác biệt. Họ không tìm đến những nơi ồn ào hay náo nhiệt, mà chọn một không gian tĩnh lặng, nơi mà họ có thể yên lặng với chính mình mà không bị ai làm phiền.

Cả hai gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ nằm ở một góc phố yên tĩnh. Cửa sổ mở ra nhìn ra con đường vắng lặng, với những chiếc lá rơi lác đác trên mặt đất. Kaito chọn một góc bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào, còn Nanao chọn ngồi đối diện, một tay chống cằm, mắt nhìn ra ngoài, có vẻ như đang suy tư về điều gì đó.

"Cậu làm sao vậy?" Kaito hỏi, nhẹ nhàng cất lời, không muốn làm Nanao giật mình.

Nanao quay sang nhìn, hơi ngạc nhiên khi bị hỏi. "Chỉ là đang nghĩ đến một số chuyện thôi. Chuyện gì đâu." Cậu lại quay sang nhìn ra ngoài, nhưng không còn vẻ trầm tư như lúc trước.

Kaito cười nhẹ, rồi nhìn Nanao chăm chú. "Cậu biết không, đôi khi, chỉ cần ngồi lặng yên một chút, mọi thứ sẽ tự nhiên nhẹ nhàng hơn."

Nanao nhìn lại Kaito, mỉm cười. "Cậu nói đúng. Không phải lúc nào cũng cần phải có lý do hay một mục đích rõ ràng. Đôi khi, chỉ cần... sống một chút thôi."

Cả hai tiếp tục ngồi, nhâm nhi những ly đồ uống, không vội vã, chỉ tận hưởng những giây phút tĩnh lặng, những khoảnh khắc không có sự ồn ào hay áp lực từ cuộc sống. Họ không cần phải nói nhiều, nhưng sự hiện diện của nhau khiến không gian trở nên ấm áp và dễ chịu hơn rất nhiều.

---

Ryohei – Chuyến Đi Về Quê

Ryohei không giống như các bạn của mình. Thay vì ở lại thành phố, cậu quyết định về quê thăm ông bà nội. Đó là một thói quen của cậu mỗi dịp hè, để tạm rời xa sự xô bồ của thành phố, tìm lại sự bình yên trong không gian giản dị của làng quê.

Trên chuyến xe về quê, Ryohei ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Những cánh đồng lúa trải dài, những ngôi nhà nhỏ đơn sơ, tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình mà cậu luôn yêu thích. Mùa hè ở đây không có tiếng ồn ào, không có những công việc bận rộn, chỉ có không khí trong lành và sự bình yên trong từng hơi thở.

Khi đến nhà ông bà, bà nội ra tận cổng đón cậu, ánh mắt bà ấm áp như mọi lần. "Ryohei, cháu về rồi à? Bà đã chuẩn bị bữa tối rồi, vào trong đi con."

Ryohei mỉm cười, bước vào nhà, cảm giác như mình trở về một nơi thân thuộc, nơi không có bất cứ áp lực nào ngoài sự yêu thương của gia đình. Cậu ngồi cùng bà nội, giúp bà nấu cơm, trò chuyện về những ngày xưa cũ.

"Bà ơi, hôm nay trời đẹp quá," Ryohei nói, nhìn qua cửa sổ.

"Ừ, con thấy không khí ở đây khác hẳn thành phố, phải không?" bà nội mỉm cười, nhẹ nhàng xào nấu thức ăn. "Ở đây có không khí thanh thản, giúp con tìm lại chính mình."

Ryohei gật đầu, cảm nhận được sự bình yên trong từng cử chỉ của bà. Cậu biết, chính những khoảnh khắc như vậy mới là điều mà cậu thực sự cần trong cuộc sống. Không phải sự thành công hay danh tiếng, mà là sự thảnh thơi, sự an nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com