Chương 33: Tương phùng
Vương Phủ Tỉnh. Bắc Kinh. Trung Quốc.
Tại khu nhà có giá đất đắt đỏ bậc nhất thành phố, một căn biệt thự trông có vẻ lớn nhất tại đó có hướng nhìn ra Tử Cấm Thành trở nên hiu quạnh đến lạ. Không khí của tang lễ dường như căng thẳng đến ngộp thở, đúng như tính chất của người đã mất –Ngô Lâm Thiên hay còn có tên gọi là William, một cựu lão đại máu mặt trong giới hắc đạo.
Ngô Thế Huân trở về nơi hắn từng gọi là "nhà", không buồn quan tâm những người hầu tại đó kính cẩn cúi đầu chào hắn gọi một tiếng "Thiếu gia" mà đã đi thẳng vào bên trong. Các vị lão đại của tất cả mọi nơi trên thế giới đều đến đây bày tỏ sự thành kính cùng thương tiếc, ai nấy cũng đều cảm thấy tiếc nuối cho người kia phải ra đi khi tuổi đời chỉ mới ngoài sáu mươi.
-Ngô phu nhân, thành thật chia buồn với bà.. Mong bà sẽ sớm vượt qua cú sốc này.. –một vị lão đại trạc tuổi cha Ngô Thế Huân sau khi thăm viếng liền trở ra ngoài mà chia buồn cùng với người mà hắn đã từng gọi là "mẹ".
-Lâm lão đại, cảm ơn ngài đã thu xếp thời gian bận rộn của mình mà đến đây để chia buồn với gia đình tôi. Nếu sau này có gì cần giúp đỡ, Triệu Hy Tuyết này sẽ luôn nể mặt lão gia nhà tôi mà sẵn sàng hỗ trợ. –người phụ nữ kia tuy hai mắt vẫn còn ửng đỏ, không thể giấu được sự nghẹn ngào nơi giọng nói nhưng vẫn thể hiện bản thân là người biết tôn trọng lễ nghĩa.
-Không phải khách sáo. Tôi xin phép cáo từ trước, mong bà hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi. –Lâm lão đại vỗ vai Triệu Hy Tuyết, giọng nói tràn ngập khích lệ.
-Mong Lâm lão đại thượng lộ bình an! –Triệu Hy Tuyết cúi đầu hành lễ.
-A.. Willis lão đại, xin chào! –người đàn ông trung niên tên gọi Lâm lão đại kia vừa mới bước vài bước ra khỏi đó không lâu liền gặp Ngô Thế Huân.
-Lâm lão đại, xin chào.. –Ngô Thế Huân chỉ bắt tay cho phải phép, liền đi thẳng để lại cho người đàn trung niên kia vài điểm ngạc nhiên nơi khóe mắt.
Cậu nhóc đó, như thế nào lại chịu về dự tang lễ của cha mình?!?
Vừa chào hỏi vài người khác xong, Triệu Hy Tuyết quay sang liền bắt gặp Ngô Thế Huân lạnh lùng tiến vào, đứa con trai mà bà đã không gặp trong suốt tám năm qua và luôn ngày đêm nhung nhớ.
-Tiểu Huân, con đã về rồi sao... –không hiểu vì điều gì mà bà bật khóc ngay giữa huyền quan (*).
Ngô Thế Huân còn không buồn đối với bà cho một cái liếc mắt, liền cứ như vậy mà tiến thẳng đến phòng khách đã được dọn dẹp gọn gàng để kê một chiếc quan tài to đồ sộ. Những vị lão đại khác còn đang ở đó liền không mấy lạ lẫm với mối quan hệ giữa cha con Ngô Thế Huân nên chỉ chào hỏi hắn cho đúng với phép lịch sự và không hỏi han gì thêm về chuyện ấy.
Nhận lấy một nén hương từ người hầu trong nhà, Ngô Thế Huân không mấy mặn mà cắm thẳng vào bát nhang, cử chỉ không tỏ ra dù chỉ một chút thành kính.
"Cha sao? Người làm cha như ông cuối cùng cũng phải trả giá vì những gì ông đã gây ra.. Tôi dù rất hận ông, nhưng tôi sẽ xem như đây là lần cuối cùng cha con chúng ta gặp nhau. Vĩnh biệt!"
-Cậu Kim, cô Kim, hai người cũng đến rồi sao? –Triệu Hy Tuyết ở huyền quan chào hỏi khách hết sức ngạc nhiên nhìn hai người vừa đến.
-Nếu không vì chút tình nghĩa năm xưa, chúng tôi sẽ không bao giờ đến đây. –Kim Mân Thạc lạnh lùng, giọng nói cũng tỏ ra rất mực căm ghét người phụ nữ kia.
-Về chuyện năm đó... -Triệu Hy Tuyết ấp úng.
-Đừng bao giờ nhắc lại nữa, nếu như bà thực sự ăn năn. –lần này đến lượt Kim Nghệ Lâm cắt ngang.
-Thực xin lỗi.. –Triệu Hy Tuyết lại cúi đầu.
Ngô Thế Huân vừa thăm viếng trở ra liền bắt gặp Kim Mân Thạc cùng Kim Nghệ Lâm đang nói chuyện cùng mẹ hắn, giọng điệu của bà ta còn chất chứa chút phiền muộn liền không khỏi đặt ra nhiều câu hỏi. Khi ánh mắt hắn cùng Kim Mân Thạc chạm nhau, trong tim hắn liền nhói lên một giây.
Kim Mân Thạc cố tình vờ như không nhìn thấy Ngô Thế Huân, liền kéo tay Kim Nghệ Lâm vào trong phòng khách. Những tưởng Ngô Thế Huân sẽ giống cậu mà vờ như hai người không quen biết, hắn như thế nào khi cậu vừa bước qua liền giữ cánh tay cậu lại.
-Tại sao em lại ở đây? Không phải em đã sớm rút khỏi hắc đạo? –Ngô Thế Huân lạnh giọng.
-Có thể buông ra hay không? Cậu đang cản trở chúng tôi đấy! –Kim Mân Thạc vô cảm mà đáp, muốn gỡ lấy bàn tay như gông kiềng của Ngô Thế Huân đang giữ mình ra.
-Nói. Tại sao hai người lại ở đây? –Ngô Thế Huân ngữ khí ra lệnh mà nói với Kim Mân Thạc.
-Willis lão đại hay sao? Chẳng lẽ đã năm năm trôi qua rồi, tôi cùng em gái tôi là Kim Nghệ Lâm đây vẫn còn là đối tượng bị truy đuổi của Hắc Biện cậu?... –Kim Mân Thạc không còn cố chấp muốn gỡ bàn tay Ngô Thế Huân ra, giọng nói có chút mỉa mai.
-Nếu vậy, cậu cứ bắt đi, tôi không quản! Chỉ là cậu mang hai con người vô dụng này về cũng chẳng giúp ích được gì cho cậu... –Kim Mân Thạc nói rồi liền hất bàn tay Ngô Thế Huân đang giữ chặt mình ra, một mạch cùng Kim Nghệ Lâm tiến vào bên trong.
Cánh tay bị hất ra của Ngô Thế Huân buông thõng xuống. Kim Mân Thạc, vẫn còn giận hắn lắm sao?
-Tiểu Huân, cha con là vì đột quỵ nên mới mất, nếu như... -Triệu Hy Tuyết nhìn thấy một màn vừa rồi liền không khỏi ngạc nhiên khi đứa con trai của mình lại quen biết người đó.
Đúng là trái đất thật tròn, cuộc đời đúng là muốn trêu ngươi con trai bà! Chắc hẳn thằng bé vẫn chưa biết chuyện đó đâu nhỉ?...
-Bà quen Kim Mân Thạc sao? –Ngô Thế Huân cắt ngang lời nói của Triệu Hy Tuyết.
-Hả? Con nói gì? Cha con... -Triệu Hy Tuyết chưa kịp định hình được lời của Ngô Thế Huân.
-Cha tôi sống chết ra sao tôi không cần thiết phải quan tâm! Tôi hỏi bà! Bà quen biết anh em Kim Mân Thạc hay sao? –Ngô Thế Huân đã mất kiên nhẫn, giọng nói tuy vẫn giữ ở âm điệu bình thường nhưng ánh mắt nhìn mẹ mình đã dậy sóng.
-.C..ó... có... ta có quen... -Triệu Hy Tuyết nhất thời bị ánh mắt của Ngô Thế Huân dọa sợ.
-...ngày trước, cha con cùng cậu Kim... có hợp tác làm ăn cùng nhau, nên ta cũng từng nói chuyện với cậu ấy vài lần.. –Triệu Hy Tuyết trả lời, né tránh ánh mắt đáng sợ của Ngô Thế Huân.
-Bà nói thật chứ? Nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói xem. –Ngô Thế Huân giữ hai vai Triệu Hy Tuyết, liền nghiêm giọng.
-Hoàn toàn là sự thật! Không có nửa điểm dối con đâu, Tiểu Huân à... -Triệu Hy Tuyết nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân, cơ thể có chút run rẩy nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Quả không hổ danh là một phu nhân của lão đại!
-Bà nên nhớ, nếu bà nói dối tôi dù chỉ nửa lời, hậu quả bà tự mình lãnh lấy..
Ngô Thế Huân buông Triệu Hy Tuyết ra, liền một mạch bước khỏi huyền quan mà hướng đến cánh cổng biệt thự mà trở về.
Kim Mân Thạc cùng Kim Nghệ Lâm lúc này đã hoàn thành xong việc thăm viếng, hai người cùng Triệu Hy Tuyết nhìn bóng lưng cao ngạo thẳng tắp đang bước về phía cửa, không khỏi lắc đầu ngao ngán.
-Dù tôi đã rời khỏi hắc đạo, bà cũng không được quên điều đó. Cáo từ! –Kim Mân Thạc nói lời cuối với Triệu Hy Tuyết, liền cùng Kim Nghệ Lâm mà trở về.
-Cậu Kim, bí mật này tôi nhất định sẽ sống để bụng, chết mang theo. –Triệu Hy Tuyết giọng nói hết sức chân thành.
....
\Kim Mân Thạc,
Ngày hôm đó lẽ ra tôi đã có cơ hội
Để quay lại với em,
Dù bản thân đã nghĩ qua cả trăm nghìn điều sẽ nói với em khi gặp lại
Vậy mà tôi vẫn quá sợ hãi để mở lời.
Em đã đâm vào tim tôi một nhát dao khi kéo khoảng cách của chúng ta ra xa như vậy
Chỉ trách ông trời trêu ngươi cho chúng ta gặp lại trong tình cảnh thật ngang trái
Tôi hối hận nhường nào khi lúc đó đã không quay đầu lại,
Mà chỉ bước tiếp về phía trước vì giận dỗi ích kỷ của bản thân..
Thực xin lỗi em...\
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) huyền quan: khoảng không gian từ cửa chính đến phòng khách, hay dùng để kê tủ để giày hay ô, dù. Bạn nào có hay xem phim Nhật sẽ thấy nhà nào cũng có huyền quan hết nha :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com