Chap 10
Minseok đột nhiên sà vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lồng ngực, đôi tay siết chặt vòng eo của anh. Cậu không có mộng tưởng hay mong ước cao sang gì chỉ muốn mượn một chút hơi ấm trên người anh để không còn cảm thấy lo sợ nữa. Anh chậm rãi đươa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu, vỗ về an ủi tấm lưng đang run lên bần bật ấy.
-Hãy nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, được không?
Cậu lắc đầu, càng ôm anh chặt hơn. Nếu có đủ can đảm để nói với anh, cậu thật sự có rất nhiều điều muốn nói, cậu muốn nói với anh: "Em sợ, sợ chiếc còng số tám lạnh lẽo, sợ căn phòng thẩm vấn tối tăm của sở cảnh sát, sợ cánh của sắt và những chắn song nhà lao giam cầm cả cuộc đời... em mới 17 tuổi, em không làm sai điều gì, em không muốn vào trong nhà ngục tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời... em cũng sợ sau này sẽ không được nhìn thấy anh, anh là mối tình đầu của em, em còn chưa nói tên của em cho anh biết, cũng chưa được hẹn hò, đi xem phim, đi chơi ở khu vui chơi giải trí với anh."
Nhưng, cứ cho là cậu nói ra thì sẽ thế nào? Anh không thể giúp cậu được
Anh hít thở rất sâu, vầng trán bắt đầu nhăn lại, bàn tay đặt trên lưng cậu bắt đầu co lại thành nắm đấm. Minseok không thể ngờ rằng sự run rẩy, hoảng sợ và nỗi khổ khó diễn tả của cậu khiến một người đàn ông từ trước tới giờ vẫn tự ình là nhất trên đời lại cảm nhận được một nỗi bất lực một cách sâu sắc như vậy.
Chiếc điện thoại trên quầy bar không ngừng rung lên, phát ra những tiếng ù ù, ánh mắt anh nhìn chiếc điện thoại, nhưng bàn tay đang ôm cậu vẫn không hề động đậy. Chuông điện thoại vang lên ba lần liên tiếp, mãi đến khi Minseok buông ra, anh mới bắt máy, giọng nói khàn đặc
-------------------------
Xin lỗi m.n mik ra chap muộn. hihi
Happy birthday Chen Chen oppa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com