6.
6.
Sờ sờ khắp người, Min Seok vào lúc này mới sực nhớ ra rằng ngay từ ban đầu rời khỏi nhà, cậu đã không hề mang theo ví tiền. Hôm nay đơn giản là cùng Sehun đến dự tiệc, đi chung xe, về chung đường, cho nên việc mang theo ví tiền đối với cậu mà nói thực có chút dư thừa. Thế nhưng chính cậu cũng không ngờ được cái suy nghĩ dư thừa ấy vào giờ phút này thật sự vô cùng cần thiết.
Khẽ thở dài một hơi, cậu ủ rũ cúi đầu không nén được một tia thất vọng tràn ra đáy mắt đen láy đã nhuốm đầy mỏi mệt. Thân người mặc kệ đau nhức cứ thế thả phịch mông ngồi xuống băng ghế cứng nhắc gần đó. Nếu bây giờ gọi điện cho Oh Sehun, hắn chắc chắn sẽ nhất định cảm thấy kì quặc. Cho nên những gì mà cậu có thể làm vào lúc này chính là chờ đợi, chờ đợi cơn đau rát tê nhức qua đi sẽ lại lê chân đi bộ về nhà.
Thế nhưng cái ý nghĩ chờ đợi ấy còn chưa bắt đầu thì đã mau chóng bị dập tắt khi tiếng còi xe mang theo biếng nhác ầm ĩ đột ngột vang lên bên tai của cậu. Kèm theo đó chính là một chất giọng có chút quen tai.
"Min Seok à!"
Khi cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên thì đã trông thấy Jong In từ bao giờ đã dừng xe ở trước tầm mắt của bản thân, trên gương mặt điển trai vẫn là nụ cười cùng cái nháy mắt khiến cho cậu cảm thấy không hề dễ chịu.
Nhận được ánh mắt của cậu, Jong In vẫn giữ nguyên nét mặt của gã, thậm chí trong đôi mắt còn ánh lên một loại tia sáng kì quặc. Thoải mái đẩy cửa xe, gã cúi người bước ra bên ngoài, đế giày sạch sẽ nện từng nhịp đều đặn đến đối diện cậu. Từ góc độ này, cậu gần như bị cái bóng cao lớn của gã nuốt chửng, trong cái nhìn dành cho gã vẫn là nghi hoặc pha lẫn khó chịu không hề che đậy.
Gã từ tốn mỉm cười, cúi người đem tầm nhìn của hai người hóa thành song song trước khi vui vẻ lên tiếng đề nghị.
"Min Seok à, để tôi đưa anh về?"
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi có thể tự đi về được."
Cậu nhàn nhạt cất lời, âm thanh vừa dứt đã mang theo chút vội vàng mà đứng lên toan rời đi. Chân vừa nhấc, cánh tay cũng cùng lúc bị giữ chặt lại. Giống như ngay từ đầu giữa hai người đã có một mối quan hệ vô cùng mật thiết, hành động này của gã khiến người cậu trở nên cứng nhắc.
"Cậu có thể đừng tự ý chạm vào người khác hay không?"
Khi Min Seok xoay đầu lại thì đã trông thấy gã dùng ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm vào mình, mà lời nói tiếp theo sau đó khiến cho con ngươi của cậu liền co rút vào nhau, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi lành lạnh.
"Một là để tôi đưa anh về, hai là tôi sẽ nói cho Sehun biết tất cả những gì anh đã làm cùng Chan Yeol vào khi nãy."
Vẫn là nụ cười vô hại ấy thế nhưng ý tứ lại không hề đơn giản tầm thường. Cậu mím môi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, tuy nhiên thân thể đã chậm rãi thả lỏng. Jong In cong đuôi mắt cười cười trước khi vô cùng dễ dàng mà đem cậu đặt vào ghế phó lái.
Suốt dọc đường đi, gã thi thoảng lại mỉm cười đầy ẩn ý trong khi cậu mang theo vẻ mệt nhoài mà tì đầu vào cửa kính. Không khí trong xe vì thế mà mang đầy quái dị khó nói thành lời.
Tín hiệu đèn đỏ thứ hai xuất hiện thì cũng là lúc gã bình thản lên tiếng, giống như đang nói về một vấn đề hết sức bình thường, âm ngưỡng của gã cũng vô cùng bình đạm.
"Anh không sợ Sehun sẽ biết chuyện sao?"
Cậu nhíu mày, nhắm mắt xem như chưa từng nghe thấy điều gì khác lạ. Thế nhưng gương mặt đã sớm trắng bệch.
Jong In không lấy sự im lặng của cậu là phiền phức, gã thậm chí còn cảm thấy ngày càng thú vị. Ngón tay thon dài của gã cũng vô thức gõ nhịp đều đặn lên vô lăng, ánh mắt nhìn cậu càng thêm chăm chú. Nhìn đi đâu cũng không nghĩ rằng người ngồi cạnh gã lại là một người đã gần ba mươi tuổi, hương vị tản ra khắp cơ thể vô cùng vô cùng tươi mới, tựa như còn chưa bị bất kì ai nếm qua. Xúc cảm khi động chạm da thịt chắc chắn còn tuyệt vời hơn nhiều. Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi của gã càng thêm sâu đậm.
Xe vừa rẽ khỏi ngã tư, gã cũng liền lên tiếng.
"Sehun và Chan Yeol, ai là người thỏa mãn được anh?"
Một lời nói ra liền khiến cho không khí nặng nề đến không thể thở nổi. Cậu mở trừng mắt, cố gắng nhịn lại xúc động muốn giết người mà gắt lên.
"Cậu có thể đừng xen vào chuyện của người khác có được hay không!"
Gã nhìn nét mặt giận dữ của cậu, không hề cảm thấy sợ hãi hay chột dạ, chỉ đơn giản là mỉm cười không bận tâm đến, phong thái thư giãn lái xe trong khi cậu đang vô cùng vô cùng khó chịu ngồi ở bên cạnh.
Đi theo chỉ dẫn của cậu, chẳng bao lâu sau đã đến được nơi cần đến. Min Seok không một chút chần chừ đã vội vàng mở dây an toàn, tay vừa đặt lên chốt cửa đã liền khựng lại, chân mày lại một lần nữa co vào nhau.
"Mau mở chốt cửa ra!"
Gã nhìn biểu tình của cậu, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Sườn mặt sắc bén nghiêng nghiêng, lại mỉm cười nhìn cậu.
"Không cảm ơn tôi sao?"
Chân mày nhíu càng chặt, cậu có chút hổn hển mà lên tiếng.
"Cảm ơn, giờ thì mở cửa xe giúp tôi."
Lần này, Jong In bật cười thành tiếng, thế nhưng vẫn không động đậy gì trước lời nói của cậu.
Min Seok thật sự cáu!
"Cậu mau...."
Lời còn chưa dứt cậu đã liền cứng người khi trông thấy gã đột ngột chồm về phía này, hai cánh tay thon dài đem cậu giam vào giữa lồng ngực của gã với lớp ghế đệm mềm mại, tầm nhìn trước mắt chỉ có duy nhất hình dáng khuôn mặt của gã. Khoảng cách gần như thế này khiến cho cậu không tài nào thở nổi. Ngưng đọng nơi cách mũi chính là hơi thở nam tính xa lạ quẩn quanh.
Gã lại giương ra nụ cười chết tiệt ấy, nhưng đôi ánh mắt nhìn cậu lại sâu đến không thấy đáy.
"Nếu tôi nói công phu trên giường của tôi còn tuyệt hơn cả Sehun và Chan Yeol thì anh có đồng ý đi cùng tôi không?"
Cậu trừng trừng mắt nhìn gã, trong lồng ngực là một trận lạnh lẽo. Hừ nhạt một tiếng, cậu mới nhếch môi đáp lại câu nghi vấn kia.
"Công phu tốt như thế sao không đi làm trai bao đi."
Sau câu nói này, cậu thấy gương mặt của gã khẽ đông cứng lại một vài giây trước khi gã bật cười, dường như là có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cậu có thể thấy được cánh tay của gã khẽ run lên nhè nhẹ.
"Không sợ tôi sẽ nói lại với Sehun hay sao?"
Jong In nâng tầm mắt, vu vơ lên tiếng, khoảng cách tiến đến gương mặt của cậu cũng chậm chạp mà thu hẹp lại. Gã thấy biểu tình của người trước mắt không có biến hóa gì nhiều, có chăng chỉ là một cái nhíu mày thoáng qua.
"Tùy cậu, chuyện gì nên đến thì sẽ đến. Tôi không muốn cưỡng cầu."
Jong In thu người về sau câu nói này, mỉm cười nhấn nút mở khóa an toàn. Cậu theo động tác của gã mà nhanh chóng mở cửa rời đi. Gã ngồi trong xe, nghiêng nghiêng đầu nhìn hình dáng của cậu dần khuất sau cánh cửa gỗ mà tâm tình là một trận nhộn nhạo.
Đúng như gã nghĩ ngay từ lúc ban đầu trông thấy Oh Sehun đưa cậu đến trước mặt gã, mối quan hệ của hai người bọn họ không chỉ đơn thuần là bạn. Sehun hầu như không có ai là bạn ngoài gã ra, huống hồ chi là tình bạn giữa hai tên đàn ông với nhau còn có thể xuất hiện ánh mắt yêu chiều đầy nồng cháy cùng những cử chỉ thân mật trong âm thầm như vậy hay sao?
Cậu và Sehun là một chuyện, cậu và Chan Yeol lại là một chuyện khác. Chấp nhận để cả hai tên đàn ông cùng tiến vào bên trong mình, cậu ta hẳn là đang dây dưa với cả hai tên anh em cùng mẹ khác cha đó đi. (?!) Gã cong ngón tay, gõ gõ lên vô lăng theo một tiết tấu nhất định.
Gã là bạn tốt của Sehun, thế nhưng gã cũng không tự cho rằng mình là người đàng hoàng hay quân tử gì cho cam, huống hồ chi Min Seok lại rất thú vị. Một người lại có thể nắm giữ được cả hai trái tim khó bắt, chắc hẳn rằng cậu ta là một con người rất đáng giá để có được.
Trong ánh mắt của gã ánh lên tia thích thú, có lẽ....gã sẽ tham gia vào cục diện rối ren này cũng nên.
Vả lại, chỉ cần nghe thấy thanh âm rên rỉ đầy kiềm nén đó thôi đã khiến gã gần như có xúc động muốn nổ tung.
End chap 6.
***
****
*****
P/s: Lại thêm một bạn nhảy vào chung vui 😑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com