Chap 12
Thời gian trôi, vô tình trôi mãi. Một người chạy trốn, một người kiếm tìm. Dù ở cùng nhau đấy, dù mỗi đêm đi ngủ, mỗi sáng thức dậy đều thấy mặt nhau đấy, nhưng vẫn luôn có một khoảng cách vô hình nào đó ngăn chặn hai người chạm mặt. Đến khi nào mới cùng đi chung một con đường đây?
XiuMin cực kỳ nhạy cảm với những nơi có mặt SeHun, bất cứ nơi nào có SeHun, cậu sẽ lặng lẽ rút lui, cố gắng không chạm mặt SeHun càng nhiều càng tốt. Bởi mỗi lần gặp SeHun, tâm cậu lại như dậy sóng, cảm giác tội lỗi cùng thấp thỏm lo lắng cứ trỗi dậy trong lòng.
XiuMin thừa nhận mình nhát gan, thừa nhận mình lo xa quá đáng, còn hơn việc cậu phải đối diện với SeHun, đối diện với những cử chỉ ôn nhu, những ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Nhiều lần cậu ngỡ như bản thân sắp lạc vào đôi mắt nâu thu hút ấy, rồi lại giật mình rời mắt đi, cố gắng kiếm tìm đường ra giữa mê cung trùng điệp.
Tự hỏi, cớ vì sao mình lại xa lánh SeHun như vậy, em ấy không làm gì sai cả!
SeHun gần như phát điên vì XiuMin cứ tránh mặt cậu.
Tại sao hyung ấy phải dậy thật sớm, phải tắm thật lâu trong những trời đêm lạnh giá? Tại sao cứ mỗi lần chạm mặt cậu lại vội vàng quay đi, không muốn nhìn cậu đến thế sao? Tại sao khi cậu đưa tay định giúp đỡ hyung ấy lại gạt sang một bên tự xử lý? Chung quy cũng chỉ tại tránh mặt cậu thôi sao? Sao phải khổ sở như thế chứ? Rốt cuộc thì tại sao phải xa lánh cậu như vậy, không phải quá đáng lắm hay sao, hyung ấy có biết rằng cậu cũng khó chịu lắm hay không?
MinSeok hyung, hyung trốn kĩ quá, em không tìm ra được. Hyung chạy nhanh quá, em đuổi theo không kịp. Dừng lại đi, em cũng mệt mỏi rồi!
-----------------------------------------------------
SeHun ngồi trên giường lắng nghe tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm, mắt dán chặt lên cánh cửa. Chờ đợi một người nào đó bước ra.
Tiếng nước chảy ngừng lại, XiuMin ủ rũ bước ra, tay cầm khăn vò vò mái tóc đẫm nước.
-MinSeok hyung, nói chuyện với em một lát đi! - SeHun lên tiếng khi XiuMin đã lau khô mái tóc.
-Để lúc khác đi, hyung mệt rồi, muốn đi ngủ.
-Em có chuyện muốn nói với hyung!
-Vậy nói đi!
-Tại sao hyung tránh mặt em?
-Không có.
-Nhìn em đây này! Tại sao tránh mặt em?
XiuMin ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt SeHun, nhận ra trong đôi mắt đó ngoài ôn nhu thường ngày, còn có chút đượm buồn, ẩn sâu trong đó là một nỗi đau thầm kín.
XiuMin bối rối không nói lên lời, lại một lần nữa muốn chìm sâu vào đôi mắt ấy.
-Hyung... xin lỗi.
-Đối với em hyung chỉ có xin lỗi và cảm ơn thôi sao? - Ánh mắt SeHun xoáy sâu vào tâm trí XiuMin, ngữ điệu mang vài phần xót xa.
XiuMin hiện tại không biết phải nên nói thế nào, SeHun nói không sai, gần đây những cuộc đối thoại với em ấy, cậu không cảm ơn thì cũng là xin lỗi, chỉ vậy, không quá hai từ.
Cả hai lại lạc vào bầu không khí im lặng, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, không ai nói với ai một lời. Họ giống như đang trò chuyện trao đổi bằng ánh mắt vậy.
-Nếu không còn gì để nói nữa thì hyung đi ngủ đây. - Nói rồi xoay người bước về giường.
SeHun kéo tay XiuMin lại, để XiuMin đối diện với mình, hít một hơi dài rồi lên tiếng.
-MinSeok hyung, em yêu anh!
XiuMin mở lớn mắt nhìn SeHun, tim đập gia tốc, giây phút mà cậu sợ hãi chạy trốn bao lâu nay cuối cùng cũng đến, miệng run run không nói thành lời.
-SeHun...
-Em yêu anh!
-SeHun ah, không được...
-Em yêu anh!
-SeHun à, đừng như vậy.
-Em yêu anh!
-SeHun!!!
-Dù hyung có nói gì đi nữa thì vẫn không thể thay đổi được sự thật, em yêu anh.
-Dừng lại đi.
-Em yêu anh!
-Xin em... làm ơn đừng nói nữa... hyung không muốn nghe!
-MinSeok hyung, đó là sự thật, em yêu anh!
-Không thể được, SeHun...
-Tại sao???
-Hyung không yêu em.
-Không cần hyung yêu em, chỉ cần hyung cho phép em yêu hyung là được.
-Hyung không xứng.
-Tại sao? Hyung định nói chỉ xem em như em trai, như bạn bè thôi chứ gì, hay... hyung chỉ xem em như đồng nghiệp mà thôi???
-Hyung không có ý đó, SeHun.
-Vậy tại sao không thể?
-Hyung...
-Hay là... hyung kì thị tình cảm của em???
-Không phải, SeHun.
-Vậy coi như hyung đồng ý để em yêu anh đi!
-SeHun, đừng yêu anh.
-Lý do? Tại sao em không thể yêu hyung?
"Tại sao LuHan có thể, còn em thì không???"
-Em sẽ chỉ nhận được tổn thương mà thôi, vì vậy đừng yêu anh nữa, SeHun!
-Em yêu hyung, em không thể dừng lại. Nếu là hyung, hyung có thể dừng lại được không? Có thể nói không yêu là không yêu được sao? Hyung có làm được không???
"Hyung có thể quên LuHan được không?"
-Hyung... không thể.
"Xin lỗi, hyung không quên được LuHan!"
-Vậy tại sao lại bắt em ngừng yêu hyung, em cũng không làm được! Không thể ngừng yêu hyung được!
-Em có thể mà SeHun, nghe hyung này, có lẽ em chỉ nhất thời mến hyung một chút thôi, có lẽ em chỉ hiểu lầm thôi, đó không phải là yêu đâu, làm ơn đừng khiến mình bị tổn thương. Dừng lại khi có thể, SeHun.
-Hyung!!! Đừng trốn tránh! Là em yêu hyung, không phải là nhất thời yêu mến hay ngưỡng mộ. Là YÊU !!!
-SeHun à... nghe lời hyung!
-Em mặc kệ!!! Em yêu hyung, thật sự yêu hyung. Đừng bắt em phải dừng lại. Xin lỗi nhưng lần này không thể nghe theo hyung rồi!
XiuMin bất lực nhìn SeHun, phải làm sao để em ấy dừng lại đây? Yêu hyung là điều không thể, SeHun à.
SeHun chỉ im lặng, hướng ánh mắt kiên định đến XiuMin, trên gương mặt tỏa ra khí chất kiên cường bức người, khiến XiuMin có phần khiêm nhường mà sợ hãi.
Hai người cứ im lặng như thế cho đến khi cánh cửa phòng mở ra. D.O. bước vào nhìn quanh một lượt, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, cậu lên tiếng hỏi.
-Hai người có chuyện gì à?
-Không có gì.
XiuMin vừa dứt lời, SeHun đã một mạch bỏ đi không để lại một tiếng.
D.O. ngạc nhiên gọi với theo:
-SeHun, khuya rồi em còn đi đâu vậy?
Không có tiếng trả lời, tiếng bước chân xa dần rồi chìm vào im lặng.
-Hai người cãi nhau hả?
-À... Ừm. Có thể coi là vậy...
-Hyung đừng để bụng. SeHun không phải là người không hiểu chuyện, chỉ là thằng nhóc cứng đầu chút thôi, hyung nhịn nó một chút.
-Hyung hiểu.
-Thằng nhóc chắc đi đâu đó một lát rồi về, hyung đi ngủ trước đi, đừng đợi.
-Ừ.
SeHun là người cứng đầu, XiuMin cũng là một người cứng đầu. Vậy rốt cuộc ai sẽ đầu hàng trước đây???
End Chap 12
____________________________________
Àn nhông~
Cảm thấy dạo này mình vì lo mọi việc mà bỏ bê fic quá rồi. Có khi fic bị bỏ rơi luôn rồi!
Từ giờ sẽ thường xuyên ra Chap mới hơn ạ.
Quyết định từ Chap sau đến end fic mình sẽ tặng Chap cho những bạn cmt đầu tiên nhé.
Mọi người ủng hộ ah~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com