Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Kết thúc

          


Trắc Đông Phong cùng Biện Bạch Hiền đầy lo lắng quan sát qua màn hình camera, nhìn thấy Kim Mân Thạc liên tục bị tên bắn mà hận không thể làm được gì cho cậu. Bọn họ không hề nhận ra tên Antonio đã tỉnh dậy từ lúc nào, đưa mắt tìm kiếm một khẩu súng mà không thấy, hắn liền chớp lấy thời cơ mà siết cổ Biện Bạch Hiền.

-Tên khốn! –Biện Bạch Hiền khó thở giữ tay hắn, quát lên vì bị tấn công bất ngờ.

Trắc Đông Phong rút súng định bắn hắn, liền bị Biện Bạch Hiền ngăn lại.

-Không được giết hắn! Lão đại đã dặn phải mang hắn sống sót trở về cho ngài ấy xử lý!

Nói rồi cậu tự mình lật ngược tình thế, gỡ bỏ cánh tay như gông kiềng của Antonio ra mà tấn công hắn. Cả hai một lần nữa giao đấu, bỏ qua Trắc Đông Phong đang can ngăn Biện Bạch Hiền vì việc quan trọng nhất vẫn là cứu Kim Mân Thạc, chỉ cần cho tên kia một phát súng là xong. Antonio lần này không hề có ý định nhắm vào Biện Bạch Hiền, hắn từ thế tấn công của lần trước trở thành thế phòng thủ, ánh mắt không có ý gì là muốn đánh nhau.

Mãi cho đến khi Biện Bạch Hiền dồn hắn vào chân tường, hắn cũng bị trúng mấy đòn mà khóe miệng rỉ máu, liền mau lẹ nhìn về phía góc tường, chớp lấy thời cơ chạy về phía ấy. Hắn nhanh chóng dùng vân tay mở một bảng điện ở nơi khuất tầm nhìn với hai người kia, bấm ngay vào nút đỏ chính giữa.

-Các người tới số rồi! –Antonio cười lên đầy hả dạ, liền bị Biện Bạch Hiền cho một cú đấm mạnh thẳng vào bụng làm hắn gục xuống bất tỉnh.

-Tiêu rồi, Kim Báo! –Trắc Đông Phong nhìn màn hình đang hiển thị dòng chữ "Self-destroying, Processing 5%" (Tự hủy, Đang xử lý 5%), liền mau chóng nói với Biện Bạch Hiền.

-Lão đại, nguy rồi! Mọi người ra khỏi đó mau, tòa lâu đài đang tự hủy! Chết tiệt, mọi người chỉ có ba phút thôi, mau lên! –Biện Bạch Hiền liên lạc qua bộ đàm với Kim Mân Thạc, giọng nói không kiềm được có chút run rẩy.

Trắc Đông Phong cùng Biện Bạch Hiền sau thông báo kia liền mang theo tên Antonio đang bất tỉnh chạy ra khỏi tòa lâu đài, đội của Roger cũng theo ngay sau đó. Họ không quá khó khăn để thoát ra vì phía ấy không có quá nhiều người, hào nước chứa đầy cá sấu cũng dễ dàng vượt qua.

-Tiểu Bạch, cậu không sao chứ? –Phác Xán Liệt đang ở trên trực thăng đợi sẵn thấy Biện Bạch Hiền đi tới liền không khỏi giấu được sự lo lắng nơi khóe mắt.

-Tôi không sao, bác sĩ Phác! Đầu tiên anh hãy cứu tên này trước đi! Tôi phải đi tìm lão đại! –nói rồi cậu để Antonio đang trọng thương xuống cho Phác Xán Liệt, kiềm lại cơn đau toàn thân do con sói vừa nãy gây ra liền ngay lập tức chạy về phía cổng trước tòa lâu đài.

-Tiểu Bạch.. –Phác Xán Liệt gọi với theo nhưng người kia trong phút chốc đã chạy đi rất xa, liền phải bất đắc dĩ tập trung cứu chữa cho tên kẻ thù trước mặt.

-Vincent, cậu đang bị trúng độc kìa! –Phác Xán Liệt quay sang nhìn Trắc Đông Phong, sắc mặt hắn đã tái đi, bên cánh tay bị móng vuốt của con sói cắt qua liền nổi lên mấy vết sủi bọt trắng.

-Tôi biết r..ồi..! –Trắc Đông Phong sớm đã biết mình bị trúng độc từ móng vuốt của con sói kia từ trò thâm độc của Derek, nhưng vì cố chịu đựng lúc ở phòng điều khiển không cho Biện Bạch Hiền biết nên khi đến được trực thăng cả người đều tím tái cả lại.

Trắc Đông Phong gục xuống dưới sự chứng kiến đầy sửng sốt của tất cả mọi người..

...

Ngô Thế Huân vừa bắn rơi Derek từ trên cao xuống liền nghe thấy tin dữ từ Biện Bạch Hiền, mặc kệ Derek mà đỡ lấy Kim Mân Thạc đang khó nhọc bước về phía trước dẫn cậu ra ngoài. Dù sao hắn rơi từ độ cao ấy xuống cũng bị thương rất nặng, sẽ không làm gì được họ nữa. Đám thuộc hạ của Derek đang bị kèm cặp cũng lo bảo toàn tính mạng của bản thân mà tán loạn hết cả, cùng hai đội bên cánh trái và cánh phải của Drake và Alden ra khỏi tòa lâu đài. Những vị khách mời khác cùng Kim Nghệ Lâm, Lâm Hạo Thiên dưới sự dẫn dắt của Bạch Hổ mà thoát ra từ cổng trước.

Sàn nhà bắt đầu rung lắc rất mạnh, gạch từ trên trần rơi xuống tứ tung, làm cho bọn họ phải chạy ngang dọc để tránh những viên gạch có sức nặng hàng trăm ký. Derek bị đau nhức toàn thân biết mình không thể thoát khỏi đây, liền dùng chút sức lực cuối cùng mà rút ra khẩu súng hắn đã giấu bên trong áo vest đã lâu, hướng về hai thân ảnh đang đỡ nhau tiến về phía trước.

"Kim Mân Thạc, Ngô Thế Huân, nếu hôm tay ta có chết, chúng ta phải đồng quy vu tận.." (*)

Ngô Thế Huân đang bước cùng Kim Mân Thạc cảm thấy có chút bất thường, sống lưng đột nhiên lạnh ngắt, liền quay đầu lại. Derek lúc đó đã kịp thời bắn một phát đạn mà theo hắn là hướng vào cổ Kim Mân Thạc.

-Walter, cẩn thận! –Ngô Thế Huân nói rồi nhanh như cắt kéo Kim Mân Thạc đang bị thương rất nặng về phía hắn, bản thân tự đưa mình ra làm bia đỡ đạn, vì hắn cao hơn cậu đôi chút nên phát đạn liền cắm thẳng vào bả vai phải.

Ngô Thế Huân hắn thề có trời, có đất! Hắn vốn chỉ định kéo Kim Mân Thạc lệch khỏi quỹ đạo của viên đạn, chứ không hề có ý định che chắn cho cậu để bản thân mình ăn phải một phát vào vai! Hắn còn phải nghĩ đến bản thân mình hơn chứ, còn Kim Mân Thạc kia khi ấy lại trụ quá vững, khiến cho hắn kéo cậu không được còn bị cậu giữ ngược lại, kết quả thì nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu trên vai hắn rồi biết! Hắn không hề có ý định bảo vệ người kia! Không hề có! Không hề có a!

-Tên khốn này! –Ngô Thế Huân dùng tay trái ôm lấy bả vai bị thương, liền dùng chút sức lực bên cánh tay bị thương mà bắn hai phát đạn, kết liễu cuộc đời của Derek Esposito.

Cuộc chiến kết thúc vì tên đầu xỏ đã bị giết. Bây giờ hai người bọn họ lại rơi vào tình cảnh thiên quân nhất phát (**) vì chỉ còn một phút nữa thôi tòa lâu đài sẽ sụp đổ hoàn toàn. Ngô Thế Huân cắn răng chịu đựng cơn đau tiếp tục đỡ lấy Kim Mân Thạc, để tay cậu khoác lên vai mình mà bước tiếp.

Hai người bước gần đến cửa thì một tảng đá khá lớn từ trên cao rơi xuống. Không cần phải tốn thời gian suy nghĩ, Ngô Thế Huân liền đẩy Kim Mân Thạc nằm xuống, còn hắn từ ôm cậu từ phía sau đã làm ra tư thế bảo vệ, che chắn đầu và cơ thể cậu. Tảng đá rơi thẳng xuống người Ngô Thế Huân làm hắn lãnh trọn sức nặng vào người, vết thương bị đạn bắn vừa rồi bị đá đè lên càng không ngừng chảy máu, bụi tung mịt mù làm vết thương lở loét nhiễm trùng, đáng sợ không tài nào nhìn nổi. Kim Mân Thạc ở dưới cảm thấy hơi thở của Ngô Thế Huân đã có chút mất ổn định, liền tìm cách đứng dậy.

Biện Bạch Hiền cùng Bạch Hổ bất chấp nguy hiểm lao vào bên trong gặp phải một màn này,ngay lập tức dùng sức đẩy tảng đá kia ra, đỡ hai người bị trọng thương kia dậy. Chỉ còn vài giây nữa, bốn người bọn họ ra được bên ngoài, cùng lúc bước qua tấm ván điện bắc ngang qua hào nước kia, thành công mà lên được chiếc trực thăng khổng lồ đang chờ sẵn.

-Để tôi lái cho! Tính mạng của anh trai tôi đang gặp nguy! –Kim Nghệ Lâm đang chờ sẵn trong trực thăng thấy anh trai cùng Ngô Thế Huân bị thương nặng hơn những gì cô nghĩ, liền quay sang bảo tên phi công nhường chỗ.

Bốn chiếc trực thăng cùng lúc cất cánh, dẫn đầu là trực thăng mà Kim Nghệ Lâm cầm lái. Cô gần như tăng hết tốc lực hướng về phía đất nước Mỹ xa xôi, nhìn radar trên màn hình trước mặt chỉ vị trí California, bàn tay có chút run rẩy mà cố gắng đáp xuống càng nhanh càng tốt.

Ở một nơi nào đó trong tòa lâu đài, màn hình hiển thị dòng chữ "Self-destroying, Completed 100%", những viên gạch và tảng đá cuối cùng cùng lúc đổ sập xuống, khói bụi tỏa ra mù mịt khắp phía. Những tán cây của khu rừng xung quanh cháy đen thành than, những chiếc siêu xe đắt đỏ bị đè bẹp đang phát nổ và bốc cháy, tòa lâu đài cũng theo đó mà biến thành tro bụi chôn vùi tất cả tội lỗi dơ bẩn của một tên người Ý mang tên Derek Esposito.

Kim Mân Thạc được một vị bác sĩ bằng hữu của Phác Xán Liệt sơ cứu vết thương, nhìn đống hỗn độn phía dưới bị bao trùm bởi màn đêm tĩnh lặng, quay sang Ngô Thế Huân đã lịm đi từ khi nào vì mất máu và đang được chăm sóc đặc biệt, ánh mắt cậu không giấu nổi chút xao động..

10 giờ tối đêm Halloween. Mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo của chúng..

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(*) đồng quy vu tận: cùng chết chung

(**) thiên quân nhất phát: có thể hiểu là nghìn cân treo sợi tóc nha ^^

Trời ơi cuối cùng Gin cũng viết xong cái màn hành động dài 9 chương lê thê từ chương 14-22 này rồi đó T.T nàng nào theo ta đến đây thì để lại góp ý cho ta vài dòng cho ta vui cái T.T lần đầu tiếp cận thể loại dạng này còn nhiều thiếu sót mong các nàng bỏ qua nha :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com