Hồi 3:
Mùa đông thứ năm kể từ khi Kohaku rời đi.
Tuyết phủ kín mọi dấu vết, trạm nghiên cứu nhỏ của Senku gần như bị nuốt chửng bởi bão trắng.
Cậu vẫn ở đó, giữa âm thanh tĩnh lặng của thế giới, tiếp tục công việc mà ai cũng cho là điên rồ: bắt tín hiệu từ hư vô.
Cậu ghi âm lại từng tín hiệu, từng đoạn nhiễu, từng giọng nói yếu ớt mà đôi khi chỉ là tưởng tượng.
Dù không ai biết, Senku vẫn tin một điều: “Nếu tín hiệu có thể vượt qua không gian, thì cảm xúc cũng vậy.”
1. Cái giá của cô đơn
Senku đã già đi. Mái tóc bạc trắng từ sớm vì những năm tháng không ngủ.
Trên bàn làm việc, hàng chục cuốn sổ chất chồng — những ghi chú về năng lượng, vi khuẩn, và cả… ký ức.
Có trang chỉ vỏn vẹn vài dòng:
“Ngày thứ 1. Không có tín hiệu.”
“Ngày thứ 426. Vẫn không.”
“Ngày thứ 913. Nhưng mình vẫn chờ.”
Cậu chưa bao giờ tin vào phép màu, nhưng trong lòng vẫn giữ một phản ứng hóa học chưa bao giờ tắt: hi vọng.
Đôi khi cậu nghĩ, nếu Kohaku thật sự đã mất, thì có lẽ cô cũng đang mỉm cười ở đâu đó, trách cậu “ngốc nghếch” vì cứ mãi bám vào điều không chắc chắn.
Còn nếu cô còn sống… thì cô sẽ hiểu: đây là lần đầu tiên Senku sống vì một điều không thể chứng minh.
2. Khoảnh khắc từ sóng vô tuyến
Đêm hôm ấy, gió yên.
Trạm phát sóng chập chờn sáng lên – tín hiệu yếu nhưng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Senku áp tai nghe sát vào tai. Và rồi…
“Senku… lâu rồi nhỉ.”
Giọng nói ấy, dù khàn đi, dù xa xôi, vẫn không thể nhầm lẫn.
Kohaku.
Senku không nói được gì trong vài giây. Tay cậu run lên.
“Kohaku… em đang ở đâu?”
“Không biết nữa. Xa lắm… nơi này lạnh, nhưng em không cô đơn. Vì em biết anh vẫn nghe.”
“Anh đã chờ… rất lâu rồi.”
“Em biết. Khoa học giỏi thật đấy – khiến người ta sống dai hơn cảm xúc của mình.”
Senku bật cười, khẽ đến nỗi như thở:
“Không, là vì anh muốn nhìn thấy em thêm một lần.”
Tín hiệu im bặt.
Rồi, qua tĩnh lặng, vang lên một câu rất khẽ:
“Nếu anh còn tin vào điều không thể chứng minh… thì hãy bước ra ngoài.”
3. Giữa tuyết trắng
Senku mở cửa trạm.
Gió thổi mạnh, bông tuyết bay đầy trời. Trước mắt cậu, chỉ là một vùng trắng mờ mịt.
Nhưng giữa làn sương đó, cậu thấy một bóng dáng — mảnh khảnh, mái tóc dài buông xuống vai, ánh nhìn dịu dàng như năm nào.
“Kohaku…” – cậu khẽ gọi.
Người con gái ấy đứng yên, cười nhẹ.
Không nói gì.
Cậu bước tới, nhưng mỗi bước, hình bóng ấy lại tan vào gió, như hơi sương, như ký ức không thể chạm.
Senku dừng lại. Không đuổi theo.
Chỉ đứng đó, mỉm cười — nụ cười mà bao năm rồi cậu chưa từng để lộ.
“Anh hiểu rồi. Cảm xúc… cũng là một dạng năng lượng. Nó không mất đi, chỉ chuyển hóa thành thứ khác.”
Bóng dáng ấy gật đầu, khẽ nói:
“Vậy là anh đã tìm thấy câu trả lời rồi.”
Và rồi, cô tan ra trong làn sáng, hòa vào tuyết.
4. Ngày cuối cùng
Mùa xuân năm đó, đội thám hiểm đến trạm nghiên cứu của Senku.
Họ tìm thấy căn phòng gọn gàng, mọi thứ ngăn nắp đến lạ thường.
Trên bàn là một cuốn sổ mở dở, dòng chữ cuối cùng viết bằng nét bút run run nhưng rõ ràng:
“Kohaku, cuối cùng anh cũng hiểu.
Tình yêu không cần chứng minh.
Chỉ cần tồn tại, như oxy trong không khí — không thấy, nhưng không thể thiếu.”
Dưới đó là bức ảnh cũ, hai người mỉm cười.
Và chiếc radio vẫn bật, phát đi phát lại một đoạn tín hiệu yếu ớt, dường như được ghi sẵn:
“Senku… em vẫn nghe đây.”
5. Dư âm
Nhiều năm sau, giữa thế giới tái sinh, có người dựng một tượng đài nhỏ ở vùng tuyết phía bắc.
Trên tượng, khắc hai cái tên:
Senku Ishigami & Kohaku
Và dưới cùng, chỉ một câu ngắn gọn:
“Khoa học tái sinh thế giới.
Tình yêu làm nó sống.”
Khi đêm xuống, người ta bảo đôi khi nghe thấy tiếng sóng radio khe khẽ vang lên giữa gió tuyết.
Không phải tín hiệu nghiên cứu.
Chỉ là hai giọng nói cười nhẹ, trò chuyện cùng nhau — như chưa từng có chia xa, như thời gian chỉ là một trò đùa của vũ trụ.
“Senku, anh vẫn tin vào điều không thể chứng minh sao?”
“Phải. Bởi vì… em là điều không thể chứng minh đẹp nhất mà anh từng biết.”
Và như thế, trong thế giới nơi đá biết mỉm cười, có một câu chuyện không cần kết thúc — vì nó vẫn đang tiếp diễn, trong mỗi trái tim còn tin rằng khoa học và cảm xúc không hề đối nghịch — chúng cùng nhau tạo nên điều kỳ diệu mang tên con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com