Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Đêm Muộn, Chỉ Có Hai Người

Cái lạnh nhẹ của đêm đổ xuống trường học. Những tia sáng vàng vọt từ đèn đường phản chiếu lên sân trường vắng vẻ, tạo ra một không gian huyền bí, như một thế giới tách biệt khỏi sự ồn ào của ngày thường.

Reader và Senku vẫn còn ở lại trường, thậm chí ánh đèn từ phòng thí nghiệm vẫn sáng. Tất cả những học sinh khác đã về hết, để lại một không gian yên tĩnh kỳ lạ. Đó là buổi tối mà không ai dự đoán trước sẽ xảy ra, nhưng rồi nó đến, như một sự sắp đặt vô hình.

-Cảm Giác Đặc Biệt-

"Cậu vẫn muốn thử nghiệm thêm sao?" Reader hỏi, đôi mắt vàng sáng lên dưới ánh đèn, thể hiện sự tò mò.

Senku nhìn cô một lúc lâu, không đáp ngay. Cậu thực sự không chỉ muốn thử nghiệm về khoa học nữa. Cái cậu thực sự muốn thử nghiệm chính là sự ảnh hưởng của mình với Reader.

"Ừm, có thể là thế." Senku thở dài, lướt qua một vài ghi chú trong sổ tay. Mắt cậu ngừng lại trên một dòng chữ, nhưng ngay lập tức, cậu quay lại nhìn Reader. "Cậu sẽ không bao giờ hiểu hết được, nhưng tôi rất thích nhìn cậu tập trung vào công việc."

Reader khẽ cười, nhưng không hiểu hết được hàm ý trong lời nói của Senku. Cô ngồi thẳng lên và tiếp tục giải thích về lý thuyết tế bào và khả năng tái tạo tế bào gốc. Lúc này, sự tập trung của cô quá mạnh mẽ, khiến không gian trở nên hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng lật trang sách và những tiếng gõ nhẹ của các dụng cụ thí nghiệm.

-Chuyến Thăm Không Hẹn Trước-

Thực ra, Senku đã không hề vô tình khi quyết định ở lại trường. Cậu đã lên kế hoạch từ trước. Cậu muốn thử nghiệm không chỉ khoa học, mà còn là cảm xúc của mình. Cảm giác nhìn cô gái mà cậu thầm yêu mến ấy, say sưa làm việc dưới ánh sáng của đèn, không có ai khác ngoài cậu và cô. Một cảm giác chiếm hữu ngấm ngầm, nhưng đầy mạnh mẽ.

"Chúng ta có thể kết thúc công việc hôm nay không?" Senku hỏi, cố gắng làm giọng nói của mình thật bình thản. Nhưng thực tế, trong lòng cậu đang dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Đây là khoảnh khắc mà cậu đã mong đợi.

Reader ngẩng lên, đôi mắt vàng ấy lấp lánh trong ánh đèn. "Chắc vậy... chỉ còn một chút nữa thôi."

Ngay khi cô nói xong, Senku đã đứng lên và tiến về phía cô. "Cậu làm tốt lắm. Thực sự rất tuyệt vời," cậu nói, với một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khó che giấu một chút gì đó... không thể gọi tên.

 -Một Phút Tĩnh Lặng-

Khi Reader cúi xuống tiếp tục ghi chú vào sổ tay, Senku tiến lại gần. Không phải là một hành động vội vàng hay mạnh mẽ, mà là một bước tiến từ từ, như thể cậu đang đo lường từng giây phút một.

Reader cảm nhận được hơi thở của Senku gần bên, một cảm giác lạ lùng chạy qua cơ thể cô. Cô nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Senku – một ánh mắt như muốn nói lên điều gì đó sâu xa hơn.

"Senku..." Reader mở lời, giọng cô bình tĩnh như thường lệ, nhưng ánh mắt của cô không thể che giấu sự tò mò. "Cậu có... muốn nói gì không?"

Senku không trả lời ngay lập tức. Cậu chạm nhẹ vào cuốn sách của Reader, rồi nhìn vào đôi mắt vàng rực rỡ của cô. Đầu óc cậu lúc này không chỉ nghĩ đến những lý thuyết khoa học, mà còn về chính bản thân mình, về cảm giác mà cậu dành cho cô bạn thân duy nhất.

"Cậu có biết không, Reader," Senku bắt đầu, giọng nói của cậu trầm xuống, "Cậu là người duy nhất tôi có thể hoàn toàn tin tưởng. Tất cả những người khác đều không hiểu tôi như cậu."

Reader không biết phải phản ứng thế nào. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Senku lại nói ra những lời như vậy. Cô nhìn anh, cảm nhận được một điều gì đó lạ lùng đang hiện diện giữa họ, nhưng không thể hiểu hết.

-Đột Ngột Nhưng Vững Chắc-

Trong một khoảnh khắc không thể diễn tả, Senku tiến gần hơn. Cậu không kéo tay Reader, cũng không ép buộc. Nhưng khi cậu đứng gần cô, hơi thở của cả hai hòa vào nhau, thời gian như ngừng lại.

"Cậu hiểu không?" Senku nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt cậu sáng lên trong bóng tối của phòng thí nghiệm.

Reader không trả lời ngay. Cô cảm thấy một sự căng thẳng không thể giải thích nổi, nhưng đôi mắt vàng của cô, vốn luôn bình tĩnh và dịu dàng, lại trở nên mơ hồ.

"Senku..." Cô thì thầm, không phải để đáp lại mà để kiểm tra cảm giác trong lòng. "Cậu thực sự... có cảm giác như vậy sao?"

Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, một sự im lặng dày đặc bao trùm. Senku vẫn đứng đó, không rời đi, trong khi Reader không thể nào tìm ra lời nói đúng đắn. Cô chỉ có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí xung quanh mình.

Ở một góc khuất ngoài cửa, Atari đứng yên, ánh mắt sắc bén như một người bảo vệ thầm lặng. Mọi chuyện đang diễn ra đúng như ông dự đoán – và ông biết rằng, bất kể chuyện gì xảy ra, ông sẽ luôn là người đứng sau bảo vệ cho cô cháu gái của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com