Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25

Vào cái lúc Kim Sunoo đang nấu bữa tối ở trong bếp,  Riki lại về sớm bất ngờ. Hắn ta mồ hôi lấm lem hớt ha hớt hải chạy vào trong nhà. nhìn mặt buồn dữ lắm, chắc có tin không vui

"Mình về quê thôi em"

Sunoo không có biểu hiện gì cụ thể, lẳng lặng vào xếp đồ theo hướng dẫn của chồng. Nó thì không vấn đề, chỉ lo hắn sống sướng quen về đó chân đất chân ráo sẽ thấy khổ

"Vậy vào ăn cơm đã rồi tí lên hai đứa mình chuẩn bị đồ ha"

"Dạ"

Nó không hỏi, nó muốn hắn sẽ tự nói với nó về chuyện đó, nó không hề ép buộc, cho dù chuyện có xấu đến mức nào thì nó cũng không ý kiến. Thứ nó cần là hắn, đi làm thuê bốc vác cũng được, nó chỉ cần nửa kia vẫn luôn hướng về mình, cả hai cùng cố gắng là đủ

Bầu không khí ảm đạm, ai làm việc nấy chả ai nói với nhau câu nào. Vẫn là cái mùi gỗ thoang thoảng dễ chịu, nó thích mùi hương này, vậy là sắp không còn được ngửi thấy rồi sao, tiếc thật đấy

Sau một hồi, vẫn là Riki phá vỡ bầu không khí im lặng đó

"Anh xin lỗi"

"Vì điều gì?"

"Vì tất cả"

"Thật ra em thích không khí ở quê hơn, em dễ sống lại lay lắt từ bé nên chưa bao giờ em đòi hỏi về chỗ ở cả. Chỉ lo anh không quen, về đấy ruồi muỗi lại nhiều, anh lại khổ ra"

___

Jungwon có vẻ buồn khi hai đứa nó đi, còn định đưa cả Gà cho Sunoo mang về nuôi để lâu lâu nhớ đến cậu. Bật cười trước lời đề nghị của em, Sunoo đặt lại bé nó về lại vòng tay của Jungwon. Nó biết em mình yêu con thỏ đến nhường nào

Mọi người ai cũng tiếc khi hai đứa nó đi, duy chỉ có Jake với Sunghoon nhìn hắn 3 phần lạnh lùng 7 phần khinh bỉ hàm ý kiểu"mày được lắm, gặp lại bố cho mày biết mặt" Lúc đấy nó cũng tự quay ra suy xét lại mọi điều rồi hỏi chính bản thân rằng mình có bị mọi lừa không? Nhưng thôi, làm gì có ai lôi chuyện thế này ra đùa cợt được
.

.

.

Đường xóc mà nó còn bị say xe, đi được một đoạn hắn phải dừng lại xoa lưng cho cơn nôn dịu đi. Khổ thân thằng bé, nhìn mắt mũi đỏ hoe chật vật mà Riki ngồi bên này xót kinh khủng

Lăn lóc 4 tiếng đồng hồ cũng đến nơi, Kim Sunoo như được trở về với đất mẹ vậy. Hít lấy hít để không khí xua tan đi mùi xe vừa nãy, sống rồi

nhà của chúng nó đích thị là gian nhà gỗ 3 gian mà hồi xưa các quan lại địa chủ mới có. Nhà mát vườn rộng, nó như một đứa trẻ lên ba chạy ngược chạy xuôi mặc kệ cho tên kia đang khệ nệ xách từng cái vali vô nhà. Mệt bã người

Ở đằng sau nhà có một cái ao to ơi là to, cũng có môt cái chòi ở đó nữa. Ngồi mát ơi là mát, nhìn cái chòi này khá cũ nhưng nó đâu mảy may biết gì. Ngồi bình thường không sao, nó còn nhảy nhảy giẫm bình bịch bình

Chòi gãy nó rơi tủm xuống nước

Riki đang xếp đồ trong nhà nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt chạy ra, Kim Sunoo đang la hét vùng vẫy ở dưới. Không chần chừ nhảy thẳng xuống vớt nó lên. Nhưng hỡi Riki ơi, Riki bị lừa rồi Riki ạ, cái ao nông hơn mét rưỡi chứ mấy. Sunoo đứng cười sặc sụa cái tên đen mặt kia, lỡ ướt rồi cũng phải lôi bằng được hắn xuống đây cho có đôi có cặp

Riki dỗi, dậm chân quay lại vào nhà

Nhưng hai đứa ơi, đây là ao cho gia súc. Tắm nhanh không ghẻ lở bây giờ

_____

Tiếng dế mèn vang lên giữa không gian tĩnh mịch, mùi hoa cỏ với mấy con đom đóm bay phảng phất trông yên bình vô cùng. Hai đứa nó đang ngồi ở cái chòi, không phải cái ban sáng mà là cái ở bên ngoài bờ đê. Nấu cơm xong Sunoo nổi hứng nên đòi bê cả mâm cơm ra đây ăn luôn. Phải công nhận là ở đây mát rượi, mát hơn cả gió từ mấy cái máy nhân tạo trên thành phố. Bộ bà ba nâu hai đứa nó đang mặc cho hay đích thị là một nhà nông đích thực

"Anh, cơm nay ngon á. Mai làm con vịt em om sấu cho ha"

"Ừ nhưng anh có biết làm vịt đâu"

"Xời, tưởng đàn ông đàn ang thế nào. Có con vịt cũng không biết làm"

"Thế em có biết làm không?"

"Không!"

Đúng là ngộ ha, thế mà mặt nó vẫn tỉnh bơ ăn cho được

Aisshhhhh cái đồ chết tiệt này cút đi, Sunoo đập cái bốp vào mặt Riki. Bọn muỗi này khốn nạn thực sự, đêm hôm rồi không cho người ta ngủ cứ bay vo ve vo ve lại còn ngứa

"Đấy chúng mày vừa lòng chưa? Chồng tao chảy máu mũi rồi đấy thấy chưa? Tại chúng mày hết đấy mấy con muỗi chết tiệt" Nó cau có hét toáng lên làm Riki giật nảy mình

"Chứ không phải em đập vào mặt anh à"

"Em có muốn thế đâu, tại bọn muỗi này phiền quá nên em đập đại"

"Ừ thì đập đại ha"

"Thoiii chin nhỗi được chưaaa hôn miếng đền là được chứ gì"

.

.

.

"Anh ơi, hôn chán rồi mà bọn này vẫn vo ve quanh đầu chả nhúc nhích này. Không mấy mình đi mua mền đi chứ mai dậy mặt nổi chi chít chì chịt mất"

"Ờ đi"

"..."

" Nhưng mà em ơi, 2h sáng ai mở cửa bán mền cho?"

Chân nó đến cửa bỗng khựng lại, cũng đúng, 2h thì ma nào mở cửa bán cho chúng nó?

"Không bán thì ra sân ngủ, ngủ ở đây có mà mai đi viện truyền máu"

Nói xong nó đẩy cửa ra ngoài, gió tràn vào làm người nó run lẩy bẩy. Riki cầm theo một cái chăn to sụ ụp vào người nó rồi ra sân trải chiếu. Hắn cũng không muốn để nó ra sân ngủ đâu, trời lạnh còn sương muối nữa nhưng nó bướng lắm. Nói có nghe đâu

"Ngoài này đúng là không có muỗi thật nhưng mà anh ơi, em chết cóng mất"

"Cái đồ5+;&@°[|$™¢$℅•, em trêu ngươi tôi đấy à"

"Đồ gì cơ? Nói thì nói rõ ra ai chơi tiếng ngoài hành tinh thế? Hay anh ghét tôi thích con nào rồi?"

"Vâng, thích con Kim Sunoo được chưa?"

"Cái đồ chết tiệt, tôi trù anh trượt vỏ chuối ngã dập mặt, đúng là không ăn đánh không chừa mà"

Nửa đêm hôm ấy hai đứa nó bị cả làng chạy sang chửi vì tội chửi nhau giữa khuya, gây mất trật tự xung quanh

.

.

.

Ấy thế mà hai đứa nó cũng ở đây được hơn một tuần, về đây sống một cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với trước. Vừa mới mẻ vừa thoải mái, nó yêu nơi này. Chả cần phải lo chuyện công việc hay cạnh tranh như trên kia, ở đây cứ thế ra vườn làm bó rau hay con gà là xong. Lâu lâu chán thì ra đồng làm vài cuốc cho đỡ nhàm, vô lo vô nghĩ thế thích cực kì, gần như quên hẳn việc hắn làm ăn thua lỗ phá sản luôn. À nhưng mà có thua lỗ đâu, hắn vực lại được công ty rồi. Chả qua lừa nó tí, đưa về đây chơi ít ngày thôi chứ đời nào hắn ta chịu sống khổ đi làm thuê làm mướn bốc vác lo miếng cơm qua ngày đâu

"Emmmmmmmm" Hắn từ đằng xa chạy lại

"Gớm, mò mặt đi từ sáng đến giờ mới chịu về à? Lại còn đúng lúc bữa cơm mới hay nhể"

" Ối đừng nghĩ xấu anh thế, anh có chuyện cần làm mà. Không tin là anh khóc cho em coi đấy, anh không bao giờ trốn nấu cơm đâu"

"Không đôi co với anh nữa, vào rửa tay ăn cơm mau lên"

"Biết rồi, tiện lấy anh cái mở nắp chai rượu he"

"Đừng nói sắp thành bợm rượu đấy nhé"

"Không không, nhâm nhi tí rượu ngâm thôi Sherry của anh ơi"

Nhâm nhi từng chút rượu một, từng đợt gió thổi phì phào qua người hai đứa nó. Riki quỳ gối xuống

" Hai năm trước anh gặp em ở nơi đó, ngay lập tức anh phải tự nhủ với bản thân rằng. À, mình bắt buộc phải mang được em về, phải bao bọc em cho thật chặt. Cái lúc anh chạm vào tay em, anh có thề với chúa rằng tại sao anh lại có được em một cách dễ dàng thế, con người trước mặt anh quả thực rất đẹp, đẹp cả người lẫn nết, chả lẽ anh lại được hưởng phúc dễ thế sao? Em một lòng một dạ vì anh, em có biết anh đã sung sướng đến thế nào không? Anh muốn thu bé em lại để lên đầu ở cạnh mọi lúc vậy, anh sẽ mang đi khoe rằng mình có em người yêu tốt đến thế nào, rằng anh được hạnh phúc ra sao. Bản thân anh có lỗi rất nhiều với em, để em phải chật vật khổ sở. Trải qua bao nhiêu chuyện anh không muốn bỏ lỡ em nữa. Sunoo à, gả cho anh nhé"

"Em đồng ý nhưng đáng ra anh không nên mua hẳn nhẫn sang như thế này, em muốn một đôi nhẫn có thể được đan bằng cỏ hay lá dứa. Em yêu anh hơn những gì em có và em cũng chẳng cần vật chất thế đâu"

" Được rồi, thế hai ngày nữa mình lên lại thành phố làm đám cưới luôn nhé?"

"Hả? Nhanh vậy sao mà chuẩn bị kịp"

"Không lo, mọi người ở nhà đã xong xuôi, chỉ cần em về là đủ"

"Anh lừa em đấy à"

"Không nhé, này là tạo bất ngờ. Còn bây giờ vào việc được rồi, giãy tí đau ráng chịu"

________





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com