Tìm kiếm
"Chuyện này là sao vậy Vy?"
"Em..."
Nhìn vào ánh mắt chứa đầy chua xót của chị, Tiểu Vy chỉ biết cúi đầu, ấp úng không nói thành lời. Thùy Tiên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Chị quay sang hỏi thằng Khôn.
"Tao không ngờ là mày luôn đó Quá"
Thằng Khôn haha cười "Haha, tại mày ngu không nhìn ra mà thôi, Khôn Quá, mày không thấy nó hợp à?"
Thùy Tiên chống nạnh, chị bất lực, thở dài, liếm môi một cái chị nói tiếp "Tao nghĩ hộp quá nhỏ không hợp với mày đâu, thùng xốp hợp hơn"
Thằng Khôn nhíu mày "Ý mày là sao?"
Thùy Tiên liếc nó một cái sắc lẹm, không thèm nói chuyện với nó nữa chị quay qua Tiểu Vy.
"Vy, chuyện này là sao em giải thích cho chị nghe đi"
Tiểu Vy không dám đối diện với ánh mắt chị, nàng mím môi cuối đầu, quyết tâm giữ nguyên im lặng. Thùy Tiên thở dài, viền mắt chị ửng đỏ, chị nhìn đi chỗ khác ý đồ muốn tâm mình thanh tỉnh hơn.
Cả hai vô cùng ưng ý im lặng đến đáng sợ, thằng Khôn khoanh tay đứng một bên, cảm thấy sống lưng lạnh toát, lạnh đến nỗi hắn có ý định muốn chuồn khỏi chỗ này.
...
Thanh Thủy và Khánh Linh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt toàn là khó hiểu, hai cô không hiểu vì sao mình lại được thả ra, nhưng lại là thả tự do.
Trên trần nhà lúc này có hai thân ảnh đang đung đưa, cộng với không gian âm trì nơi đây thật là một khung cảnh không mấy tốt đẹp.
Lúc này Thanh Thủy khan cổ họng hét "Các người làm gì vậy? Đây là phạm pháp, mau thả tụi tui ra mau!"
Chị 5 châm điếu thuốc, chị hút một hơi sau đó phả ra, khói thuốc trắng tinh lượn lờ trước đôi mắt xinh đẹp của chị.
"Mày nghĩ tao sợ phạm pháp sao?"
Nhìn sâu vào đôi mắt không có độ ấm của chị, Thanh Thủy biết chị ta không nói chơi. Sợ hãi trong lòng dâng lên, cô lập tức ngậm miệng. Im im im và im, Thanh Thủy chu mỏ ngó đi nơi khác, làm như cái gì cũng chưa nói mà ngó Đông ngó Tây.
Khánh Linh thì không chịu thua, cô lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, không dễ dàng gì bị một hai câu nói của người khác đe dọa.
"Bọn tôi không thù không oán với chị, chị bắt bọn tôi làm gì?"
Đối với lời chất vấn đầy lửa giận của cô, chị 5 điềm tĩnh trả lời.
"Xâm phạm lãnh thổ bất hợp phát, tội này bắt được chưa?"
Khánh Linh khinh thường "Lãnh thổ? Không lẽ chị nói đất nước này là của chị thì là của chị sao? Chúng tôi chỉ muốn đi tìm người, không có ý làm tổn hại đến địa bàn của chị, chị không nên quá đáng như vậy chứ!"
Chị 5 nghe đến đây lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô, chị nhíu mày hỏi "Tìm người? Là tim ai?"
Khánh Linh trả lời "Bọn tôi đi tìm thằng Khôn, chị có liên quan gì nó không?"
"Thằng Khôn?" Chị 5 lớn giọng hỏi lại.
Khánh Linh và Thanh Thủy đồng loạt gật đầu. Chị 5 đỡ trán, chị thở dài nói "Vãi thật, chỗ của thằng Khôn cách đây 5km, bọn mày đi đứng kiểu gì lọt qua đây hay vậy?"
"Vãi!"
Khánh Linh và Thanh Thủy vô thức thốt lên, các cô cũng không ngờ mình lại đi lạc, đã thế còn đang trong tình trạng bán sống bán chết. Thanh Thủy lắc mình đụng vào người Khánh Linh trách móc.
"Tại mày hết đó, tao nói đi đường kia đi không chịu"
Khánh Linh cũng không chịu thua "Mắc gì tại tao, nếu không phải mày than mệt thì tao đã không tìm đường tắt làm gì rồi"
"Mày còn trách ngược lại tao nữa hả!?"
Chưa tới 1' không khí ở đây lập tức biến thành cái chợ, chị 5 ảo não lắc đầu, chị đứng lên ra lệnh cho thằng mặt sẹo.
"Thả hai đứa nó ra, sẵn tiện đưa hai đứa nó đi xa luôn đi, để hai nó đây ồn chết"
"Dạ chị!"
Thế là nhờ vào sự ồn ào của cả hai đã giúp cả hai thoát chết. Các cô bị đưa lên xe chạy một vòng, sau đó bị ném ở bìa rừng.
Sau khi nhìn thấy hai tên Tây cao to bước lên xe muốn đi, Thanh Thủy lớn tiếng chửi một câu "Fuck you!"
"Fuck you too!"
Bọn hắn đáp lại một câu, sau đó không thèm quan tâm sống chết của cả hai nữa mà trèo lên xe, khởi động rồi chạy đi.
Thanh Thủy đứng lên phủi phủi bờ mông đầy cát, cô bực mình "Đúng là đồ không biết thương hương tiếc ngọc gì hết"
Khánh Linh nằm dưới đất không thèm đứng lên, nghe Thanh Thủy oán trách thì cười trêu "Ai là hương, ai là ngọc?"
Thanh Thủy một tay chống hông, một tay chỉ vào mình, cứ như mấy bé bot giận dỗi mà nói "Ha, là tao nè, như hương như ngọc là tao nè được chưa?"
Khánh Linh đưa tay đầu hàng "Được được, biết rồi, biết rồi"
Thanh Thủy thở dài nặng nhọc, cô hằn học nhìn xung quanh, sau lại nhìn sang Khánh Linh đã đứng lên từ lúc nào bên cạnh.
"Rồi giờ đi đâu đây?"
"Tao cũng không biết nữa, thử đi ra đường chính coi sao"
Thanh Thủy gật đầu đồng ý với quyết định của Khánh Linh, thế là cả hai hiếm khi hòa thuận vai sánh vai bước trên đường. Không ngờ vừa ra đường chính thì mém nữa bị xe tông phải. Khánh Linh hú hồn hú vía.
"Ôi chu cha mạ ôi"
Thanh Thủy trên đồi trượt xuống, cũng bị một màn này dọa sợ. Các cô chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Vợ~"
Khánh Linh kinh ngạc nhìn người bước xuống xe, vừa mừng vừa lo mà hỏi "Em đi đâu đây? Sao lại ở đây?"
Phương Nhi ánh mắt tủi thân "Em đi tìm vợ, ở nhà một mình em không yên tâm"
Câu nói của Phương Nhi làm Khánh Linh xúc động, cô lấy nàng an ủi ủi an gì đó, Thanh Thủy nhìn một màn này mà cảm thấy vô cùng ganh tị. Nhưng cô còn chưa ganh tị xong đã nghe thấy có người gọi.
"Thanh Thủy!"
Thanh Thủy mừng rỡ xoay người, đúng là không làm cô thất vọng, người xuất hiện là bạn gái của cô, Ngọc Thảo.
Thanh Thủy há miệng định nói gì đó thì bị Ngọc Thảo giành trước, nàng đầu tiên là trách "Sao người Thủy lấm lem vậy hả? Suốt ngày cứ làm người ta lo lắng, Thủy không biết thương Thảo sao?"
Thanh Thủy ủy khuất hai mắt rưng rưng "Thủy xin lỗi!"
Thấy Thanh Thủy khóc, Ngọc Thảo liền ôm cô vào lòng "Hoy nín nha, Thảo thương"
Hành động của các cô làm mọi người xung quanh đánh giá, nhất là những con người còn trong xe. Đỗ Hà đưa đầu ra ngoài xe hóng hớt, chợt nghe Mai Phương bên cạnh hỏi.
"Lúc trước Thanh Thủy có hỏi chị, vì sao ánh mắt gái thẳng nhìn mình lại tình như vậy?"
Đỗ Hà xoay người nhìn chị, nàng cười hỏi "Vậy chị trả lời Thủy sao?"
Mai Phương bình thản trả lời "Chị nói là, nhiều khi đó là bản năng làm mẹ của gái thẳng. Xong tối hôm đó Thủy nó khóc quá trời luôn"
Đỗ Hà bất lực "Bà chị cũng tàn ác quá đi"
Trịnh Linh lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai "Tâm sự sau hãy nói, giờ kêu mấy con người kia lên xe đi tìm vợ nè"
"Em nói chị mới nhớ, mém nữa là hư bột hư đường hết"
Thế là các người các cô bị nhồi nhét vào chiếc xe nhỏ hẹp. Đi được một đoạn thì Khánh Linh hỏi.
"Ủa mọi người, chị Vy đâu em không thấy?"
Ngọc Thảo thở dài, nàng nhíu mày lo âu "Chị cũng không biết nữa nè, lúc sáng qua phòng tìm nó, mà không thấy nó đâu, gọi điện cũng không bắt máy"
Đỗ Hà nói ra nghi hoặc của mình "Hay là...chị ấy đi trước chúng ta một bước rồi?"
Ngọc Thảo bác bỏ "Chắc là không đâu, chúng ta hẹn nhau trước đó rồi, chị không nghĩ là Vy gấp đến độ đi trước đâu"
Mai Phương im lặng nảy giờ nghe Ngọc Thảo nói thì cười bảo "Chưa chắc, có một số chuyện mấy em không hiểu được đâu"
Chục ánh mắt khó hiểu nhìn về phía chị, nhưng Mai Phương mặc kệ, chị nở nụ cười thâm sâu nhìn thẳng về phía trước. Thật tuyệt khi bản thân mình biết được chuyện người khác không biết được.
________
Mấy má có ai đu LingOrm hong, tui không có đu mà tui thấy nhỏ Orm kiểu giống Thanh Thủy ấy, nét đẹp ồn ào🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com